Lưu Tô gọi anh một tiếng nghe cực kỳ quyến rũ, nhưng cứ nằm ở trên người của Lục Phóng đầy vẻ yếu ớt, cũng không chịu di chuyển, chỉ có chiếc eo nhỏ nhắn hơi vặn lại. Cô hơi cắn vào môi khẽ mỉm cười: “Thày giáo, thày cứ làm đầy đủ tất cả các bài tập đi, em sẽ tiếp thu bài học liền một hơi, sẽ học từ đầu tới cuối...”
Lục Phóng cười tà ác, nhìn xuống thân thể tuyệt mỹ của cô vợ nhỏ đang nằm ở nơi đó đang mời gọi, cố ý làm ra sắc mặt của một ác nhân: “Bà xã bé nhỏ của anh yêu cầu dạy toàn bộ bài tập sao?”
Lưu Tô nằm ở ngực của anh, đôi môi đỏ mọng kiều diễm dán sát vào hầu kết của anh đầy vẻ khêu gợi, như muốn hôn lên đó, nhưng mà hết lần này tới lần khác khi cánh môi vừa mới hơi chạm vào cái kia một khắc, cái miệng lại lập tức có ý xấu né tránh ra. Lục Phóng bị cô trêu chọc dần dần đã có chút không chịu được, thỉnh thoảng lại phải bóp chặt chiếc eo thon của cô hung hăng chuyển động lên xuống mấy lần để giải tỏa bớt cơn thèm, sau đó sẽ bắt đầu lên lớp dạy cho cô nhóc tiểu yêu tinh này...
Thậm chí anh cũng đã suy nghĩ về chuyện kia không biết bao nhiêu lần, nhưng người phụ nữ Lưu Tô kia cứ nhất định không chịu. Trong ngày thường thì hấp ta hấp tấp, khi vừa đến trên giường liền thay đổi thành một kẻ lười biếng, hận không được nằm ở nơi đó không phải chuyển động lên xuống, chỉ cần anh làm cho cô được hưởng thụ là được...
Lần này, anh cần phải nắm lấy cơ hội này, bắt cô chủ động đưa tới cửa, yêu cầu cô phải hầu hạ bản thân mình cho thật tốt, thật đầy đủ!
“Chẳng phải người đàn ông đều không yêu thích người phụ nữ chủ động hay sao? Thày giáo Lục, tốt nhất là thày hãy dạy đi, người ta sẽ chăm chú học cho thật tốt, lần sau trở lại sẽ làm thực tế nhé...”
Lưu Tô liếc nhìn anh một cái rất quyến rũ, trong lúc đó, ngón tay không ngừng vẽ vòng tròn trên ngực anh, thỉnh thoảng còn cúi đầu xuống hôn lên trên môi của anh, đầu lưỡi mềm mại liếm lên, mang theo mùi vị như muốn câu hồn đoạt phách Lục Phóng...
Bên tai Lục Phóng vừa được nghe cô nói những lời dịu dàng đáng yêu kia, lại vừa bị cô quấy rầy như vậy, chung quy anh cũng không thể nhịn được nữa, liền lật người đè cô xuống dưới, hơi thở thoáng biến đổi trở nên nặng nề. Lưu Tô trợn to hai mắt nhìn anh: “Thày giáo Lục, thày không nhịn được nữa sao?”
Bộ dáng của cô như vậy, khiến Lục Phóng như sắp bị hòa tan, dục vọng dâng trào dường như sắp nổ tung, rốt cuộc anh cũng không nhẫn nại được nữa, hung hăng xuyên vào thân thể của cô. Lưu Tô chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ trong người tựa như đã bị của anh xuyên thấu, không khỏi cau mày khẽ hừ ra thành tiếng...
Đôi tay hung hăng bóp ở trên cánh tay của anh căng thẳng và bền chắc, bắp thịt cứng rắn như đá, cô bắt mấy lần mà cũng không sao nắm chắc được, chỉ có thể thở gấp mệt mỏi thả cánh tay xuống, để mặc cho anh lúc này đã trở nên cuồng dã không ngừng đòi hỏi...
Vòng eo mảnh khảnh và mềm mại của cô bị anh bóp chặt đến mức gần như sắp bị gãy rời ra rồi. Hai bàn tay của anh siết chặt ở hông của cô, làm cho cô không thể không di chuyển lên xuống được, thân thể Lưu Tô căng thẳng như dây cung, mà đỉnh nhọn mềm mại ở trên ngực cô cứ thong thả rung động, giống như trái cây ngọt mời gọi người ta hái lấy...
Trên thân thể khỏe mạnh lực lưỡng của Lục Phóng, mồ hôi túa ra đọng trên lớp da thịt màu mật ong thành từng giọt, nhỏ xuống trước ngực Lưu Tô. Anh có ảm giác cổ họng của mình đã bị khô rang nóng bỏng, hô hấp dần dần trở nên nặng nề, môi mỏng hôn lên, nghe được mấy tiếng rên rỉ của Lưu Tô, sự mê muội nhàn nhạt thoáng lướt qua trong đầu Lục Phóng. Anh không nhịn được nữa, gầm nhẹ một tiếng, cuối cùng liền ra sức chạy nước rút, làm cho Lưu Tô có cảm giác thân thể của cô lúc này đã không còn là của mình nữa rồi...
