Anh chưa bao giờ nhìn thấy bộ dáng như vậy của cô, chỉ cảm thấy lúc này dục vọng chẳng những không lắng xuống, mà ngược lại càng ngày càng mạnh mẽ hơn...
Anh cúi đầu xuống hôn cô, cô nửa tỉnh nửa say, khẽ nhếch cái miệng nhỏ nhắn vẻ mặt mờ mịt, bộ dáng của cô khiến anh không khỏi muốn được chìm xuống, hòa nhập vào trong cô lần nữa, bởi vì cả hai đều có cảm giác dường như đời này kiếp này, rất có thể đây là một lần cuối cùng họ được ở bên nhau, vì thế bọn họ đều toàn tâm toàn ý hòa vào nhau. Cô vứt bỏ sự e lệ, giao phó hoàn toàn bản thân mình cho anh, còn anh cũng tràn ngập dịu dàng nhưng vẫn không bị mất đi sự điên cuồng mãnh liệt. Cô bị động tác của anh làm cho dần dần trở nên thất thần, đôi mắt sáng khép hờ, trong miệng không ngừng khe khẽ ngâm nga ưm...ưm...
Hà Dĩ Kiệt không nghe được âm thanh ấy của cô, chỉ cảm thấy máu trong toàn thân dường như đều tập trung vào một điểm đó. Những giọt mồ hôi trên trán anh dần dần nhỏ giọt xuống ngực cô như tuyết đang tan. Anh cúi gương mặt tuấn tú của mình thấp xuống, dán lên đôi môi xinh xắn của cô, lướt nụ hôn qua bộ ngực của cô lúc này đầy mồ hôi mặn chát. Da thịt toàn thân Tương Tư đều trở nên căng thẳng, phía dưới càng thêm siết chặt đến lợi hại. Anh như người bị mất hồn, động tác hôn lên môi của cô ngày càng mạnh mẽ hơn. Cô bị anh trêu chọc trở nên điên cuồng, giọng nói như sắp bị nghiền nát ra, lại càng tăng thêm kiều diễm.
Nhiệt độ trong phòng dần dần tăng lên cao hơn, bởi vì sự buông thả hoàn toàn, bởi vì sự giao hòa không chút e dè. Cô không hề đè nén sự hưng phấn của mình, căn phòng như bị lay động bởi tiếng ngâm nga, thỉnh thoảng còn có tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông cùng với tiếng gầm nhẹ bị đè nén lại. Không biết qua bao lâu, trong phòng mới dần dần trở lại tĩnh lặng...
Ngoài cửa sổ, mưa dần dần nhỏ lại, mơ hồ đã có ánh sáng bàng bạc của vầng trăng non, tựa như nét cong của lông mày, vừa mới vụng trộm chui ra từ trong đám mây dày đặc, ánh sáng mê ly trong trẻo xuyên qua cửa sổ, trải dài trên chiếc giường mờ tối, ngổn ngang... có hai thân thể đang hòa hợp ôm siết lấy nhau.
Tương Tư mệt mỏi không nói được ra lời, mặc cho anh gắt gao ôm mình lên đặt ở trên ngực. