Dục Tu Ký

Chương 24



Con đường đi đến VĨnh Lạc Trấn quanh co hiểm trở, tuyết vẫn cứ rơi từng đợt, càng gần đến Vĩnh Lạc Trấn, rừng núi bắt đầu thưa thớt, thay vào đó là các cánh đồng cỏ phủ đầy tuyết, thấp thoáng xa xa là các căn nhà đất sét nối đuôi nhau san sát, đằng trước có một cổng gỗ đơn sơ ghi mấy chữ Vĩnh Lạc Trấn bám đầy rêu phong.

Tiếng xe ngựa lộc cộc, tiếng người cười nói trong trấn làm Lý Quý chợt tỉnh giấc.

Chỉ thấy bên dưới đầu đầy êm ái và ấm áp, thoang thoảng mùi hương dễ chịu, thì ra hắn đang gối đầu lên đùi của Liễu phu nhân, hắn có chút bất ngờ nhìn lên thì bắt gặp ánh mắt Liễu phu nhân đang nhìn hắn cười như không cười.

Lý Quý giật mình ngồi bật dậy, việc đầu tiên hắn làm là nhìn sang gia đình ba người lão tiều phu.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy ở giữa ba người, phu nhân lão tiều phu mặc dù đang ôm bụng, sắc mặt có chút không khoẻ nhưng vẫn nhìn hắn mỉm cười như muốn nói chào buổi sáng.

Cô con gái thì đang nằm gối đầu lên đùi bà ta, vẫn còn nhắm mắt ngủ.

Còn lão tiều phu thì vẫn ngồi thẳng, mắt nhắm nhẹ như đang nghỉ ngơi.

Hắn có chút khó hiểu, cố gắng nhớ lại chuyện tối hôm qua thì cả người như nóng ran lên, khẽ liếc nhìn sang Liễu phu nhân thì bà ta khẽ trừng mắt.

Thấy vậy hắn đành an phận cúi đầu xuống, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng.

Trong lòng thầm nghĩ, không biết hôm qua mệt nhoài ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Đang có chút miên man thì lão mã phu lớn tiếng:- Đã đến Vĩnh Lạc Trấn, mọi người nhớ kiểm tra hành trang a, nhớ đừng để quên a.

Thanh toán lộ phí, gia đình lão tiều phu đánh thức bé gái rồi xuống xe.


Chỉ thấy phu nhân lão tiều phu và cô bé, cả hai bước đi có chút không tự nhiên, tiếng bà ta nói với phu quân mình:- Phu quân, ngủ một đêm cả người ta đều đau nhức a, bên dưới của ta…Nói tới đây bà ta mới giật mình sực nhớ còn có hai người Lý Quý bên cạnh, bỗng khuôn mặt đỏ lên liền im bặt.

Nhưng tiểu cô nương thì hồn nhiên, mặt có chút nhăn nhó:- Mẫu thân, đêm qua ta mơ một giấc mơ kì lạ, sáng dậy cả người vừa đau vừa mỏi a.

Lão tiều phu nghe vậy chỉ ậm ờ, nghĩ thầm chắc vì đường núi khó đi, xe ngựa khá xóc nên lão cũng không mảy may nghi ngờ.

Lão vừa dìu phu nhân vẫn không qên quay đầu lại chào tạm biệt hai người Lý Quý.

Bất giác cả gia đình ba người khuất bóng sau dòng người đi vào thị trấn.

Lý Quý trong chốc lát suy nghĩ rối bời không biết làm như thế nào thì Liễu phu nhân đã đánh nhẹ vào gáy hắn:- Ngươi khá lắm, may mắn bọn chúng cũng không có hoài nghi a.

Lý Quý phút chốc không biết nói gì, chỉ trưng ra bộ mặt khổ sở.

Ánh mắt chợt loé có chút đắc ý, tiến đến bất ngờ đến ôm lấy eo Liễu phu nhân, nhe răng cười đầy vô tội.

Liễu phu nhân thừa biết hắn nịnh nọt nhưng nhìn khuôn mặt tỏ vẻ vô tội của hắn, bà cũng không thể nhịn cười.

Bên trong Vĩnh Lạc trấn tương đối nhộn nhịp, người qua lại đông đúc, Lý Quý lần đầu tiên đặt chân đến Vĩnh Lạc Trấn hết ngó đông rồi lại nhìn tây, bộ dạng cực kì hứng thú.

