[Đức Vân Xã] Lên Nhầm Kiệu Hoa, Gả Cho Đúng Người

Chương 90



Nhà họ Tạ.
Hôm nay Lý Hạc Đông dậy rất sớm, vừa vặn eo bẻ cổ đi tới bên cạnh cửa chính, Trương Cửu Nam đã nhìn thấy y từ xa, vội bước tới hỏi: Đông ca, sáng sớm mà huynh định đi đâu vậy?
Lý Hạc Đông nhìn thấy hắn, cười nói: À! Nghe nói mấy người tiểu Mạnh mở bệnh viện Tây y, ta đi xem thử.

Hả? Trương Cửu Nam không khỏi sững sờ, thấy y sắp đi ngang qua người mình, hắn vội kéo y lại: Ca ca ca! Đấy là bệnh viện chứ không phải quán rượu, huynh đến đó xem cái gì!
Lý Hạc Đông ghét bỏ tặc lưỡi: Đâu phải ta chỉ biết uống rượu, đến góp vui chút không được hả!
Bệnh viện có gì náo nhiệt mà huynh đi góp! Người vẫn nên ngoan ngoãn đến tiệm đi! Trương Cửu Nam liều chết níu lấy y không chịu buông, nhỏ giọng khuyên y: Đông ca, tiệm vàng của sư gia mới vừa mới đi vào quỹ đạo thôi, công việc buôn bán đã sắp vượt mặt dì Hai rồi, giờ phút ngàn cân treo sợi tóc này người vẫn nên đến tiệm trông coi đi, lỡ đâu đột nhiên có nhiệm vụ gì mới thì sao.

Trời ơi! Phiền phức gần chết! Lý Hạc Đông hất tay hắn ra, tức giận nói: Sắp cmn hai tháng rồi, cái tiệm vàng đó mới đi vào quỹ đạo, dựa theo tốc độ này thì đợi tới ngày tháng năm nào hắn mới có thể lấy lại được gia sản chứ!

Này! Trương Cửu Nam nhanh tay lẹ mắt vội vàng bịt miệng y lại, nhìn trái nhìn phải, nhỏ giọng la lên: Đông ca! Chuyện này không được la lên đâu! Cẩn thận tai vách mạch rừng!
Tai cái tiên sư nhà ngươi ấy! Hắn thích làm gì thì làm! Ông đây muốn đi đâu thì đi! Đừng cản ta! Lý Hạc Đông đẩy hắn ra, nhanh chân đi ra khỏi cửa nhà.
Trong lòng Trương Cửu Nam quýnh lên, cũng đành vội đi theo y.
Điều khiến Trương Cửu Nam cảm thấy bất ngờ là mặc dù miệng Lý Hạc Đông nói ghét bỏ nhưng vẫn vứt bỏ bệnh viện để đến tiệm, mới vừa vào cửa đã thấy vẻ mặt dì Hai khó chịu đứng ngẩn người sau quầy.
Bình thường Lý Hạc Đông không thích để ý tới nàng ta, lúc này đột nhiên tới gần, gõ lên quầy hỏi: Sắc mặt khó coi vậy, làm sao?
Dì Hai tỉnh táo lại, sau khi thấy y thì thở dài, bây giờ kẻ thù bên ngoài tới rồi, cũng không xem y như kẻ thù nữa, dì Hai đẩy sổ sách đến trước mặt y: Nhìn đi, đây là định mức bán buôn trong tiệm thời gian này.

Lý Hạc Đông liếc qua sổ sách kia, lúc này lại đẩy ngược về: Nhìn không hiểu, người nói là được rồi!
Dì Hai bất đắc dĩ nhíu mày, giải thích với hắn: Từ khi tiệm đối diện khai trương thì mức bán ra của nhà chúng ta không lớn bằng lúc trước, tiệm bọn họ gần đây phát triển ra cái thứ gì mà vàng khảm ngọc đó, ngay cả trong cung cũng phái người đến mua, buôn bán vượt xa nhà chúng ta rồi.