Ngón tay của cô đã mấy lần muốn bắt lấy phía trên lưng bền chắc của anh, móng tay bén nhọn đã cào xuống lưng của anh thành mấy vệt đỏ thật dài. Nguồn nhiệt nóng bỏng trong nháy mắt tựa như nước vọt lên khắp toàn thân. Lưu Tô nhắm mắt lại, hai cánh tay trắng như tuyết lười biếng trượt xuống buông thõng, ngay cả những ngón tay thon nhỏ cũng cảm thấy mệt mỏi, duỗi dài ra, không muốn cử động nữa...
Nơi cửa sổ không được đóng kín, có một luồng gió mắt rất nhỏ thổi vào làm lay động rèm cửa sổ. Lưu Tô lúc này trở nên mềm mại không còn dương dương tự đắc nữa, Lục Phóng ôm lấy cô thật chặt, hai người cũng không hề cử động nữa. Cô có thể nghe được tiếng trái tim đang đập của anh, anh cũng có thể nghe được nhịp đập trái tim của cô, ngay giờ phút này, sau lúc điên cuồng, cũng là lúc họ bình thản ôm nhau cùng hưởng hạnh phúc. ¬¬
Sự dịu dàng không nói được thành lời cứ thế chảy xuôi ở trong yên lặng, trong thoáng chốc, chỉ cảm thấy năm tháng mới yên bình tốt đẹp biết bao. Anh chỉ muốn cả đời này được an ổn ôm lấy cô, đã coi như được ôm toàn bộ thế giới rồi.
Lục Phóng cúi đầu, hôn lên trên trán vợ yêu: “Tô Tô, anh yêu em.”
Sau cuộc yêu, gương mặt xinh đẹp của Lưu Tô nhuốm một màu hồng rực. Cô nhích lại gần hơn về phía trong ngực của anh, chóp mũi cọ cọ vào trong ngực anh: “Ông xã, em còn chưa từng hỏi anh, anh đã yêu em từ khi nào vậy?”
Khóe môi của Lục Phóng hé ra một nụ cười, cặp mắt như hoa đào tháng ba nở rộ: “Trước khi em cưỡng bức anh, anh đã yêu em.”
Lúc này cặp mắt của Lưu Tô liền trợn to nhìn lại anh: “Thật sao?”
Lục Phóng gật đầu, cúi đầu hôn môi của cô, giọng nói mang đậm sự lười biếng: “Sau đó em lại làm những cử chỉ “kinh thế hãi tục”(*) như vậy, khi đó anh đã có suy nghĩ, người phụ nữ này dám có hành động to gan lớn mật như vậy, chuyện đã xảy ra xem như rất tốt, còn kỹ thuật hôn... sau này có thể từ từ dạy dỗ... Nếu như cô ấy đã có ý chân thành với mình, vậy dĩ nhiên mình không thể để người khác chiếm tiện nghi, chi bằng mình hãy thu nạp cô ấy thôi.”
(*) Kinh thế hãi tục: cử chỉ dung tục khiến người khác phải giật mình kinh sợ
Lưu Tô càng nghe cặp mắt càng trợn to hơn, đến đoạn về sau cô liền bĩu môi giơ tay đấm anh: “Tình cảm của anh như vậy, thế mà về sau này anh lại còn giả bộ chính nhân quân tử, giả bộ căng thẳng, tất cả là muốn lừa gạt em, muốn dụ dỗ em mắc câu, muốn em chủ động đi trêu chọc quyến rũ anh trước, đúng không?”
Lục Phóng nở nụ cười tinh quái, dùng cách “giả heo ăn cọp” như vậy mới là cao thủ, còn về sau đó, ai nói anh là Lục tiểu thụ nên phải đi theo gấp ấy nhỉ?”
Nhưng vì bà xã nên anh vẫn cần phải dỗ dành, Lục Phóng ôm lấy cô, dùng lời ngon tiếng ngọt dịu dàng nói với cô: “Thật ra thì đó cũng là sự thật mà. Khi đó anh vẫn còn một cậu trò nhỏ ngây thơ, coi như trong lòng mình có tình cảm đi nữa, anh cũng không hề dám làm, em nhìn cũng biết mà, mỗi lần em chủ động, anh đều chỉ giả bộ tức giận mắng em thôi, sau đó chẳng phải anh đã tuân theo tất cả đó sao? Nếu như không phải vì anh thích em, thì làm gì có ai vui lòng chơi đùa với em như vậy chứ?”
“Lục Phóng, anh là đồ khốn kiếp, anh dám lừa bà cô đây lâu như vậy!” Lưu Tô nổi giận đùng đùng, lật người đè lên trên người của anh, hung hăng há miệng táp vào bộ ngực của anh...
Trong ánh mắt của Lục Phóng ánh lên ý cười, giọng nói dịu dàng: “Ái chà, bà xã... Phải rụt rè một chút chứ!”
“Lục Phóng chết tiệt, em cắn chết anh, cắn chết anh...”
Hạnh phúc là gì? Hạnh phúc chính là người mà mình đang yêu, nhưng ở trong lòng anh, trước đó anh đã thực sự yêu mình từ rất lâu rồi, hơn nữa, sau một thời gian cực kỳ lâu, anh cũng vẫn yêu mình như cũ, vẫn yêu như những ngày đầu, chưa từng có một ngày thay đổi tình cảm đó.