Dục Tu Ký

Chương 57



Lý Quý nghe vậy ánh mắt như thất thần.

Trong đầu miên man vô số suy nghĩ.

Thế giới bên ngoài…thật sự rộng lớn a.

Hắn cứ tưởng đã hiểu biết về tu chân giới, nhưng rốt cuộc……chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Không lâu sau, chợt có tiếng nói lớn đầy vui mừng phát ra phía trước khiến toàn trường giật mình…“ Thứ chất lỏng này dường như ta có chút quen thuộc, thỉnh Dương tiền bối xem qua ”Tiếng nói phát ra từ một trung niên nhân gầy gò đang đi về phía Dương Thông, bộ dạng có chút hấp tấp.

Người này thoạt nhìn trạc 60 tuổi, nhưng tu chân giới nhìn vẻ ngoài rất khó đoán tuổi.

Nên tu sĩ thường chỉ dựa vào tu vi mà xưng hô bối phận.

Lúc này cũng thấy khuôn mặt Dương Thông cực kì kinh ngạc, xen lẫn vui mừng khó dấu.

Ông ta nhanh chóng nhìn sang bên trái hô khẽ:- Mời Tiểu Kiều cô nương thẩm định a.

Dứt lời, một thân ảnh nữ tử mang hồng y bước ra.

Nàng ta dáng người cực kì vưu vật, bước đi từng bước uyển chuyển.

Chỉ tiếc là đầu đội một chiếc nón có tấm lụa mỏng che mất đi khuôn mặt.

Lý Quý nhìn thấy cực kì tò mò, âm thầm hô khẩu quyết, vận dụng Hắc Nhãn.

Chỉ thấy khuôn mặt nàng ta đẹp như tranh vẽ, sống mũi cao vút, phải nói là hoa nhường nguyệt thẹn.

Lý Quý nhìn thấy không có từ ngữ nào để mô tả.

Chỉ biết kinh hô.

- Con mẹ nó…là một mỹ nhân tuyệt sắc a.

Hắn vô ý liếc sang Tuyết Nhi thì giật mình.

Nàng ta không biết đã đứng chồm dậy từ lúc nào, cả người đang run rẩy, ánh mắt trợn tròn, dán chặt vào thân ảnh nữ tử hồng y kia.

Thậm chí hắn còn nghe thấy tiếng thở ngắt quãng rõ ràng bên cạnh.

Nhìn bộ dạng kia, Lý Quý gãi gãi đầu, không hiểu chuyện gì.

Vô tình liếc xuống.


Tình cảnh có chút kì quái.

Tuyết Nhi nãy giờ còn chưa mang hạ khố, hắn thấy rõ ràng một nhúm lông đen nhánh ẩm ướt bên cạnh.

Chợt ngước lên nhìn đầu trọc của nàng ta, kết hợp với biểu cảm kia.

Lý Quý không thể nhịn cười, khuôn mặt khoái chí trêu ghẹo.

- Ta thấy nữ nhân đẹp thất thố thì không nói, ni cô ngươi thấy nữ tử kia cần gì phải kinh ngạc như vậy a.

…Hay là.

.

…Tuyết Nhi chuyển sang hứng thú với nữ nhân rồi a.

Hắn vừa nói xong liền ôm bụng cười thích thú.

Tuyết Nhi như không nghe thấy lời hắn nói, vẫn đứng như trời trồng.

Lý Quý cảm thấy Tuyết Nhi có gì đó không bình thường, liền nhịn cười, nuốt nước miếng mấy cái.

Tiến lại ngồi sát bên cạnh nàng, khuôn mặt thoáng qua lo lắng.

- Rốt cuộc có chuyện gì vậy ?Nàng ta cũng không có trả lời, ánh mắt như mất hồn dán vào thân ảnh nữ tử kia.

Chỉ nghe miệng lẩm bẩm…- Tiểu Kiều gì chứ…chính là Y Nhã…Hắn nghe vậy cực kì ngạc nhiên.

Nhìn bộ dạng Tuyết Nhi không giống nói đùa chút nào.

- Cái gì ?- Ngươi biết nữ tử bên dưới kia ?.

Tuyết Nhi khẽ gật đầu, hít một hơi thật sâu định thần.

Chầm chậm ngồi xuống, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú quan sát thân ảnh dưới kia.

- Không chỉ biết mà còn biết rất rõ.

- Nàng ta…chính là đệ tử Hợp Hoan Tông.

Lý Quý kinh hô.

- Cái gì, là đệ tử Hợp Hoan tông ? Sao lại xuất hiện ở đây ?- Có nhầm lẫn không, thậm chí ngươi còn chưa thấy mặt người ta a?Tuyết Nhi cắn nhẹ môi, ánh mắt nheo lại.

- Dáng đi kia, chiều cao kia, vết sẹo ở tay kia…không thể nhầm đượcLý Quý nhìn bộ dạng chắc nịch của nàng, nhất thời không biết nói gì.

