Trên đời này làm sao có thể có người nào vĩnh viễn không bao giờ trưởng thành đâu? Cận Trường Sinh, cuộc đời của cậu nên bắt đầu có một cuộc sống mới, xin cậu đừng nên tiếp tục như vậy, đừng tiếp tục trầm luân nữa, được không?...
Mười tám năm trước đây, cậu là một con người không cha không mẹ sống ở trong con ngõ nhỏ này, đi ăn xin, lặng lẽ mà lớn lên. d∞đ∞l∞q∞đ Mười tám năm sau, cậu gặp được một cô gái khiến trong lòng cậu cực kỳ ngưỡng mộ, những ngày tháng trong cuộc sống của cậu coi như cũng không uổng phí!
Năm nay kể cả tuổi mụ cô mới có 23 tuổi, cũng chỉ hơn một tháng nữa là cậu đã tròn 18 tuổi, tính toán ra, cô cũng chỉ hơn cậu có bốn tuổi mà thôi... Trong lòng Trường Sinh đang mải tính toán tuổi của mình, khi người khác chuyển cho cậu một thùng hàng không nặng lắm, vì đang thất thần nên cạu không đưa tay nhận, thùng hàng rơi trên mặt đất, làm cho mọi người cười ầm lên nhưng cái cười đầy vẻ thiện ý. diễn☽đàn☽lê☽quý☽đôn Trường Sinh vuốt vuốt mái tóc, lại nghe thấy có người nói, bộ dạng ngây ngốc vừa rồi của cậu chàng này hình như là đang có vẻ yêu đương gì rồi đây...
Cậu không kiềm chế nổi, hé miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, trên gương mặt thanh tú đẹp như vẽ kia tự nhiên nổi lên sắc đỏ ửng. Yêu đương thì sao chứ, bọn họ muốn yêu đương, còn chưa có ai tìm được đối tượng tốt như vậy đâu!
Trường Sinh vác kiện hàng lên, bước nhanh ra bên ngoài, đi đến nơi cửa chính khổng lồ của kho hàng hoá chuyên chở đang mở rộng. Sau buổi trưa, ánh mặt trời chiếu vào vô cùng sáng sủa, thân hình cao to và tuấn tú của cậu từng chút, từng chút hòa vào trong ánh nắng chiều rực rỡ. Mới đầu còn có thể thấy rõ bóng của cậu, diễ●n☆đ●ànlê☆q●uýđ●ôn đến cuối cùng, cũng chỉ có thể nhìn thấy hình dáng cao gầy của cậu đang được vầng sáng bao quanh, phảng phất cả người cậu như đã hòa nhập vào bên trong ánh mặt trời. Một vài đồng nghiệp của cậu ngẫu nhiên quay đầu lại nhìn thấy bộ dạng của cậu giờ phút này, vẻ mặt không khỏi thoáng kinh ngạc. Đây chính là Cận Trường Sinh, người công nhân làm nghề bốc vác thuê giống như bọn họ đó sao?
*******************************
Nhà họ Đỗ.
Đỗ lão tướng quân mặc thường phục ngồi ở trên ghế sa lon, Đỗ tiên sinh cùng Đỗ phu nhân ngồi đối diện với ông. Hà Dĩ Kiệt tiều tụy và gầy đi rộc đi ngồi ở trên chiếc ghế sa lon đơn ở phía bên kia.
Đỗ Phương Phương vẫn còn đang trong phòng ngủ, trên lầu. Ngày đó sau khi hai người đấu khẩu với nhau, cô ta đã trở về nhà họ Đỗ làm náo loạn một hồi, kể lể mười tội ác không thể tha thứ của Hà Dĩ Kiệt, làm như anh là Hoàng Thế Nhân(*) vậy, nhưng về sau Đỗ lão tướng quân đã cho gọi Đỗ phu nhân đến hỏi rõ ràng, biết được nguyên nhân hai người cãi nhau, sau đó lập tức liền gọi điện thoại cho Hà Dĩ Kiệt bảo anh tới. Trong lòng ông đang âm thầm tức giận, cô cháu gái của ông bây giờ thực sự càng ngày càng quá mức rồi!
