Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 16.2

Hà Dĩ Kiệt đã đi về phía trước vài bước, thấy cô vẫn còn đứng ở tại chỗ đôi mắt to mở tròn, bất giác anh buồn cười, đưa tay kéo cô đi: “Đi thôi, đứng thất thần ở đấy làm gì.”

Tương Tư bị anh kéo đi về phía trước, đoạn đường này đi xuyên qua dãy hành lang dài hơn 10m, nhưng lại không thấy một bóng người. Mãi cho đến đi đến trước đại sảnh, mới thấy có một người. Một cô gái tuổi còn trẻ mặc áo ngực màu đen váy ngắn đi tới, tướng mạo của cô cực kỳ xinh đẹp, đến ngay cả Tương Tư nhìn thấy mà không khỏi thầm tán thưởng. Đến khi cô gái mở miệng nói, Tương Tư càng cảm thấy trống ngực đập nhanh hơn. Từng câu từng chữ cô nói ra bằng thứ giọng phổ thông mang đậm chất Thượng Hải nghe rất êm tai, đầy quyến rũ. Bộ dạng cúi người khép mắt đầy vẻ phục tùng, chỉ khi đã nói xong một câu thì mới có thể ngước mắt lên nhìn một cái. Đôi mắt sáng hơi hiếng nhìn giống như làn nước Tây Hồ, đầy dịu dàng và mê người, nhưng lại làm cho người ta có cảm giác cô không hề cố ý, tựa như ngay từ nhỏ cô đã sống ở chỗ này vậy. Đôi mắt của Tương Tư mở to gần như không chớp, cứ nhìn mãi vào cô gái trẻ tuổi kia như vậy. Da thịt của cô tuyết trắng, khí chất siêu phàm, mái tóc dài đen nhánh được búi cao để lộ cái trán trơn bóng, xinh đẹp đến mức Tương Tư cảm thấy lòng mình cũng rung động.

”Hà tiên sinh, vẫn giống như lần trước phải không ạ?”

Hà Dĩ Kiệt khẽ gật đầu, dắt tay Tương Tư đi lên phía trước: “Tìm vài cô gái trẻ nom sạch sẽ một chút đưa tới, lát nữa tôi có khách.”

Cô gái trẻ tuổi tuân lệnh, cuống quít gật đầu, không một tiếng độngnghiêng người đi trước dẫn đường. Xuyên qua đại sảnh lại là một vài hành lang giống như mê cung, hai đầu đều có thể nhìn thấy vài cánh cửa đóng chặt. Hơn nữa mỗi một hành lang đều được bài trí đồ đạc với những phong cách hoàn toàn khác nhau. Bên này theo kiểu Gothic, bên kia đã được đổi thành phong cách nông thôn nước Anh. Tương Tư nhìn đến hoa cả mắt. Cô gái trẻ tuổi cũng đã đứng lại ở bên ngoài một cánh cửa làm bằng gỗ hạch đào, ngón tay cái ấn lên khóa cửa mở bằng vân tay. Cửa gian phòng lặng lẽ không một tiếng động, mở ra. Đây là một gian phòng lớn thiết kế thông thoáng rộng chừng 300 m2.

Cô gái kia mở cửa xong liền lặng yên lui ra không một tiếng động. Hà Dĩ Kiệt dắt tay Tương Tư đi vào. Tương Tư thoáng nhìn đánh giá khắp gian phòng, đồ đạc ở đây đều làm bằng gỗ đàn hương rất cổ kính, có giá trị rất lớn! Nhưng những thiết bị bài trí trong gian phòng này lại mang kiểu phong cách Trung Quốc, làm cho người ta có cảm giác nặng nề dày cộp. Đặc biệt những đồ đạc cổ kính kia không biết có phải được lưu truyền từ thời kỳ Tống Minh hay không, nó tỏa ra vẻ sáng bóng cổ xưa và mê người. Trong trong nháy mắt, nó làm cho con người ta có cảm giác không biết hiện tại mình đang ở thời kỳ nào.

Cặp mắt của Tương Tư cứ nhìn đăm đăm, xuất thân của cô cũng không phải loại thường, cũng không phải chưa từng nhìn thấy những đồ vật tốt, nhưng một căn phòng xinh đẹp và xa hoanhư vậy, thật đúng là lần đầu tiên cô được gặp.