Trên đường đi Liễu phu nhân bỗng trầm mặc, khuôn mặt có chút chăm chú:- Chúng ta không có nhiều thời gian, tranh thủ chuyến đi này, ta sẽ giúp ngươi luyện Hắc nhãn và Cách Không Khống Pháp.

Lý Quý mắt mở to đầy tò mò, hắn đã nghe qua Hắc Nhãn nhưng chưa thấy Liễu Thanh nói qua Cách Không Khống Pháp a.

Thấy Lý Quý khuôn mặt có chút tò mò, Liễu phu nhân khẽ liếc sang hắn, không nhanh không chậm nói:- Cách Không Khống Pháp đến lúc tu luyện khắc sẽ biết.

Thời gian này tu luyện sẽ rất vất vả, ngươi chuẩn bị tinh thần một chút, đừng để chuyến đi này uổng phí.

Có thể thấy chuyến đi này, Liễu phu nhân chuẩn bị hao tốn không ít tâm tư, nên hắn cũng chẳng hỏi gì nhiều, đều theo bà phân phó.

Sau khi dùng bữa trưa, Liễu phu nhân cùng Lý Quý hắn đi về hướng đông của thị trấn, hai bên đường dần thưa thớt nhà cửa.

Không khí càng lúc càng trong lành, Lý Quý còn ngửi được mùi cây cỏ xung quanh.

Không biết đi bao lâu, trên con đường đất bấy giờ chỉ có hai rừng trúc rậm rạp hai bên.

Bỗng trước mặt Lý Quý dần dần hiện ra một ngôi chùa nhỏ.

Nhìn cổng chào bằng đá đầy cảm giác cổ kính, bên trên chỉ ghi vỏn vẹn ba chữ “Vô Không Am” đầy rêu phong, nhuốm màu thời gian.

Vừa bước đến trước cổng đá, Lý Quý bỗng có cảm giác rùng mình, không khí xung quanh bỗng trở nên lạnh hơn, Lý Quý có chút không thoải mái, hắn cảm giác như có người đang theo dõi mình vậy.

Bỗng khẽ liếc sang, chỉ thấy Liễu phu nhân sắc mặc có vẻ không vui, bà chỉ hừ nhẹ một tiếng.

Cảm giác áp bách xung quanh bỗng biến mất, chỉ thấy bên trong vọng ra tiếng nói thánh thót của nữ nhân:- Đạo hữu bên ngoài xin dừng bước, tệ am chỉ đón tiếp người dứt duyên trần a.


Vừa dứt lời Liễu phu nhân đôi mắt không chút cảm tình khẽ đọc mấy câu :Thiếu tiểu li gia lão đại hồiHương âm vô cải mấn mao tồiNhi đồng tương kiến bất tương thứcTiếu vấn khách tòng hà xử lai.

(Khi đi trẻ, lúc về giàGiọng quê không đổi, tóc đà khác baoTrẻ con nhìn lạ không chào,Hỏi rằng khách ở chốn nào tới đây)Hắn nghe Liễu Thanh độc mấy câu thơ dù có chút thưởng thức nhưng cũng không hiểu cho lắm, dù sao từ nhỏ hắn đã lười học a.

Không lâu sau, Lý Quý bỗng nghe tiếng ken két…Cổng gỗ từ từ mở ra.

Chỉ thấy bên trong có 2 ni cô mang cà sa màu nâu nhạt, đầu đội nón len xám đang đi ra.

Một người độ tuổi trung niên, khuôn mặt hiền lành, một ni cô khác thì khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt đen láy, vội vàng bước ra không dấu khỏi vui mừng.

Vừa ra khỏi cổng đã đến trước mặt Liễu Thanh quỳ xuống:- Bái kiến đại trưởng lão.

Tuy vừa nói nhưng cả hai âm thầm ngưng thần dò xét Lý Quý đứng bên cạnh.

Liễu phu nhân phất tay:- Ngoài này không tiện, vào bên trong hãy nói.

Cả hai ni cô đi trước dẫn đường, bên trong am là một thế giới hoàn toàn khác, xung quanh là các hòn non bộ đầy đủ các hình dáng.

Bên dưới làn nước trong veo là đàn cá đủ màu sắc đang bơi lội, sương mù chập chùng kết hợp với kiến trúc cũ kĩ của dãy nhà tạo nên một khung cảnh thoát tục không thôi.

Vị ni cô trung niên dù đi trước nhưng thỉnh thoảng vẫn quay lại nhìn Lý Quý ánh mắt dò xét.

Hắn thấy vậy cũng không thèm để ý, chăm chú ngắm nhìn cảnh sắc.

