Hai hàng lông mày của Hà Dĩ Kiệt nhăn lại chạm tới nhau, anh cuống quít nghiêng người ôm lấy bả vai cô và an ủi: "Tư Tư, Tư Tư đừng sợ, anh đây, có anh ở đây rồi."
Tương Tư đang mơ mơ màng màng, dần dần nhìn rõ người trước mặt là ai, đáy mắt đột nhiên hiện lên vẻ sợ hãi. Cô vội vã rút tay ra khỏi lòng bàn tay anh, ống kim truyền dịch theo lực tay cô vì thế mà bị chệch ra khỏi ven, trong nháy mắt máu tươi đã nhuộm đầy nửa đầu của ống tiêm. Nhưng cô hoàn toàn không hề phát hiện ra, bàn tay vẫn che mặt rồi thét lên: "Hà Dĩ Kiệt... em không có, em không cố tình mang thai để ràng buộc anh... Em vẫn luôn uống thuốc... Em không nghĩ sẽ dùng đứa con để ép buộc anh... Anh đừng làm thế... Em đau quá... A... Hà Dĩ Kiệt... Em xin anh... Em đau quá..."
Tiếng thét chói tai của cô át hết mọi âm thanh khác ở trong phòng. Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào chỗ hai người. Hà Dĩ Kiệt sững sờ ngồi yên tại chỗ, hai tay anh gắt gao siết thành quyền, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn. Những lời cầu khẩn của Tương Tư, từng tiếng từng tiếng một tựa như là hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim anh. Anh chưa bao giờ nghĩ chuyện đó lại gây ra nỗi ám ảnh lớn đối với cô như vậy.
Kể từ sau khi anh đưa cô từ Cam Túc trở về, cô chưa từng đề cập qua chuyện về đứa bé. Cô không đề cập tới, anh lại càng không chủ động nhắc tới nó. Anh vẫn cho rằng thời gian có thể xoá mờ những tổn thương kia, nhưng anh không biết, chuyện này hoàn toàn đã khiến cô sợ hãi đến tận xương tủy. Nếu như không phải hiện tại tinh thần của cô không được minh mẫn, cô sẽ không hé răng nói một câu, cô quá kiên cường, kiên cường đến mức làm anh thấy đau lòng.
"Tư Tư..." Tay anh vẫn run rẩy, thử muốn ôm lấy cô, nhưng cô lại co rúm người thành một khối, ôm lấy đầu núp ở giường bên kia, miệng thét lên chói tai. Ống truyền dịch bị kéo thẳng băng, chiếc giá sắt để treo bình truyền dịch bị kéo đến mức sắp đổ ập xuống. Anh tay mắt lanh lẹ vội vã đưa cánh tay ra đỡ lại, chiếc giá sắt đổ xuống, đập lên bả vai anh. Anh đau đến mức hàm răng nghiến chặt lại, phải một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần. Anh cắm lại chiếc giá sắt vào chỗ cũ cho chắc chắn, kiên quyết cầm lấy cánh tay có kim truyền dịch của Tương Tư, ấn chặt miếng bông y tế lúc này đã biến thành màu đỏ thẫm, vội vã rút kim tiêm ra. Cô run lên một cái vì đau đớn, trong lúc vặn vẹo qua lại chợt nhìn thấy anh, cô không sao kiềm chế nổi lại bắt đầu tiếp tục thét lên, toàn thân run lẩy bẩy.
Mắt Hà Dĩ Kiệt tối sầm lại đỏ ngầu, mặc kệ cho cô gào thét anh vẫn ôm siết cô vào lòng. Thân thể cô nóng hổi dọa người, anh ôm lấy cô. Cô khóc nức nở, nước mắt chảy nhạt nhòa không sao ngừng lại được. Lúc này cô không còn giãy dụa, không có bất cứ hành động nào, cũng không còn la hét dữ dội giống như vừa rồi nữa. Cô co cụm người lại, núp ở trong ngực anh, nhỏ giọng thì thào, tiếp tục cầu khẩn anh, tiếp tục nói rằng cô không hề dùng đứa trẻ để uy hiếp anh, van xin anh hãy buông tha cho đứa trẻ, nói rằng cô đau dữ dội, cô đau sắp không chịu nổi...
Hàm răng Hà Dĩ Kiệt va vào nhau cầm cập, đáy mắt anh ngập tràn sự đau đớn, nước mắt không kiềm chế nổi cứ thế trào ra. Anh gắt gao ôm chặt Tương Tư vào lòng, bàn tay anh vỗ nhè nhẹ từng cái từng cái ở phía sau lưng cô để trấn an. Anh run rẩy ghé miệng ở bên tai cô nhẹ nhàng nói như dỗ dành: "Tư Tư, Tư Tư đừng sợ, không sao rồi! Anh cũng biết mà, em không dùng đứa nhỏ để uy hiếp anh... Tư Tư là người phụ nữ tốt nhất, Tư Tư sẽ không làm những loại chuyện này... Đứa nhỏ đã không còn, chúng ta không cần phải đau thương nữa! Tư Tư yên tâm, Tư Tư đừng sợ, không cần phải sợ, không có gì phải sợ... Tư Tư ngoan, bây giờ em ngoan ngoãn nghỉ ngơi nhé, có được không?"
Xem ra thần trí của cô đã mơ hồ rồi, anh nâng cằm cô lên, từ trong ngực anh hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy gò, càng làm cho đôi mắt cô to hơn, nhưng cái nhìn lại hoàn toàn trống rỗng dường như không có tiêu cự. Cô cứ như vậy ngây ngẩn nhìn lại anh, trong ánh mắt lộ ra vài phần mê mang, làm cho anh đau lòng nói không ra lời, chỉ có thể ôm lấy cô chặt hơn: "Tư Tư, quên những chuyện không vui trước kia đi có được không? Không cần phải suy nghĩ nhiều nữa."
"Anh thật sự tin lời của em sao? Anh thật sự buông tha cho con của em sao?" Tương Tư kinh ngạc hỏi lại anh một câu, giọng nói giống như đang nỉ non, mơ hồ không rõ ràng. Hà Dĩ Kiệt dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, anh tin lời em nói, anh cũng sẽ không làm tổn hại đến con của chúng ta, Tư Tư yên tâm, không sợ gì hết..."
Toàn thân cô đột nhiên như bị rút hết khí lực, thân thể cô ở trong ngực anh nóng như lửa. Trong phòng cực kỳ khô nóng, cả người anh cũng ướt đẫm mồ hôi, chờ đợi thêm một giây cũng cực kỳ khó chịu, nhưng anh vẫn một mực ngồi yên ôm lấy cô. Giờ phút này, anh thừa nhận những ngày tháng qua cô đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở, tưởng chừng như không thể vượt qua được. Hà Dĩ Kiệt ơi Hà Dĩ Kiệt, ở trước mặt Tương Tư, mày vĩnh viễn không có tư cách nói lên những uất ức của mình, vĩnh viễn không có tư cách để phàn nàn, vĩnh viễn không có tư cách yêu cầu người khác phải thông cảm hay yêu thương.
"Tư Tư ngoan, em đừng khóc nữa, được không....." Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cô: "Anh đưa em đi gặp bác sĩ, được chứ?"