Dừng lại! Lý Hạc Đồng hừ một cái, y biết sự thật, nhất thời ghét bỏ nhìn dì Hai: Làm ăn mà! Người ta có trò mới cũng rất bình thường, không tranh nổi thì thôi đừng tranh nữa!
Con nói gì vậy! Dì Hai nhíu chặt mày, nhớ tới quan hệ của y và ông chủ Kim, lại chất vấn: Có phải vì con với hắn qua lại thân thiết nên mới nói vậy không? Con đừng có quên, đến cùng con vẫn là con dâu nhà họ Tạ chúng ta, chỉ cần nhà họ Tạ chúng ta không buông tay! Con vĩnh viễn đừng mong ở bên cạnh hắn!
Nói năng lộn xộn gì đó! Lý Hạc Đông ghét bỏ đến mức cả gương mặt đều nhăn díu lại, thấy dì Hai càng nói càng uất ức, mắt đã rưng rưng, Lý Hạc Đông sợ nàng ta, xua tay nói: Được rồi được rồi! Động tí là khóc, điệu bộ hồi trước đâu hết rồi?
Y vừa nói ra câu này, dì Hai dứt khoát òa khóc: Ta khóc thì sao? Con làm chưởng quỹ mà mặc kệ, cái gì cũng không thèm hỏi tới, một nữ nhân như ta chèo chống cái cửa tiệm này dễ dàng lắm sao? Bảo con giúp ta con lại không chịu! Bây giờ làm ăn ngày càng lụn bại, nếu mà lão gia hỏi tới! Ta phải giải thích thế nào đây!
Dì Hai nói xong lại cúi đầu khóc nức nở, cả cuộc đời Lý Hạc Đông không chịu nổi nhất chính là nhìn người ta khóc, vội xua tay thỏa hiệp: Được rồi được rồi, người muốn ta giúp thế nào, người nói đi là được rồi!
Trương Cửu Lang nghe vậy thì trong lòng thấy không ổn, lặng lẽ giật tay áo Lý Hạc Đông nhắc nhở y đừng tin nước mắt của dì Hai, nhưng Lý Hạc Đông cũng đã hoàn toàn bị dì Hai lừa, căn bản không thèm để ý tới Trương Cửu Nam.
Dì Hai nghe y nói chịu giúp, vội lau khô nước mắt, kích động cười, nắm chặt tay y: Con giúp dì moi ra địa chỉ thợ thủ công làm ra vàng khảm ngọc đó từ miệng của hắn được không?
Người cần địa chỉ ông ta làm gì? Lý Hạc Đông nhíu mày, nghe không hiểu.


Dì Hai đột nhiên trở nên bối rối trong nháy mắt, không thay đổi sắc mặt buông hai tay y ra, cười nói: Con xem đi, tay nghề của thợ thủ công đó cũng không tệ, nếu chúng ta cũng có thể mời ông ta đến làm đồ trang sức thì chẳng phải là chuyện buôn bán có thể chuyển biến tốt sao?
Thì ra là vậy! Lý Hạc Đông gật đầu, lúc này vỗ ngực nói: Cứ để ta!
Nói rồi quay người đi về hướng tiệm vàng đối diện, Trương Cửu Nam vội đuổi theo y, nhỏ giọng nói: Đông ca! Huynh thật sự tin bà ta hả!
Ngươi không thấy bà ta khóc giả trân như thế à, ta tin được bà ta sao? Lý Hạc Đông nhỏ giọng đáp lại hắn, cười khẩy nói: Ta cho ngươi biết nhé, trên đời này người biết giả khóc nhất chính là anh trai ta, hồi nhỏ vì để lừa ta đến trường, sau này lại vì khuyên ta đừng đánh nhau, mỗi ngày huynh ấy khóc đến tám lần, chiêu này ta đã sớm luyện thành hỏa nhãn kim tinh rồi!
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới trong tiệm Tạ Kim, Tạ Kim nhìn thấy Lý Hạc Đông, lúc này sáp lại, cười nịnh: Đông tử, rốt cuộc ngươi cũng bớt giận rồi!
Bớt cái gì mà bớt! Lý Hạc Đông tức giận lườm hắn, sau đó liếc mắt về phía tiệm vàng nhà họ Tạ, nhỏ giọng nói với hắn: Này! Có chính sự cần nói với ngươi, tìm chỗ nói chuyện đi!
Tạ Kim lập tức nghiêm mặt, liếc mắt nhìn dì Hai đang đứng ở cửa tiệm vàng nhà họ Tạ, sau đó làm động tác mời với Lý Hạc Đông: Đến hậu viện nói đi.