Dọc đường, có mấy ni cô từ già đến trẻ, nhìn thấy Liễu phu nhân đều khẽ cúi người hành lễ.

Lúc này Lý Quý dần rõ ràng nơi đây giống như một khu biệt lập với thế giới bên ngoài.

Vô Không Am chỉ là để che mắt người khác, chân chính bên trong đều là các nữ đệ tử Hợp Hoan Tông, có vài ni cô nhìn hắn ánh mắt sắc bén, xung quanh không khí lưu động, ắt hẳn tu vi không tầm thường.

Bên trong chính điện cửa đóng kín, Liễu phu nhân ngồi ở trung tâm, bên dưới có 18 ni cô đang ngồi phân ra trái phải, có già có trẻ.

Ắt hẳn đều là các nhân vật quan trọng trong phái, mặc dù đều cạo trọc đầu nhưng nếu để ý sẽ thấy họ đều là các mỹ nhân hiếm có, tất cả đều đang im lặng nhìn về phía Liễu phu nhân.

Lý Quý được Liễu phu nhân bố trí ngồi bên cạnh.

Liễu phu nhân ngồi trên ghế kia khí thế áp bức bộc lộ ra khác hẳn ngày thường.

Bà khẽ đảo qua, đôi mắt liếc qua từng người bên dưới.

Không nhanh không chậm nói nhưng đầy bá khí:- Đã hai năm rồi ta mới trở lại đây, tất cả các ngươi tu vi đều có tịnh tiến, quả thật không bỏ bê tu luyện.

Lý Quý thầm quan sát thấy khuôn mặt mấy ni cô bên dưới bỗng giãn ra, như trút được gánh nặng.

Liễu phu nhân thầm quan sát cử chỉ mọi người, tiếp lời:- Từ khi Hợp Hoan Tông gặp nạn, các ngươi một lòng theo ta, ẩn nhẫn ở chốn hoang vắng này.


Các ngươi đã khổ cực rồi !Nói đoạn, khuôn mặt Liễu phu nhân hiện lên vẻ hiền hoà giống như một trưởng bối quan tâm các đệ tử.

Bên dưới, có một ni cô ngồi hàng đầu bên trái liền chắp tay, hướng Liễu phu nhân mở miệng:- Trưởng lão , chỉ cần Hợp Hoan Tông chúng ta có thể tái khởi, bao nhiêu khó khăn này có xá gì.

- Đúng vậy.

Bên dưới có không ít ni cô đồng lòng tiếp lời.

Khuôn mặt ai cũng ánh lên vẻ kiên định.

Liễu phu nhân chỉ khẽ mĩm cười, nhìn chúng đệ tử bên dưới gật đầu hài lòng.

Bỗng khuôn mặt bà đanh thép lại:- Ngày tái khởi không còn xa, các ngươi hẳn sẽ không phải chờ đợi lâu nữa, ta đã tìm được truyền nhân của Hợp Hoan Đại Pháp.

Nói dứt lời, bà liếc nhìn Lý Quý tỏ ý bảo hắn giới thiệu với chúng đệ tử bên dưới.

Lý Quý nhất thời không biết hành xử sao cho phải, chẳng biết xưng hô như thế nào, chỉ nhìn xuống đám ni cô bên dưới chắp tay giới thiệu:- Tại hạ là Lý Quý.

Bên dưới có người thì ngạc nhiên, có người thì lộ vẻ vui mừng…thần sắc mỗi người mỗi kiểu.

Không khí nhất thời cổ quái làm Lý Quý đứng không được ngồi cũng không xong.

Liễu phu nhân thấy vẻ khó xử của hắn cũng bật cười, giải vây:- Hắn là tư sinh tử ( con riêng ) của ta, từ nay các ngươi gọi hắn là thiếu chủ.

Các ni cô thần sắc đều bất ngờ nhưng đã nhanh chóng định thần, tất cả đều khẽ cúi người chắp tay.

- Bái kiến thiếu chủ !Mặc dù tin tưởng vào lựa chọn của đại trưởng lão, tuy nhiên vẫn có một vị ni cô dáng người hơi gầy guộc nghi ngờ:- Nhưng trưởng lão, tu vi thiếu chủ có chút…- Ngươi nghi ngờ quyết đinh của ta ?Liễu phu nhân giọng nói có chút nộ ý.

- Đệ tử không dám !Ni cô gầy guộc lập tức nói.

Khuôn mặt có chút trắng bệch.




.



Bình Luận (0)
Comment