Đừng Bỏ Lỡ Tình Yêu

Chương 19

“Thật sự cái gì em cũng sẽ nghe theo lời tôi nói chứ?” Anh ôm lấy cái eo mảnh khảnh của cô kéo vào trong ngực chặt hơn, bất giác trong giọng nói có sự ôn nhu.

Tương Tư ngoan ngoãn gật đầu: d∞đ∞l∞q∞đ “Tất cả mọi điều em đều nghe theo anh, chỉ cần anh đối xử tốt với em, em sẽ đối xử với anh tốt gấp bội gấp bội lần.”

Hà Dĩ Kiệt cười một tiếng vẻ đầy nhạo báng. Anh đưa tay nhẹ nhàng vân vê vành tai của cô. Khi ngón tay vẫn đang ve vuốt vành tai của cô, anh hơi khép mắt lại trầm giọng hỏi: “Em đối xử tốt gấp bội lần với tôi như thế nào? Ừm, nói nghe thử một chút xem sao.”

Tương Tư khẽ giật mình, khẽ cắn môi một lúc, nghĩ ngợi một lát, đột nhiên lại úp mặt vào trong ngực của anh thật chặt, sau đó hôn lên môi của anh, vừa liếm vừa cắn môi của anh một cách lóng ngóng vụng về: “Em chỉ hôn anh, chỉ tốt với một mình anh thôi,  có tính không?”

Hà Dĩ Kiệt trầm mặc vài giây, Tương Tư nhìn anh có chút căng thẳng, nhưng bỗng nhiên anh phá lên cười.

Đây là cô lần đầu tiên cô nhìn thấy anh cười như vậy.

Người đàn ông này đã ba mươi tư tuổi, anh lớn hơn cô mười lăm tuổi. Từ trước đến nay, người đàn ông này luôn luôn “bất cẩu ngôn tiếu” (nói năng thận trọng; là người đàn ông rất thâm trầm và hơi trầm lặng. Thoạt nhìn người đàn ông này có tướng mạo thượng thừa, nho nhã và ôn hòa, nhưng kỳ thực lại là người bụng dạ nham hiểm. Dieendaanleequuydonn Người đàn ông này khi cô đang trong giờ phút tuyệt vọng nhất đã kéo cô ra khỏi vũng bùn. Người đàn ông này, đã từng ra tay đối với cô không chút mềm lòng, nhưng cũng chính người đàn ông ấy lại dịu dàng ôm cô vào trong lòng, khiến cô nhìn thế nào cũng không thấu.

Muốn nhìn vào cái nơi luôn tối tăm của anh cũng không thể nào nhìn thấu cũng giống như khi bầu trời bị phủ đầy mây đen;dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com cũng không thể nào hiểu thấu đáo được vì sao ngay cả khi đêm đã khuya, anh lại giống như một người mất ngủ, đi đến thư phòng ngồi ở đó làm việc suốt cả đêm; cũng như không thể nào nhìn thấu được quyền thế địa vị của anh. Tất cả như có một điều gì đó khiến anh cực kỳ không được vui vẻ. Cũng càng giống như cô không sao nhìn thấu được, rốt cuộc ở trong lòng anh, không thể biết được rốt cuộc anh đã coi cô là một con người, hay là thành một tình nhân, một thứ đồ chơi, một người bạn gái không còn gì nữa, hay là, có một thứ gì đómà không ai hiểu nổi?

Cô liền nhìn anh cười, anh cười rộ lên bộ dạng thật sự hết sức đẹp mắt, tựa như ánh mặt trời phá tan tầng mây dày, đột nhiên khắp trời đất lúc này đều trở nên sáng chói. Giống như là làn gió xuân về thổi tan biến hết vẻ lo lắng, làm cho khắp nơi đều thấy ấm áp.

Người khác hỏi cô, rốt cuộc anh tốt ở chỗ nào, cô chỉ có thể biết rõ, làn gió xuân có đẹp thế nào đi chăng nữa, đều không thể sánh được với nụ cười lúc này của anh.

Anh cười đến mức chảy nước mắt ra, nhưng lại lắc đầu thở dài một tiếng: “Văn Tương Tư tôi thật không hiểu nên nói là em quá mức đơn thuần, hay là nên nói em là người quá ngốc.”