Khuôn mặt Tuyết Nhi chút hồi tưởng.

- Giống như ta, nàng cũng là một trong tứ phá tử, tên là Y Nhã.

Hắn nghe vậy liền nhướng mày khó hiểu.

- Tứ phá tử ?Tuyết Nhi nghe vậy liền giật mình.

Bấy giờ mới biết mình lỡ miệng, có chút xấu hổ.

Vốn dĩ định nói dối cho qua nhưng ánh mắt nheo lại, chợt nghĩ.

- Haiz…sớm muộn gì hắn cũng biết chuyện xấu hổ này a.

Nên nàng ta cũng đành thành thật.

- Tứ phá tử là biệt danh các tỷ muội trong phái thầm đặt cho bọn chúng ta.

- Ám chỉ 4 nữ đệ tử có thiên tư đặc biệt nhưng lại phá phách, không chịu yên ổn nhất trong tông.

Đó là :Cầm Ảnh.

.

Phù Nhã.

.

Trận Siêu.

.

Đan Nhi.

.

Lý Quý nghe đến đây chợt nút nước miếng, thầm đồng ý.

- Các vị tỷ muội kia nói không sai chút nào, chỉ mới tiếp xúc một thời gian ngắn, đã thấy yêu nữ Tuyết Nhi này tâm lý lẫn hành động có chút không bình thường a.


- Mỗi lần nhắc đến Nhất Canh Tán của Tuyết Nhi lại vô thức dâng lên sợ hãi.

Hắn rùng mình mấy cái, quay qua đang định hỏi gì đó, thì đã nghe Tuyết Nhi chầm chậm giải thích.

- Dù sao ta…thì ngươi cũng chẳng lạ gì.

Những người còn lại cũng nên biết một chút.

3 người kia phân biệt là.

- Cầm Ảnh…- Chính là ám chỉ tài năng Dục Cầm của Hạ Như Ảnh.

Tiếng đàn của nàng ta cất lên, cả nam tử lẫn nữ tử đều không thoát khỏi, hệt như bị trúng xuân dược vô hình.

- Trận Siêu…- Lại là ám chỉ tài năng Dục Trận của Hàn Kỳ Siêu.

Nếu cho nàng ta đủ thời gian, thậm chí cả cao thủ Thiên Cảnh cũng khó thoát khỏi.

Dục vọng dâng trào như phát điên, không còn làm chủ được lý trí.

- Phù Nhã…Chính là nhân ảnh nữ tử hồng y dưới kia.

- Phù Nhã là ám chỉ tài năng Dục Phù của Y Nhã.

Nàng ta luyện chế vô số Dục Phù đủ thứ chủng loại, chỉ cần khéo léo bày bố một chút, nam tử hay nữ tử trúng phải đều mất đi lý trí, phát dục điên thần bát đảo.

- Có lần, trong lúc môn phái đang tập hợp, ta mượn nàng ta một xấp phù, sơ xuất kích hoạt.

- Y Nhã thấy vậy liền sợ hãi, phóng hoả phá huỷ, mới khiến nàng ta bị vết phỏng ở tay kia.

- Lúc đó ta đã thấy rất có lỗi với nàng ta, không thể nào quên được vết sẹo kia.

Chính vì vậy, chỉ mới thoáng nhìn đã nhận ra đó là Y Nhã.

Khuôn mặt Tuyết Nhi thoáng qua nét buồn.

- Ngoại trừ sư tỷ Đan Hiểu, 3 tỷ muội này chính là người mà ta thân thiết nhất.

Lý Quý nghe vậy khẽ gật đầu, thầm nghĩ.

- Các tỷ muội thầm đặt biệt danh Tứ Phá Tử cho các nàng ắt hẳn cũng có không ít thành kiến.

- Có lẽ Tuyết Nhi thân thiết với các nàng ta cũng bởi sự đồng cảm.

Chợt Tuyết Nhi khuôn mặt cau lại, đầy khó hiểu.

- Lúc Hợp Hoan tông chia ra 3 nhóm để trốn chạy khỏi phương Nam.

Ta được phân vào nhóm của đại trưởng lão, đi về phương Bắc.

- Hạ Như Ảnh, Hàn Kỳ Siêu được phân vào nhóm nhị trưởng lão, đi về phương Đông.

- Rõ ràng tận mắt ta thấy Y Nhã cùng nhóm tam trưởng lão đã đi về phương Tây, hà cớ gì lại xuất hiện ở đây ?Tuyết Nhi không hiểu, tất nhiên Lý Quý càng không giải thích được.

Hắn khuôn mặt đầy cảnh giác, dính chặt vào thân ảnh dưới kia.

Lúc này chỉ thấy trung niên nam tử lúc nãy thì thầm gì đó.

Rồi xuất từ trong nhẫn trữ vật ra một chiếc bát nhỏ.

