Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 107

Anh tránh ra khỏi tay của Thẩm Bắc Thành, đẩy cánh cửa ra, sau đó nặng nề đóng sầm cửa lại, hai nhắm mắt chặt. Anh có cảm giác toàn bộ thế giới lúc này dường như đã biến thành một màu đen tối u ám.

Đến khoảng xế chiều, thừa dịp Nặc Nặc còn ngủ trưa, Tư Tư đi ra ngoài một chuyến, lúc cô trở lại thì trời đã tối rồi, Dieenndkdan/leeequhydonnn Hà Dĩ Kiệt vẫn còn ở trên lầu. Thanh Thu cùng với Nặc Nặc đang ở phòng khách đợi cô, thấy cô trở lại, Nặc Nặc lập tức nhào tới, hiển nhiên cô bé đã khóc từ rất lâu rồi, trên mặt vẫn còn những vệt nước mắt nguệch ngoạc.

Trong tay Tư Tư đang cầm chiếc túi vội vã đặt xuống ở một bên trên bàn trà, giơ tay ra bế Nặc Nặc lên. Ánh mắt của Thanh Thu hơi sững lại, xuyên qua chiếc túi nhựa trong suốt mỏng mảnh, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn cô có thể nhìn thấy rất rõ bên trong đó là những hộp thuốc nhỏ được xếp chồng lên nhau rất ngay ngắn.

Cô không kiềm chế được đưa tay ra với lấy chiếc túi, mở ra cầm một hộp thuốc lên xem, vừa nhìn thấy cô liền hỏi luôn: "Thuốc chữa dạ dày hả?"

Thanh Thu nhìn về phía Tư Tư vẻ khó hiểu. Tương Tư vẫn ngồi ở chỗ đó, nét mặt vẫn giữ vẻ trầm tĩnh như cũ, tựa như mặt nước hồ sâu lặng sóng, đang cúi đầu nói chuyện gì đó với Nặc Nặc. Mới đầu vẫn còn thấy Nặc Nặc cười rất vui vẻ, nhưng càng về sau, dần dần cô bé nhíu lông mày lại, bộ dạng tựa như không được vui lắm, nhưng vẫn không nói gì.

Tư Tư ngẩng đầu lên nhìn Thanh Thu một cái, nét mặt của cô cũng không có một chút xao động trước phản ứng của Thanh Thu, vẫn chỉ nói lại một câu rất hờ hững: "Uống thuốc này hiệu quả cũng khá tốt."

Trong lúc nhất thời, trong lòng Thanh Thu chợt dâng lên trăm ngàn cảm xúc khác nhau, di@en*dyan(lee^qu.donnn),  cô cũng đã từng ngẫm nghĩ không biết chuyện giữa Tương Tư và Hà Dĩ Kiệt liệu có khả năng cứu vãn được hay không?

"Tư Tư này, hiện giờ trong lòng em đã trù tính sau này sẽ thế nào hay chưa?" Không sao kiềm chế được, Thanh Thu liền lên tiếng hỏi thăm. Tròng mắt của Tư Tư  chợt trầm xuống, cánh môi màu hồng hơi nâng lên một chút hé mở một nụ cười nhàn nhạt: "Cũng chưa nghĩ ngợi tính toán gì, em đưa Nặc Nặc lên nhà trước đã nhé."

Thái độ của Tư Tư vẫn giữ vẻ ôn hoà như cũ, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com Thanh Thu cũng không làm sao khơi dậy được cảm xúc của Tương Tư, mong muốn cô trở lại với sự thân mật khăng khít ngày xưa, như thời điểm mà mấy người bọn họ vẫn thường đi chung với nhau. Trong lòng Thanh Thu càng cảm thấy hổ thẹn hơn, cho dù Tương Tư có đối xử lạnh nhạt với cô, trong lòng cô cũng sẽ không có một chút mảy may oán trách, hờn giận đối với Tương Tư. Thanh Thu ngây người ra nhìn Tư Tư ôm con gái, cầm túi thuốc đi lên, cô ngồi một mình lặng lẽ ở chỗ đó, thần trí không khỏi có chút ngây dại. 