Trong tiệm vàng đối diện, dì Hai nhìn Lý Hạc Đông và ông chủ Kim đi vào hậu viện, thở dài một hơi, chậm rãi nhếch môi, không ngờ Lý Hạc Đông này vẫn là một người mềm lòng, mấy giọt nước mắt là đã lừa được y rồi!
Bên cạnh bàn đá trong hậu viện, sau khi Tạ Kim nghe Lý Hạc Đông thuật lại xong, lúc này vỗ một cái lên bàn đá, kích động cười: Tốt! Rốt cuộc dì Hai cũng không giữ được bình tĩnh nữa! Chúng ta cũng đến lúc nên thu lưới rồi!
Ngươi định làm thế nào? Lý Hạc Đông nhíu mày hỏi hắn.
Tạ Kim suy nghĩ một lát, vẫy tay với y, ra hiệu y đưa lỗ tai tới, Lý Hạc Đông đưa tới, Tạ Kim nói một câu, lúc này Lý Hạc Đông hoảng hốt nói: Ngươi muốn ta đưa địa chỉ thợ thủ công cho bà ta á!
Ngươi nghe ta nói hết đã! Tạ Kim lôi y lại, nhỏ giọng tiếp tục nói kế hoạch của mình cho y nghe.
Lý Hạc Đông nghe kế hoạch của hắn xong, không khỏi giơ ngón cái về phía hắn: Hay! Thật sự hay lắm!
Tạ Kim đắc ý cong môi: Việc này không nên chậm trễ, ngươi mau về nói cho bà ta biết đi, chúng ta sắp thắng lợi rồi.

Vậy ta đi đây! Lý Hạc Đông không kịp đợi mà đứng lên, vừa đi được mấy bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, lại quay đầu nhắc nhở hắn: Này! Ngươi cũng đừng quên sau khi chuyện này thành công rồi thì viết thư bỏ vợ cho ta đấy!
Vừa nói ra câu này, lúc này Tạ Kim sững sờ tại chỗ, trong lòng đột nhiên đau xót, hóa ra y vội quay về như vậy, không phải là vì sắp thắng lợi, mà là vì sớm lấy được lá thư bỏ vợ kia...
Tạ Kim không biết nên trả lời y thế nào, Lý Hạc Đông cũng không đợi hắn trả lời, nhắc nhở xong thì nhanh chân rời đi, chỉ để lại một mình Tạ Kim vẫn ngồi bên bàn, nhìn theo bóng lưng y, chậm rãi cúi đầu thở dài.

Sau khi dì Hai biết được địa chỉ của thợ thủ công thì lập tức xuất phát đến nơi ở của người thợ đó, cầm theo các loại đồ trang sức đã sai người mua được từ trong tiệm vàng của Tạ Kim, đề nghị thợ giúp nàng ta chế tạo ra một mớ giống y như vậy.
Thợ thủ công đưa mắt nhìn hàng mẫu mà nàng ta đưa tới, không khỏi bật cười: Phu nhân, những thứ này, sao lão già này lại thấy quen mắt thế nhỉ?
Dì Hai không hoảng chút nào, khẽ gật đầu cười nói: Trong lòng lão sư phó biết rõ mà, không cần phải hỏi, ngài chỉ cần giúp ta làm ra một lượng lớn các món đồ trang sức giống như thế này là được, tất nhiên ta cũng sẽ không bạc đãi ngài.
Nếu đã vậy, ta cũng không thừa nước đục thả câu, con số này, phu nhân chi nổi không? Thợ thủ công già đánh bàn tính hai cái, sau đó đẩy đến trước mặt dì Hai.
Dì Hai đưa mắt nhìn mấy con số đó, không khỏi nhíu mày, quả nhiên là đòi hỏi nhiều!
Người thợ già bổ sung thêm: Nếu như dì Hai chi nổi vậy thì già đây sau này không nhận đơn của ai nữa hết.
Như vậy thì được! Dì Hai lập tức sáng cả mắt, cười đồng ý: Ngày mai ta sẽ đưa ngân phiếu tới.
Hợp tác vui vẻ.

Người thợ già chắp tay thi lễ với nàng ta.
Dì hai hài lòng rời đi, vừa đi không lâu thì Tạ Kim từ trong buồng đi ra, người thợ già vội đứng lên, giật râu giả trên mặt xuống, lại là một chàng trai trẻ, chắp tay nói với Tạ Kim: Ông chủ Tạ, đã theo như căn dặn của ngài.

Tốt, kế tiếp cứ tiến hành theo kế hoạch.

Tạ Kim cười, sau đó đi đến cửa sổ, nhìn theo hướng mà dì Hai rời đi, chậm rãi nhếch môi: Bà muốn dùng mớ hàng này để trở mình, vậy ta dứt khoát thuận nước đẩy thuyền thôi, để bà tự tay hủy hoại chính mình!.


Bình Luận (0)
Comment