Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 115

Tương Tư buồn cười trả lời với con gái như vậy, nhưng vừa mở miệng, trong nháy mắt đó, rốt cuộc cô cũng không thể nào kiềm chế được lòng mình nữa, nước mắt của cô đã trào ra, thi nhau lăn xuống...

Trong buồng xe ánh sáng cũng không quá sáng, nên Nặc Nặc không nhìn thấy nước mắt của mẹ, chỉ nghe thấy mẹ nói như vậy liền kêu lên vui sướng.

Thân thể nhỏ bé của Nặc Nặc vụt cái liền nhảy nha nhảy nhô ở trong Thẩm Bắc Thành. di@en*dyan(lee^qu.donnn),  Anh vội ôm chặt lấy thân thể nhỏ bé của cô bé đang nhảy nhót vào trong ngực mình, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, không để cho cô bé nhìn thấy khóe mắt anh dần dần mờ mịt hơi nước.

Thời điểm đến bệnh viện, trời đã tối hẳn.

Lúc xuống xe, Cận Trường Sinh định đến đỡ Tương Tư, nhưng cô lại nhẹ nhàng khoát khoát tay.

Tương Tư ổn định lại tinh thần, đẩy cửa xe ra, chậm rãi bước xuống xe.

Tòa nhà lớn của bệnh viện sơn màu trắng ánh đèn sáng rỡ, mặc dù đã là buổi tối, nhưng vẫn rất đông người đến người đi.

Ra ngoài xe, Tương Tư đứng ngây người ra ở nơi đó một lát.

Nhưng trong lòng cô vẫn ôm giữ một chút chờ mong, tại sao anh lại bị ung thư dạ dày chứ? Tại sao lại bệnh vừa mới phát hiện ra mà đã phát triển đến giai đoạn cuối rồi chứ?

Có lẽ, chỉ là chẩn đoán lầm thôi, có lẽ thế... Sẽ không phải không có cách để điều trị.

Ban đầu anh đau bụng đến lợi hại, cô vắt hết óc tìm mọi cách, hết Trung y đến Tây, đi đến đâu cũng tìm hỏi thuốc, cuối cùng rốt cuộc cũng tìm được phương thuốc có tác dụng với căn bệnh của anh, khi đó, không phải bệnh của anh cũng đã tương đối ổn định rồi đó sao?

Cô đã dặn dò anh, không nên uống rượu, DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn không nên hút thuốc lá, không nên thức đêm, anh cũng đã cai rượu rồi mà!

Nặc Nặc nhanh chóng chạy quanh một lúc, sau đó liền chạy tới kéo tay  Tương Tư: "Mẹ, mẹ nhanh lên một chút đi, ba đang đợi chúng ta!"

Tương Tư bị Nặc Nặc lôi kéo, tiếp đó cô bé đã nhanh chân chạy lên ở phía trước, Tương Tư chậm rãi sải bước đuổi theo con gái.

Cô tự trấn an mình một chút, chợt thấy như có thêm chút hơi sức, ít nhất cô cũng có thể cố gắng tự mình đi được, không cần người khác giúp đỡ. 

Vào đến tòa nhà lớn của bệnh viện, dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com khi thang máy chạy tới nơi, Cận Trường Sinh lặng lẽ lui ra ngoài.

Bọn họ là bạn bè thân thiết gặp mặt, người một nhà đoàn tụ, nếu như anh cũng xuất hiện trong cuộc gặp gỡ ấy, không khỏi có chút quá mức vô duyên.

Hà Dĩ Kiệt cũng không muốn nhìn thấy anh, dù sao lúc trước chính anh là người đã mang Tương Tư đi. Suốt cả một khoảng thời gian lâu như vậy, bặt vô âm tín, làm cho Hà Dĩ Kiệt vẫn nghĩ rằng là Tương Tư đã chết rồi.

Loại đau khổ này thực sự là một sự hành hạ không cách nào chấp nhận nổi, hôm nay nhìn thấy phản ứng của Tương Tư, anh cũng có thể đoán được tình cảnh của mình nếu anh cũng đi lên đó.

