Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 102.2

Tư Tư ngồi ở trong xe, Nặc Nặc ngồi ở trên đùi của cô.

Cận Trường Sinh nhìn hai mẹ con Tư Tư ngồi ở bên cạnh, hàng lông mày dài nhíu chặt không hề giãn ra.

“Chị quyết định như vậy sao?” Cuối cùng anh vẫn không thể nhịn được nữa, liền lên tiếng hỏi thăm.

Tư Tư gật đầu một cái, lại siết chặt lấy con gái: “Ừ, đã quyết định rồi, bây giờ chị không muốn sống ở trong nước nữa.”

“Vậy... còn Nặc Nặc thì thế nào đây?”

Trường Sinh đưa tay vuốt vuốt mái tóc Nặc Nặc, Nặc Nặc liền ngoan ngoãn nhoẻn cười với anh, đôi mắt cười cong lên thành mảnh trăng khuyết...

Tư Tư lập tức co lại cánh tay: “Nặc Nặc là con gái do chị sinh ra, không có liên quan đến anh ta...”

Cô nói xong, khép mắt buông hàng lông mi xuống, nhìn thật kỹ con gái đang nằm ở trong ngực mình, trong lòng thấy đau đớn như bị đao cắt.

Ban đầu cô nghĩ rằng mình sẽ chết, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn cho nên mới trao lại con gái cho anh, hiện giờ cô đã không sao rồi, nhưng cô lại không nói với anh một tiếng nào, cứ thế mang con gái đang sống ở bên cạnh anh bỏ đi, nếu như Nặc Nặc hỏi ba của nó, cô sẽ phải nói như thế nào với con gái đây?

Trên người của Nặc Nặc không chỉ mang dòng máu của một mình cô, trên người con gái của cô cũng đang chảy dòng máu của Hà Dĩ Kiệt...

Nhưng mà, cô không có cách nào khác, cô không thể bỏ được Nặc Nặc, nhưng cũng không chấp nhận việc ở lại nơi này, cô cũng không muốn lại nhìn thấy anh nữa.

“Liên hệ máu mủ, không phải chỉ một câu nói là có thể chặt đứt được.”

Giọng nói của Trường Sinh sâu kín lành lạnh, những lời này đã thấm sâu trong người anh. Anh cũng đã từng hận ba của anh, nhưng đến bây giờ, cho dù anh vẫn còn chưa muốn tha thứ cho ba, nhưng anh vẫn chấp nhận ông.

Tư Tư khẽ cắn chặt vào môi dưới, sắc mặt của cô đã có chút tái nhợt, môi cũng đã tái nhợt đi. Nặc Nặc ngửa mặt lên nhìn mẹ của mình, bàn tay nhỏ bé mập mạp ôm lấy cô vẻ thân thiết: “Mẹ, chúng ta sẽ không ở cùng với ba nữa sao?”

Tư Tư không sao chịu đựng nổi câu hỏi của con gái được phát ra bằng giọng nói non nớt như vậy, cô ôm con gái khẽ dỗ dành: “Chúng ta len lén trốn đi trước, khiến ba gấp gáp, sau đó chúng ta sẽ trốn khiến ba không tìm được hai mẹ con, có được hay không?”

Cô đã nói tránh đi về sự thật tàn khốc của cuộc chạy trốn này, nói về cuộc chạy trốn như là đang chơi trò chơi của trẻ con.

Nặc Nặc mặt mày hớn hở, vỗ tay kêu lên: “Hay quá hay quá, chúng ta khiến ba phải gấp gáp, khiến ba không tìm được chúng ta!”

Tư Tư cúi đầu nhìn con gái đầy yêu thương, cười dịu dàng: “Nặc Nặc thật biết nghe lời, mẹ rất yêu con.”

“Con cũng vậy, con rất yêu mẹ.” Nặc Nặc bổ nhào vào trong ngực của cô làm nũng, một lát sau, diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn đột nhiên cô bé lại ngẩng đầu lên, chớp chớp hàng lông mi thật dài: “Mẹ, thấy như con đang nằm mơ.”

“Hả?” Tư Tư không sao nhịn được, bật lên cười.

Nặc Nặc nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp nhíu lại, vẻ mặt rất nghiêm túc: “Mẹ, chỉ có khi nằm mơ con mới thấy mẹ.”

Tư Tư nhìn con gái, nước mắtcủa cô chợt liền rơi xuống, “Nặc Nặc, con không hề nằm mơ, mẹ đã thực sự trở lại với con rồi.”

“Mẹ tại sao mẹ lại bỏ con và ba ở lại vậy?” Mắt Nặc Nặc ửng đỏ, cái miệng nhỏ nhắn quắt lại như giận dỗi.

Tư Tư ngơ ngẩn, cô không biết phải giải thích với Nặc Nặc như thế nào để cho con gái hiểu được. Chẳng lẽ cô lại trả lời cho con gái mình, một đứa bé nhỏ xíu như thế này biết rằng, mẹ của nó đã phải sống một cuộc sống giống như ở trong địa ngục hay sao?
Bình Luận (0)
Comment