Hà Dĩ Kiệt thấy cô chậc chậc lưỡi tán thưởng, cho rằng cô muốn nói vài lời văn vẻ gì đó để tán dương, ngờ đâu cô khẽ vươn tay cầm bức tượng “Bát Tiên quá hải” chạm khắc bằng gỗ Đào ở trên mặt bàn lên, vuốt vuốt trong tay, hai mắt sáng lóng lánh nhất mực tỏa rạng ngời, há miệng thốt ra một câu: “Ông chủ của nơi này quả thực rất có tiền!”

”Nhìn xem, còn đâu là thiên kim của một thị trưởng cơ chứ, bây giờ cũng tầm thường như vậy!” Hà Dĩ Kiệt nói một câu đầy vẻ chế giễu. Tương Tư không cho là đúng, bỏ bức tượng chạm khắc gỗ trong tay xuống, vừa nhìn thấy một bộ ly trà bằng sứ Thanh Hoa liền chạy đến, hết ngắm nghía bộ ly trà, cô lại chạy tới vuốt ve chiếc đồng hồ báo thức để đứng ở trên mặt đất một lát, y như một đứa bé, thấy cái gì cũng cảm thấy hiếu kỳ.

Hà Dĩ Kiệt cũng không để ý tới cô, quay lại ngồi xuống ghế sa lông ở bên cạnh, vừa mới bỏ chiếc áo khoác ra, chợt nghe thấy tiếng gõ cửa cốc cốcvang lên, chỉ đúng ba cái.

Tương Tư vừa nghiêng đầu tò mò nhìn anh, anh cũng đã hắng giọng nói: “Vào đi.”

Tương Tư không hề nhìn loạn trong phòng nữa, ngoan ngoãn đi về chỗ ngồi ở bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, lại nhìn thấy cô gái trẻ tuổi vừa rồi đã dẫn đường cho bọn họ lại tới đây, đã dẫn theo đằng sau sáu cô gái khác, xem chừng còn ít tuổi hơn cả cô.

”Hà tiên sinh, người xem xem như thế nào?” Cô gái vẫn giữ thái độ khiêm nhường như cũ, nói xong câu này, người liền tránh sang một bên. Sáu cô gái trẻ đứng thành một hàng, đều xuất hiện ở trong tầm mắt của Tương Tư.

Thoạt nhìn, các cô gái này tuổi thật sự còn rất nhỏ, nhiều lắm là khoảng mười bảy mười tám tuổi, có quyến rũ, có thanh thuần, có gợi cảm, và có cả cô nhìn rất ngây thơ giống như học sinh trung học vậy. Tóm lại, sáu cô gái đứng ở chỗ này có vẻ đẹp không bút nào tả xiết. Có lẽ đàn ông ở trên đời này, cho dù có là người hay bắt bẻ, cũng có thể tìm ra cho bản thân một người mà mình thích nhìn!

Các cô đều mặc giống nhau như đúc, quần trắng vừa đủ bao lấy cái chiều dài cái mông, rất gầy, rất trắng, nhưng phía trước ngực ai cũng có sóng lớn mãnh liệt, chỉ có duy nhất cô gái đứng ở phía ngoài cùng, thoạt nhìn ngây thơ như học sinh trung học, vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, trước ngực chỉ có chút phập phồng, làm cho nụ hoa như sắp sửa tràn ra vậy.

Hà Dĩ Kiệt chỉ nhìn lướt qua, liền gật đầu: “Đương nhiên là tôi rất yên tâm với ánh mắt của Châu tiểu thư rồi! Lấy tất cả sáu cô đi, nửa giờ sau, khách của tôi tới, Châu tiểu thư nhớ dặn mỗi người đón một người, có đượckhông?”

Cô gái kia bộ dáng đầy vẻ vừa mừng vừa lo, cười sáng lạn như sao: “Hà tiên sinh đã dặn dò em đương nhiên không dám không nghe theo. Sau đây em sẽ đưa người đi luôn, tuyệt đối sẽ không chậm trễ khách mời của Hà tiên sinh.”