Không có ai phát hiện Cận Trường Sinh đã rời đi. Cận Trường Sinh đứng ở trên khoảng sân rộng rãi trống trải, ở phía trước tòa nhà lớn của bệnh viện, anh châm một điếu thuốc lá, yên lặng hút hết, lại châm điếu thuốc khác.

Nhìn bóng lưng thanh tú và cao to kia, không hiểu tại sao, làm cho người ta chợt thấy có cảm giác rất cô đơn.

Chuyện tình cảm không ai có thể hiểu rõ được, cho dù chỉ là tình cảm đơn phương nhưng cũng không kém phần sâu sắc.

Cõi đời này, không ai thoát khỏi lưới tình.

Thang máy vừa mới dừng lại, cửa thang máy từ từ mở ra, Tương Tư liếc nhìn thấy Tĩnh Tri và Thiệu Đình đứng ở bên ngoài.

"Lúc trước chị cũng đã định đi ra ngoài cửa để đón em, không ngờ Dĩ Kiệt ở bên kia lại xảy ra chút chuyện, nên hơi bị chậm trễ một chút..."

Tĩnh Tri vội vàng giải thích, đưa tay ra đỡ Tương Tư, nhưng Tương Tư lại sững sờ đứng đó nhìn Tĩnh Tri, trên gương mặt dần dần hiện lên màu xám xịt tựa như sắp sụp xuống đến nơi. Đôi mắt vốn xinh đẹp của Tương Tư lúc này gần như không động đậy được nữa, cô cứ như vậy, nhìn chằm chằm vào Tĩnh Tri không rời...

Cánh tay của Tĩnh Tri vươn ra tay định đỡ Tương Tư, chợt ngừng lại ở giữa không trung, thật lâu cũng không phản ứng kịp.

Nặc Nặc cũng giật mình nhìn mẹ đang đứng bất động, không nhịn được đưa tay kéo cô: "Mẹ, mẹ đi thôi nào!"

Tương Tư nghe thấy tiếng của Nặc Nặc đang gọi mình, đôi môi chậm rãi hơi mấp máy một chút, cô muốn hỏi điều gì đó, miệng há ra, nhưng không thốt lên được tiếng nào.

Trong tròng mắt của cô chỉ cảm thấy đau nhói từng hồi từng hồi, hình như có nước mắt, nhưng nước mắt lại chỉ đọng ở trong hốc mắt, không làm thế nào trào ra lăn xuống dưới được. Bàn tay cô, trái tim cô, cả người cô, lúc này đều trở nên lạnh toát, trên sống lưng từng lớp, từng lớp mồ hôi lạnh túa ra liên tục.

Thiệu Đình nhận ra hình như Tương Tư có vẻ gì đó không đúng, anh không khỏi tiến lên một bước hỏi: "Tư Tư, sao vậy?"

Tĩnh Tri cũng lập tức vội vàng bước lên theo, đưa tay kéo cô: "Tư Tư, mau ra đây đi..."

Tĩnh Tri còn chưa chạm tay mình vào cánh tay của Tương Tư, Tương Tư chợt rùng mình một cái, sau đó cả người liền đổ nhào xuống, ngã lăn ra, nằm thẳng ở trên đất...

May mà Thẩm Bắc Thành vừa vặn đang đứng ở đó, tay mắt lanh lẹ kéo cô lại được. Cả người Tương Tư đã mềm nhũn, không làm thế nào để đứng thẳng người lên nổi, trên mặt cô dần dần hiện lên màu sắc đỏ ửng khác thường, hô hấp cũng trở nên rối loạn, toàn thân lúc này đã trở nên run rẩy, không sao kìm chế nổi...

Tĩnh Tri sợ đến mức hồn bay phách tán, cuống quít cũng chạy đến để  đỡ lấy Tương Tư. Cô vừa mới kéo tay của Tương Tư, Tương Tư liền trở tay quay lại, giữ thật chặt lấy cổ tay của Tĩnh Tri. Cô thở hổn hển từng ngụm từng ngụm, đứt quãng, lời nói cũng ngắt quãng thành từng chữ một, không sao nói nổi cả câu trọn vẹn: "Anh ấy, anh ấy thế nào? Có phải là... rồi không, có phải đã... rồi hay không..."