Anh không biết, anh vĩnh viễn cũng sẽ không biết rằng, cả cuộc đời này của anh, sẽ không còn có người nào nói với anh một câu như vậy. Mỗi khi anh nhớ đến con gái, nhớ đến sắp nổi điên lên, anh chỉ có thể ôm chặt lấy đứa con gái của bọn họvào trong ngực của anh. Về sau này, mỗi khi anh muốn đến thăm cô, anh chỉ có thể gửi hi vọng ở trong mộng, nhưng qua thời gian bao lâu như vậy, cho tới tận bây giờ đều cô vẫn chưa từng nhập vào giấc mộng của anh... Anh biết rõ, bị tổn thương quá sâu, cả đời này anh sẽ không thể nào cứu ãn nổi nữa.

Mà đối với cô một lời nói yêu phóng khoáng kia, dienndannleequyydonn từ nay về sau, rất lâu sau, trong những năm tháng thật dài lại đã trở thành một vết thương vĩnh viễn không sao xóa nổi.

Tương Tư nghe anh nói như vậy, cánh môi không khỏi vểnh lên chu ra:“Anh hiếm khi không nói gì như vậy, coi như là đã xong nhé!”

Anh từ chối cho ý kiến, nói thật chứ, ai quan tâm đến điều này? Anh nghĩ muốn một người phụ nữ có hình thức như thế nào, anh muốn nhiều hay ít, những cô gái kia đó, nói thật, chỉ cần anh hạ bút là thành văn. Còn cô, chỉ là con gái của kẻ thù của ạnh, thật sự là mẫu người không phải quá hiếm.

Anh mở thang máy, ôm cô đi vào. Từ chiếc gương gắn trên tường thang máy phản chiếu ra gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô. Đột nhiên trong lòng anh nảy ra ý nghĩ, nếu như bây giờ làm cho cô yêu anh, sau đó tại thời điểm cô đã trầm luân trong mê muội say đắm, anh sẽ vạch trần từng chút, từng chút toàn bộ chân tướng sự việc, như vậy chẳng phải là sẽ rất thú vị hay sao?

Trong lòng nghĩ vậy, ngón tay anh cũng đã quấn quanh cùng bên người cô: “Sao lại là hiếm khi, lời nói của Văn Tương Tư đâu phải chuyện đùa.”

Tương Tư ngẩng đầu nhìn lên nhìn anh, nhẹ nhàng, từng chút, từng chút cầm lấy tay của anh: “Vậy anh cũng phải đồng ý nhắc lại lời em vừa nói lúc nãy!”

Hà Dĩ Kiệt nhướn lông mày lên: “không đánh em, đối xử tốt với em, đúng không?

”Đúng! Quân tử nhất ngôn!”

”Được! Quân tử nhất ngôn!”

Cô cười đến sáng lạn, đột nhiên cảm giác bàn tay của người kia đang được cô nắm trong tay, đã cho cô một sức mạnh bình yên.

Quân tử nhất ngôn, chỉ tiếc, Hà Dĩ Kiệt chưa bao giờ từng tự cho mình là người quân tử, nhưng nào có ai biết được rằng, cô vẫn luôn nhớ kỹ một câu nói kia, dùng cả cuộc đời của cô từng giây từng phút khắc thật sâu nhớ thật kỹ. Rồi từ đó trong suốt những năm tháng dài dòng buồn chán sau này, nó đã hung hăng chọc cho anh một kích trí mạng.

****************************

Sau đó cô luôn luôn đi theo bên cạnh Hà Dĩ Kiệt, ở dưới trận tuyết đầu mùa.

Cuộc sống của bọn họ xem ra cũng không tệ, ngoại trừ phương diện là người bên cạnh anh trong những buổi xã giao, anh cũng không từng hạn chế cô quá nhiều. Có đôi khi gặp đúng cuộc thi, cô còn có thể xin anh được ở lại trong ký túc xá, còn anh cũng quả thật, không có động đậy tay chân đánh cô nữa. Còn Tương Tư trong giờ tự ôn tập trong phòng đọc sách, đọc đến mệt mỏi mới ngẩng đầu lên, dĩ nhiên gò má đã có chút đỏ ửng.

Anh không cho cô đến Vân Đỉnh để được tiếp nhận cái gọi là sự dạy dỗ nữa, ngược lại, chính anh lại thỉnh thoảng tự mình ra trận, dùng hành động để dạy dỗ cô...

Tương Tư ngẫm nghĩ lại chuyện tối ngày hôm qua, liền thấy một hồi tim đập nhanh hơn như trống làng. Gian phòng này là phòng tự học, mà hệ thống lò sưởi ở trong phòng lại bị hỏng mất rồi. Cô dùng bàn tay lành lạnh áp vào hai bên gò má sưởi ấm, lắc đầu một cái,tựa như muốn vứt hết những hình ảnh kiều diễm ở trong đầu mình đi. Vừa mới xoay mặt, cô lại nhìn thấy ở phía sau cánh cửa phòng tự học có hai người đang đứng đó.