(*) Hoàng Thế Nhân: một nhân vật trong phim Bạch Mao Nữ của Trung Quốc. Hắn là một địa chủ, say mê Bạch Mao Nữ, tên thật là Thi Nhi, một cô gái nhà nghèo rất xinh đẹp. Thi Nhi đã có người yêu là Trường Công, nhưng Hoàng Thế Nhân dựa vào quyền thế của mình đã cướp Thi Nhi, thậm chí còn khiến cha con Thi Nhi phải chia lìa. Vì quá yêu cô, hắn bắt buộc Thi Nhi chỉ được phép có một người đàn ông duy nhất là hắn, trừ hắn ra, cô không được phép nghĩ về người đàn ông nào khác, ngay cả nghĩ về người cha của mình cũng không được phép. Về sau do tính hay ghen, lại bị những người đàn bà khác trong gia đình ghen ghét gièm pha, Hoàng Thế Nhân đã hành hạ Thi Nhi rất tàn khốc, đánh đập, chửi bới cô chẳng hề nương tay khiến cô bị sẩy thai. Thi Nhi buồn khổ không thôi, qua một đêm tóc đã bạc trắng nên mới có biệt danh là Bạch Mao Nữ.
Trong đoạn văn trên, ý tác giải muốn nói Đỗ Phương Phương vì quá ghen tuông nên nổi cơn tức giận, đã kể tội của Hà Dĩ Kiệt với ông ngoại.
Từ nhỏ đến lớn, cô cháu gái này đã luôn ở bên cạnh ông, đương nhiên ông hiểu rất rõ tính nết của cô ta. Còn đứa nhỏ Hà Dĩ Kiệt này, ngoài sáng trong tối ông cũng đã tìm hiểu qua. Hà Dĩ Kiệt là hạng người gì, ông tự nhận mình cũng hiểu rất rõ ràng. Phương Phương táo bạo tùy hứng, tính tình vừa thẳng vừa bướng bỉnh, nhưng Dĩ Kiệt vừa trầm ổn kín đáo lại vừa ôn hòa rộng lượng. Hai ngườ, một động một tĩnh, nếu hợp lại với nhau thì lại càng tăng thêm sức mạnh, trong nội tâm của lão tướng quân hiểu rất rõ điều này. Người bị hại, phải chịu uất ức ở đây nhất định không phải cháu gái ông, cái người lúc này đang khóc rống tưởng như trời sắp sập đến nơi rồi.
Cũng đành chỉ có thể dùng thế co kéo là thuốc tốt nhất. Nhưng trong mắt của tất cả bọn họ, toàn bộ những lời nói kia tuy nói ra nhiều như vậy nhưng lại là những lời không có căn cứ. Lão tướng quân cả đời ngay thẳng, đối với vấn đề tác phong này lại càng có sự kiêng kị rất sâu sắc. Trước khi Dĩ Kiệt và Phương Phương kết hôn, ông cũng đã từng phái người đi điều tra về anh. Tuy nói trước kia ở bên cạnh anh cũng đã từng có mấy người bạn gái, nhưng nam chưa lập gia đình nữ chưa gả đi, ông cũng chẳng có gì để nói. Hơn nữa, trước khi đính hôn với Phương Phương, anh đã xử lý sạch sẽ tất cả những phụ nữ ở bên cạnh mình rồi. Cho tới bây giờ, sau khi kết hôn hơn một năm, ông chưa từng nghe thấy anh có bất kỳ tin tức nào về tình cảm lẫn chuyện xấu. Trong tâm tưởng của ông lúc nào ông cũng tin tưởng rằng Hà Dĩ Kiệt đối với Phương Phương là chân tâm thật ý.
"Dĩ Kiệt à, Phương Phương nhà chúng ta từ nhỏ đã bị ta làm hư rồi, tính tình của nó thế nào ta biết rất rõ, nguyên nhân gây ra chuyện thế nào ta cũng đã biết rõ. Lúc này đây, lỗi là ở Phương Phương, nhà họ Đỗ chúng ta tuyệt sẽ không mảy may thiên vị với nó. Bây giờ ta sẽ lập tức bảo Phương Phương xuống, đứng ở trước mặt những bậc trưởng bối buộc nó phải nhận lỗi với con, sau đó, con hãy mang nó về nhà thôi, vợ chồng son giận dỗi làm sao có thể cách đêm được chứ? Đúng không nào?"
Lão tướng quân hút thuốc xong, liền mở miệng nói. Hà Dĩ Kiệt vừa nghe thấy lời này, lập tức vội vàng nói đỡ lời: "Ông ngoại, ngài nói rất đúng, chỉ là... chỉ là cháu cũng là người có lỗi. Cho dù Phương Phương có phát ra cơn tức giận thế nào đi nữa cháu cũng không nên như vậy, cháu cũng không nên ra tay đối với cô ấy..."