Hai người bọn cô giờ đây, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn dường như mỗi người đều có cách trở về của riêng mình. Ngay cả Tư Tư, cho dù không muốn ở lại, nhưng dường như cô cũng đã định ra cho mình một cuộc sống mới. Rốt cuộc giờ đây chỉ còn lại một mình cô, tựa như mọi chuyện  vẫn còn rất hỗn loạn. Mới đầu cô cũng đã dự định sẽ cùng Hách Nhĩ Mạn ở chung một chỗ, muốn tạo cho mình mộ cuộc sống mới, thế nhưng mọi chuyện lại dồn dập đổ ập lên đầu, lúc đó cô mới phát hiện ra, cô vẫn chưa thể nào làm được việc gì cả.

Thanh Thu tựa người vào trên ghế sa lon, bất giác cảm thấy có chút nhức đầu. Ngón tay thon dài của cô ấn vào huyệt Thái Dương nơi cuối đuôi lông mày, nhẹ nhàng miết miết mấy cái, chợt cô cảm thấy nơi huyệt Thái Dương có một đôi tay ấm áp phủ lên...

Thanh Thu ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn lên, lại vừa vặn nhìn vào tròng mắt của Thẩm Bắc Thành. Anh đang đứng ở phía sau của cô, mặt mày dịu dàng, nụ cười ấm áp, Thanh Thu chỉ cảm thấy nơi nào đó trong lòng cô như hơi chùng lại, hô hấp liền rối loạn mất nửa nhịp, động tác của anh chỉ hơi ngừng lại một chút, chần chờ độ một giây, ngón tay của anh lại bắt đầu chuyển động, nhẹ nhàng xoa bóp thật dịu dàng.

Anh dùng một lực vừa phải, đầu ngón tay của anh mềm mại và ấm áp, khiến cô hơi thoáng thở dài một hơi, muốn đưa tay lên để ngăn cản lại ngón tay của anh, nhưng lại cảm thấy như không còn hơi sức nữa.

"Em nhức đầu hả?" Anh nhẹ giọng hỏi thăm, Thanh Thu gật đầu một cái:"Không biết tại làm sao, nơi huyệt Thái Dương thấy đau ghê gớm."

Anh lại tăng thêm một chút sức lực nữa: "Có lẽ là do chuyện của Tư Tư xảy ra một cách đột ngột, cho nên tâm trạng của em mới bị căng thẳng, vừa rồi em lại nghỉ ngơi không được tốt lắm. Tối nay em hãy ngủ một giấc thật ngon lành, không chừng mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp thôi."

Cô "Vâng" một tiếng, không nói gì thêm nữa.

Anh cũng không lên tiếng nữa, trong không khí chỉ thấy sự yên tĩnh. Chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng của người giúp việc đang chuyện trò với nhau từ phía xa vọng lại, cùng với tiếng tích tắc gõ nhịp thời gian của chiếc đồng hồ treo trên vách tường. Cơn nhức đầu dần dần đã giảm đi một chút, cuối cùng cô mở miệng nói:"Tôi thấy trong người đã khá hơn một chút rồi... tôi đi lên lầu trước nhé."

Bàn tay của Thẩm Bắc Thành khẽ dừng lại một chút, sau đó anh nhẹ nhàng sửa lại mái tóc hơi bị bù rối của cô một chút, xong xuôi rồi mới chịu buông tay xuống: "Ừ, em hãy ngủ một giấc cho thật yên lành nhé, không cần phải lo lắng đến chuyện của người khác nữa đâu. Anh nhìn thấy em dạo này có vẻ gầy hơn một chút so với lần trước khi em trở về rồi đấy!"

Anh nói nghe rất chân thành, giống như là đang ân cần nói chuyện với một người bạn cũ thân thiết đã hơn một năm qua không được gặp nhau vậy, trên mặt cô thoáng hiện ý cười, "Vâng, cám ơn anh, Bắc Thành."