Tương Tư không sao nói tiếp được nữa, nước mắt đột nhiên bừng lên, dòng nước mắt giống như đã được cô tích góp từng tí một suốt cả đời, cứ thế chảy ròng ròng ra, rơi xuống...

Tĩnh Tri lập tức chợt tỉnh ngộ, cô biết vừa rồi Văn Tương Tư đã hiểu câu nói mà cô đã nói lúc nãy thành một nghĩa khác, vội vàng dùng sức lắc đầu: "Không phải như em nghĩ đâu, Hà Dĩ Kiệt không sao đâu, anh ấy đã khỏe rồi. Tư Tư, em đừng làm chị sợ, em nghe thấy không, anh Dĩ Kiệt không có chuyện gì đâu, hiện tại anh ấy đã khỏe lên rồi..."

Tương Tư nghe thấy Tĩnh Tri nói như vậy, một lần lại một lần, nhắc đi nhắc lại ở bên tai, lúc này tựa như hồn vía của cô mới lập tức quay trở về nhập vào xác. Tương Tư mệt mỏi tựa người vào trong ngực Tĩnh Tri, hơi thở rối loạn cũng dần dần lắng xuống, nhịp tim Tĩnh Tri đập thình thịch như trống làng, chờ cho Tương Tư trấn tĩnh lại một lát, bọn họ liền đỡ cô đi vào phòng bệnh, Tĩnh Tri đứng ở ngoài phòng bệnh, trên mặt dần dần hiện lên vẻ tự trách cùng hối hận không nói ra được.

"Thiệu Đình... Em xong rồi." Tĩnh Tri đưa tay kéo Mạnh Thiệu Đình, tròng mắt cô chợt thoáng ửng hồng: "Dường như em đã làm cho chuyện này biến thành một trận náo loạn lớn rồi..."

Mạnh Thiệu Đình lập tức không nhịn được nữa, bật lên tiếng cười.

Anh đưa tay ôm cô vào trong ngực, vuốt vuốt mái tóc của cô như trấn an: "Sao anh lại có cảm giác, tựa như bà xã của anh đã làm được một chuyện rất tốt, lại rất thông minh là sao nhỉ?"

Mặt mày Tĩnh Tri khẽ giãn ra, nhưng cô vẫn có chút bận tâm: "Nhưng mà... trạng thái của Tư Tư... Em rất lo lắng cho cô ấy... Hơn nữa, cô ấy lại thương tâm như vậy, em mà nói lại cho cô ấy biết, em đã lừa cô ấy... Liệu cô ấy có thấy hận em hay không, hoặc là tức giận với em hay không?"

Mạnh Thiệu Đình thoáng suy nghĩ một chút, hỏi ngược lại cô: "Vậy anh hỏi em, nếu như hiện tại đổi vị trí của Dĩ Kiệt thành là của anh, sau đó, Tư Tư nói cho em biết, cô ấy đã lừa em, anh hoàn toàn không bị mắc phải chứng bệnh đó, sau khi em biết được sự thực, em có hận cô ấy hay không?"

Tĩnh Tri cáu giận trừng mắt nhìn anh: "Anh nói nhăng nói cuội gì đấy!"

Sau đó cô lại cũng bật cười: "Thôi, Tư Tư buồn em cũng được, hận em cũng vậy thôi, chỉ cần cả nhà bọn họ đều được vui vẻ ở bên nhau, em cũng sẽ thấy vui vẻ!"

"Thực sự em không thích nhìn thấy bọn họ sống trong cảnh như vậy, rõ ràng là rất quan tâm đến đối phương, nhưng lại cứ muốn tách ra... Cõi đời này, những chuyện đau khổ đã quá nhiều, tại sao còn phải tự mình hành hạ bản thân mình nữa chứ?"
Bình Luận (0)
Comment