Hai tay kính cẩn đưa lên phía trước.

Thân ảnh nữ tử kia nhanh chóng cầm lấy chiếc bát kia, bộ dạng đang chăm chú dò xét.

Bên dưới, toàn trường cũng im lặng quan sát tình huống phía trên.

Không lâu sau, chợt thấy nữ tử hồng y nhìn về phía Dương Thông, lắc đầu mấy cái.

Thấy vậy, Dương Thông có chút thất vọng, chắp tay khó xử.

- Đa tạ vị đạo hữu này có tâm ý, nhưng rất tiếc thứ này không phải là thứ chúng ta tìm kiếm.

Vị nam tử trung niên kia liền thu hồi chiếc bát kia, trở về.

Bộ dạng đầy tiếc nuối.

Bên dưới ai nấy đều thở phào, thậm chí còn cười cợt.

Đây là tâm lý nhỏ nhen đố kị dễ hiểu của mọi người.

Trâu buộc ghét trâu ăn.

Ta không có, ngươi tốt nhất cũng đừng nên có a.

Dương Thông chợt đảo mắt, thấy lọ sứ kia đã gần đến dãy cuối cùng.

Y thầm thở dài…có chút tiếc nuối.


- Tiểu Kiều cô nương, có lẽ chuyến đi này không tìm được thứ Chu đạo hữu mong muốn rồi a.

Bất chợt, vị nữ tu sĩ tên Ân Chiêu của Thái Cổ Tông mở miệng.

- Dương Thông, rốt cuộc bên trong lọ chất lỏng kia là thứ gì mà có thể đánh đổi được Không Thư ?Nghe vậy, khuôn mặt Dương Thông có chút khó xử.

- Ân đạo hữu, thật sự ta cũng như ngươi, cũng không biết bên trong có gì.

Ta chỉ nhận lời nhờ vả của Bảo Các chủ Chu Quyền a.

Chợt khuôn mặt ông ta có chút suy nghĩ.

- Còn Không Thư, Chu đạo hữu có nói qua.

Thứ này tuy quý giá, nhưng nằm mãi trong bảo khố Bảo Các hội cũng chẳng có ích gì.

Thời thế lúc này diễn biến phức tạp, Triệu Cao Vương như một thanh đao treo trên cổ.

- Chi bằng trao Không Thư cho vị nào đó hữu duyên a.

Nếu may mắn ngộ ra được pháp tắc không gian, cũng có thêm phần nào ít nhiều chống đỡ được Triệu Cao Vương a.

Bên dưới tiếng bàn tán xôn xao.

“Thì ra Bảo Các hội cũng hao tốn nhiều tâm tư vì Mãn Hoang giới”“Tất nhiên rồi, nếu Mãn Hoang giới bị công phá, Bảo Các hội cũng thảm a”“Triệu Cao Vương tự ngộ ra pháp tắc thời gian, tuy chỉ là da lông, không bằng một góc Thời Thư chân chính, nhưng chiến lực đã cực kì kinh khủng rồi.

Chúng ta nếu có ai luyện được Không Thư này thì Mãn Hoang giới cũng có thêm vốn liếng a”“Đúng vậy, nhưng thứ chất lỏng kia, ta chưa thấy qua bao giờ a”“Biết sao giờ.

Chỉ biết chờ người hữu duyên như lời Dương Thông nói a”.

.

Lúc này, lọ chất lỏng trong lọ sứ màu đen kia đã đến chỗ ngồi của Lý Quý.

Tuyết Nhi khẽ phất tay, lọ sứ kia nhanh chóng bay đến trước mặt.

Nàng ta nhanh chóng phóng thần thức vào quan sát.

Lý Quý nhìn thần sắc nàng ta chăm chú có chút buồn chán.

Thực tình, không phải hắn không tham lam Không Thư, mà bởi con người Lý Quý vốn rất thực tế.

Hắn chỉ suy nghĩ đơn giản.

Ở trong đấu giá hội này, có không biết bao nhiêu tu sĩ trung giai lẫn cao giai, kinh nghiệm nhiều vô số kể.

Toàn bộ bọn họ không nhận biết được thứ bên trong lọ thì hắn có thể nhận biết được ?Đùa chắc.

Hắn bỏ hẳn ý định thèm muốn Không Thư trong đầu, nghĩ nghĩ gì đó, chợt cười khoái chí.

Bàn tay đặt lên đùi Tuyết Nhi, từ từ tiến xuống vuốt ve đám hắc mao rậm rạp bên dưới.

Khẽ nhịp chân gật gật đầu đầy thích thú.

Nhưng chợt cơ thể Tuyết Nhi run lên mấy đợt, sắc mặt đại biến, từ từ quay sang nhìn hắn, miệng nói không thành lời.

- Tiểu tử.

.

.

ngươi…n.

.

ngươi…phóng tinh được nữa chứ ?


.



Bình Luận (0)
Comment