Tương Tư sửng sốt một chút, nhưng lập tức thờ ơ xoay đầu lại ngay. Quý Quảng Nguyên và Lâm Ngữ Thiến, thật là một đôi kim đồng ngọc nữ!

Cô ổn định lại tâm trí, bắt đầu cúi đầu đọc thầm những điều khoản pháp luật. Quý Quảng Nguyên đứng ở phía sau cửa ra vào, nhìn qua bóng dáng mặc chiếc áo lông màu cam thật lâu, bước chân bất động không sao di chuyển nổi.

Lâm Ngữ Thiến cười lạnh một tiếng, xoay người rời đi: “Quảng Nguyên, anh còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì vậy hả. Người ta đã giả bộ không nhìn thấy anh rồi, anh cũng đừng hy vọng người ta để mắt đén nữa!”

Từng ngón tay của Quý Quảng Nguyên giấu ở bao tay với những đường chỉ thêu dày đặc cứ dần cuộn chặt lại. Hàm răng nghiến chặt đến mỏi nhừ, có chút không nói ra được. Đôi con ngươi đen bóng như như viên đã quý màu đen của cậu ta vẫn nhìn Tương Tư như trước, không hề nhúc nhích. Cậu vừa muốn đi theo Lâm Ngữ Thiến, lại vừa không nỡ, muốn đi đến bên cạnh Tương Tư, nhưng thấy mình không có một chút dũng khí.

Lâm Ngữ Thiến đi được một đoạn, quay người lại, thấy cậu ta vẫn không hề nhúc nhích như trước, lửa giận bốc lên, cũng không nhịn được nữa. Cô lộn ngược trở lại, vọt tới phía sau cánh cử phòng tự học, hướng về phía Tương Tư hét lên một tiếng: “Văn Tương Tư, cô đi ra đây một chút!”

Tương Tư vẫn ngồi yên như Lã Vọng buông cần câu cá, bàn tay cầm bút không hề dừng lại.

Sắc mặt Quý Quảng Nguyên lại biến đổi, cậu ta cuống quít giữ chặt lấy Lâm Ngữ Thiến, kéo đi ra phía bên ngoài phòng tự học: “Ngữ Thiến, em làm gì vạy, đây là phòng tự học, tất cả mọi người đều đang đọc sách đấy, em đừng có làm ầm ĩ!”

Lâm Ngữ Thiến bị cậu ta kéo đi một đoạn, vung tay khỏi tay cậu ta, trợn mắt nhìn lại cậu ta vẻ đầy oán hận: “Quý Quảng Nguyên, anh thử nhìn mình xem anh là người đàn ông sao? Có phải anh thật lòng yêu mến cô ta đến không bỏ xuống được không? Có phải anh lại muốn quay lại theo đuổi cô ta không? Anh đã ở cùng với tôi một chỗ rồi sao vẫn còn nhớ cô ta mãi không quên như vậy, anh coi Lâm Ngữ Thiến tôi là loại người nào đây hả?”

Quý Quảng Nguyên đứng bất động, mái tóc màu nâu đậm khiến thoạt nhìn cậu ta giống như một tiểu vương tử trong các vở kịch vậy. Trong lòng Lâm Ngữ Thiến vô cùng chua xót, cô cắn môi, những giọt nước mắt to tròn như hạt đậu thi nhau tuôn rơi.

Quý Quảng Nguyên nhìn cô ta khóc, tháo cái bao tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô tai, động tác của cậu ta càng dịu dàng, Lâm Ngữ Thiến lại càng khóc nhiều hơn: “Quảng Nguyên, anh hãy quên cô ta đi, chúng ta đã đính hôn rồi, anh còn nhớ nhung cô ấy mãi làm gì vậy? Cô ta đã sống cùng với một người đàn ông khác rồi, sao anh còn nhớ mãi không quên đối với cô ta để làm gì vậy?”

Thân hình cao gầy của Quý Quảng Nguyên như hơi bị còng xuống. Cậu ta rũ cánh tay xuống, nhìn Lâm Ngữ Thiến đang đứng khóc ở trước mặt mình, cô ta khóc đến nỗi bao nhiêu lớp trang điểm đều chảy tuột đi hết: “Lâm Ngữ Thiến, anh thực lòng xin lỗi em.”