Hà Dĩ Kiệt cười vẻ đầy thoả mãn, nhưng cũng chỉ hơi hơi khẽ động khóe môi một chút, “Còn muốn làm phiền Châu tiểu thư một chuyện đây.”

Cô gái kia thấy Hà Dĩ Kiệt khách khí với mình, càng tỏ ra xã giao, hai bàn tay giao nhau để phía trước người, thân thể hơi nghiêng một chút lên phía trước, cực kỳ cung kính đáp: “Hà tiên sinh có chuyện gì xin cứ chỉ bảo, không dám dùng đến hai chữ làm phiền.”

Hà Dĩ Kiệt đưa tay chỉ vào Tương Tư một cái, thấy ánh mắt của cô còn nhìn như đang xuyên qua người sáu cô gái kia, nơi đáy mắt hiện lên một vòng vui vẻ. Châu tiểu thư nhìn thất kinh, cũng nhanh chóng liếc nhìn đánh giá Tương Tư.

Là một cô gái tuổi còn rất nhỏ, thoạt nhìn rất đẹp, vẫn còn chưa học được cách nhìn mặt mà nói chuyện và chưa biết cách che dấu thần sắc của mình. Cô gái này sạch sẽ sáng long lanh, giống như là một quả táo nhỏ trên ngọn cây, còn xanh và chát.

Trong nội tâm của cô thoáng chút thở dài, tuổi của cô cũng không lớn lắm, bất quá cũng mới 24 tuổi mà thôi, so với cô ấy cũng già hơn rất nhiều.

”Cô nhóc này mọi chuyện vẫn còn chưa hiểu biết gì đâu, Hà mỗ muốn phiền Châu tiểu thư giúp đỡ dạy dỗ bồi dưỡng cho cô bé này một chút.” Giọng điệu Hà Dĩ Kiệt nói hết sức khách khí, giống như kiểu kính nhờ một người bạn ở bậc trên quan tâm nhiều hơn tới người ở vai dưới của chính mình vậy.

Châu tiểu thư nghe anh nói như vậy, đúng là hơi có chút kinh ngạc một chút. Nhưng cô là ai chứ, hôm nay đã ngồi được vào vị trí này của Cao ốc Vân Đính, điểm thứ nhất cô học được chính là nhìn mặt mà nói chuyện.

”Hà tiên sinh thật sự là quá khách khí rồi, nhất định em sẽ cố gắng hết sức, như vậy là ngay hôm nay, hay là hẹn một thời gian nào đó ạ?”

Ngón tay của Hà Dĩ Kiệt phủ trên cánh tay để lộ ra của Tương Tư, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve trên da thịt của cô, nghĩ sơ qua một lát, đầu ngón tay chống vào nơi đuôi lông mày nhẹ nhàng khép mắt, một lát sau mới nói: “Ngay hôm nay đi.”

Châu tiểu thư nghe anh nói như vậy, lập tức đi ngay tới trước mặt Tương Tư, thái độ của cô cực kỳ thân mật và mang theo vẻ kính cẩn làm cho người ta không ghét, nhưng không có vẻ tận lựcxu nịnh, rồi lại làm cho bạn cảm thấy cực kỳ được người ta tôn trọng. Cô mở miệng nói chuyện trước mang ba phần vui vẻ: “Tiểu thư họ gì?”

Văn Tương Tư bất giác nhích lại gần về phía bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, nhỏ nhẹ đáp lại: “Tôi gọi là Văn Tương Tư, cô cứ gọi tôi là Tương Tư cũng được rồi.”

Cô vẫn tương đối có cảm tình đối với cô gái trẻ tuổi này, cũng nguyện ý nói chuyện thân mật với cô.

”Văn tiểu thư, cũng không thể để chậm trễ một chút thời gian của ngài, chúng ta sang phòng cách vách trò chuyện được không?”

Đương nhiên Tương Tư đã nghe thấy những lời mà Hà Dĩ Kiệt vừa mới nói ra lúc nãy... Tuy trong bụng cô không muốn, nhưng cho dù có là đồ ngốc cô cũng nhìn ra chốn này là nơi nào, là nơi kẻ có tiền dùng vàng mua xuân! (Nghĩa đen: xuân: lạc thú, tình ái)
Bình Luận (0)
Comment