Anh dường như không thể tin được rằng, cô sẽ có thái độ thân thiện, vui vẻ với anh như thế. Trong khoảng thời gian ngắn, anh thoáng lặng người đi, sững sờ, hồn vía như bay đến tận nơi xa nào đó. Đợi đến lúc anh phục hồi lại tinh thần thì cô đã đi lên lâu rồi. Anh ngẩng đầu lên nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh, đang dần dần biến mất ở trước mắt anh, chỉ cảm thấy tựa như những dũng khí ngày trước đã biến mất, giờ đây lại chợt quay trở về trong anh. Thẩm Bắc Thành thoáng mỉm cười, trước hết, giờ đây anh và cô sẽ coi nhau như đôi bạn thân thiết đã, thời gian còn dài, mọi việc vẫn còn ở phía trước...

******************************************************

Sau một giấc ngủ mê mệt, Hà Dĩ Kiệt đã tỉnh lại. Anh có cảm giác toàn thân như mềm nhũn ra, dường như không còn chút hơi sức nào nữa, đến ngay cả các khớp xương trong người tựa như cũng rã rời lỏng lẻo không còn gắn vào nhau được nữa. Những cơn đau đứt quãng buổi tối hôm qua đã giày vò vò anh thật đau đớn. Anh cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, nhưng đến giờ phút này khi tỉnh lại, trong người anh vẫn thấy hết sức khó chịu. Anh nằm ở trên giường, lúc ngoái đầu lại chợt nhìn thấy có một hộp thuốc được đặt ở trên tủ đầu giường, thân thể của anh liền thoáng giật nảy lên một cái.

Lúc đầu Hà Dĩ Kiệt còn cho là mình đang nằm mơ, sau giây phút lưỡng lự ngắn ngủi, anh liền ngồi dậy, cứ như vậy, sững sờ nhìn vào hộp thuốc kia chằm chằm. Anh có cảm giác không thể tin được những gì mà mình đang nhìn thấy ở chỗ kia. Tư Tư đối xử lạnh nhạt với anh như vậy, mỗi ánh nhìn của cô cho dù chỉ thoáng qua dường như đều mang vẻ khinh thường, vậy mà  bây giờ cô lại mua thuốc cho anh sao?

Anh dụi dụi đôi mắt, nhìn lại một lần nữa, hộp thuốc kia thực sự vẫn đang nằm ở nơi đó.

Hà Dĩ Kiệt chợt thở phào một hơi thật dài, thực nhẹ nhõm, đầu ngón tay của anh tựa hồ cũng đang run lên, anh đưa tay ra định cầm lấy thuốc hộp thuốc kia, thì từ ngoài cửa lại truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng.

Anh chợt rụt tay trở lại, vớ lấy bộ quần áo vội vàng xỏ vào người, sau đó đi ra mở cửa.

Cánh cửa phòng vừa được mở ra, anh nhìn thấy Tương Tư đang đứng ở bên ngoài.

Quần áo của cô rất chỉnh tề, tóc cũng được chải rất chỉnh tề, gương mặt được trang điểm nhẹ nhìn rất trang nhã, nhìn sắc mặt của cô đã có vẻ bắt đầu tốt hơn nhiều.

"Tư Tư, em... Có việc gì thế?" Mãi một lúc lâu anh mới tìm lại được giọng nói của mình, ánh mắt của anh nhìn cứ như dính vào ở trên gương mặt của cô, thật lâu không muốn rời đi.

"Tôi có vài lời muốn nói với anh." Cô hơi cúi đầu, hàng lông mi thật dài nhẹ nhàng run rẩy, cũng không hề nhìn anh.

Hà Dĩ Kiệt chợt thoáng mừng rỡ, anh nghiêng người sang bên nhường đường cho cô: "Em vào đi Tư Tư, có chuyện gì vậy?"

Tư Tư gật đầu đáp lại một tiếng, sau đó chậm rãi bước vào trong phòng. Căn phòng rộng rãi được bày biện hết sức đơn sơ, cô nhìn thấy trên chiếc giường lớn vẫn còn ngổn ngang bừa bãi, liền xoay người đi qua một bên, đi đến chỗ bộ ghế sa lon ở bên cạnh, ngồi xuống.

Từng ánh mắt, cử chỉ của cô dù rất nhỏ, anh cũng đều thu vào trong mắt, có chút lúng túng không nói ra được.
Bình Luận (0)
Comment