”Em không thích nghe anh nói thực xin lỗi. Quảng Nguyên, em chờ anh, cho dù là bao lâu em vẫn chờ đợi anh. Chính anh là người đã cho em một chút hy vọng, bây giờ anh hãy nói cho em biết, anh có thể quên được cô ta hay không? Hãy trả lời em đi, có quên được không?”

Cô ta bắt lấy cánh tay của cậu lắc lắc, nhưng ánh mắt của cậu ta lại đang hướng về nơi xa xa ở đằng kia. Lúc này tuyết đã phản chiếu lại ánh sáng nhìn đến chói mắt, khiến ánh mắt của cậu ta đau nhức. Cậu ta nhớ lại hồi hai người còn bé, lúc này trời vừa mới rơi trận tuyết đầu tiên. Tương Tư mặc thành giống như một chiếc bánh chưng nhỏ tròn quay, sau đó cô được cậu ta lôi kéo tay của cô đi chơi trượt tuyết. Gương mặt tươi cười của cô như có ánh sáng mặt trời chiếu vào sáng lên rạng rỡ. Chỉ chớp mắt một cái, đã trở thành một quá khứ qua nhiều năm như vậy. Cậu ta gần như không nhớ ra được hết những chuyện cũ đã xảy ra giữa hai người bọn họ, nhưng mà cậu ta lại nhớ thật sâu, nhớ thật kỹ nụ cười của cô.

Đã bao nhiêu lâu rồi nhỉ? Cậu nhìn cô kiên cường trải qua những biến cố kia, kiên cường tiếp tục học hành, kiên cường bỏ qua một mình yên lặng đi lên phía trước. Cô cũng chỉ mỉm cười, sẽ cùng bạn học cười nói chê bai, nhưng mà không bao giờ nữa còn thấy được nụ cười giống như khi còn bé, không chút kiêng nể gì cậu ta cái gì hết, hai con mắt đều nheo lại.

Cậu ta vứt bỏ cô, cho dù giữa bọn họ có đến vài chục năm tình cảm gắn bó. Nếu như bây giờ cậu ta muốn theo đuổi cô trở lại giống như ngày trước, vậy cô có nên trở về hay không? Có khả năng hay không?

Lâm Ngữ Thiến thấy cậu ta trầm mặc, thì tiếng khóc lại càng phát ra không sao khống chế nổi. Cô ta hung hăng đẩy cậu một cái, đưa anh đi từng bước một ra phía ngoài hành lang. Trong đống tuyết, cô khóc lóc, bẻ cành ểây rừng đầy tuyết đi đập cậu ta. Không những cậu ta không tránh mà cũng không trốn, chỉ là nhìn cô đầy thương xót.

Lâm Ngữ Thiến dần dần tuyệt vọng. Cô ta sững sờ dừng lại động tác điên cuồng kia, ánh sáng của đống tuyết phản xạ lại nhìn đến chói mắt. Cô đã không còn nhận ra người con trai đang ở trước mặt mình là ai nữa.

”Ngữ Thiến, anh không thể quên được Tương Tư, đời này cũng không thể quên được, cho nên...” Quý Quảng Nguyên trầm mặc một lát, nhưng giọng vẫn còn nhẹ nhàng chậm chạp, kiên định nói: “Chúng ta hãy chia tay tôi, lúc này đây, em sẽ không chịu sự thay đổi và thỏa hiệp, bác trai bác gái đang ở chỗ đó, tự em sẽ đến đó để giải thích.”

Cậu ta nói xong, đi lướt qua bên người cô, đi về phía phòng tự học. Khi sắp đi đến sau cửa của phòng học, cậu ta ôm lấy đống tài liệu, nghênh đón ôm lấy vài cuốn sách mà Tương Tư đang cầm. Bước chân của cậu ta dừng lại, bỗng nhiên sau lưng cạu ta lại có một bóng dáng nhanh chóng tiến lên. Quý Quảng Nguyên còn chưa kịp phản ứng, Lâm Ngữ Thiến đã hung hăng một tay lấy đẩy Tương Tư ngã ra trên mặt đất. Cô ta nhìn cô một cách độc ác và tàn nhẫn, ngực thở nặng nề, lên xuống dồn dập, phập phồng. Một hồi lâu sau, đột nhiên cô ta cười lên một tiếng lạnh lùng, trong ánh mắt nhìn chứa đựng đầy vẻ dứt khoát, nhìn về phía Quý Quảng Nguyên: “Quý Quảng Nguyên, rồi đây anh sẽ phải hối hận vì ngày hôm nay anh đã đối như vậy với em!”
Bình Luận (0)
Comment