Lời anh nói còn chưa dứt, lão tướng quân liền khoát tay, con ngươi sắc bén, sâu xa quét qua cánh tay của Hà Dĩ Kiệt, thở dài một tiếng trầm thấp, Phương Phương đứa nhỏ này cũng quá ngu ngốc, chẳng lẽ không biết người đàn ông là phải dỗ dành phải lừa gạt một chút hay sao? Đằng này động một chút lại khóc lóc om sòm vung roi lên, thời gian dài, nhất định cảm tình có sâu hơn, tính tình có tốt hơn nữa cũng không thể nào chịu đựng được nổi. Hiện tại Dĩ Kiệt lại còn nói đỡ cho chuyện của con bé nữa. Hai người cãi nhau, con bé làm náo loạn thành ra như vậy, Dĩ Kiệt vẫn còn yêu thương nó, một thời gian dài nữa nếu cứ tiếp tục như thế này nữa, vậy thì chẳng phải rõ ràng tự mình đã đẩy người đàn ông của mình ra ngoài hay sao? Ông còn có thể sống được bao lâu nữa? Nhà họ Đỗ lại có thể hưng thịnh được bao nhiêu ngày đây? Đến lúc đó tan đàn xẻ nghé, liệu có người nào bước tới mà che chở cho nó được đây?
"Đối với Phương Phương cũng nên giáo huấn nó một chút, lần này hành vi của nó thức sự đã quá phận rồi, lại còn dám vung roi đối với con nữa! Dĩ Kiệt à... Vết thương trên cánh tay của con đã đỡ chút nào chưa vậy?" Đỗ phu nhân tiếp lời, nhìn về phía anh có chút bận tâm .
Hà Dĩ Kiệt nghênh đón ánh mắt lo lắng của Đỗ phu nhân, đáy lòng anh không khỏi thấy áy náy vài phần. Người mẹ vợ này của anh vậy mà lại là người hoàn toàn khác hẳn với Đỗ Phương Phương. Bà thiệt tình chân ý đối xử rất tốt với anh, con rể của mình. Lần này Đỗ Phương Phương bị đánh đã chạy về nhà mẹ đẻ làm náo loạn ầm ỹ, bà lại còn thân chinh tự mình gọi điện thoại cho anh, xin lỗi anh thay cho con gái. Hà Dĩ Kiệt cúi đầu xuống, trầm giọng mở miệng nói: "Mẹ, con đỡ rồi, ngài đừng lo lắng quá."
Lúc này Đỗ phu nhân mới thở phào một cái, vành mắt lại hơi đỏ lên: "Dĩ Kiệt à, tính tình này của Phương Phương... Con có thể bao dung được thì cố gắng bao dung nó một chút, tính tình của nó không được tốt, nhưng nó không phải là người có tâm địa xấu xa đâu..."
"Mẹ, ngài yên tâm đi, con cũng biết vậy, lần này là con cũng có cái sai, con không nên ra tay đối với Phương Phương..." Hà Dĩ Kiệt thấy mẹ vợ rơi lệ, vội vàng mở miệng nói an ủi.
"Cút đi... Hà Dĩ Kiệt, anh cút ra ngoài cho tôi! Đừng có giả mù sa mưa nói những lời nói nhảm kia nữa. Mẹ của tôi tin anh nên mới bị anh lừa gạt, nhưng mà tôi không ngu ngốc như vậy đâu...”
Đỗ phu nhân còn đang nhỏ giọng nghẹn ngào, Đỗ Phương Phương đã huỳnh huỵch từ trên lầu vọt xuống đến nơi. Cô ta vẫn còn đang mặc đồ ngủ, sắc mặt tái nhợt, khí sắc cũng cực kỳ kém, mái tóc cũng vẫn để bù xù như vậy, đảo đôi mắt đen thật to một vòng xung quanh, không hề còn vẻ tao nhã và diễm lệ như ngày thường, giọng nói the thé chỉ tay vào Hà Dĩ Kiệt liền bắt đầu mắng chửi...
Đỗ lão tướng quân thấy cô ta không có quy củ như vậy, sắc mặt tái nhợt vì tức giận. Ông vỗ bàn một cái đứng dậy quát lên một tiếng mạnh mẽ: "Phương Phương, con câm miệng cho ta!"
Đỗ Phương Phương bị một tiếng quát này khẽ run rẩy, nước mắt liền trào ra. Cô ta tức giận nhìn sang lão tướng quân, chỉ cảm thấy bản thân mình đầy một bụng uất ức, nhưng hết lần này tới lần khác vẫn không có một người nào đứng ở phía bên cô ta nói giúp cô ta một câu nào!
Rõ ràng là trong lòng Hà Dĩ Kiệt chứa những người phụ nữ khác. Vì những người phụ nữ khác đó mà anh đã tức giận với cô ta, còn đánh cô ta một cái tát nữa. Cô ta kể lại thì không có người nào tin lời cô ta nói, ba mẹ ông ngoại đều nói chuyện giúp cho anh, nói gần nói xa, ý tứ tựa như mọi người đều trách cứ cô ta đã quá tùy hứng!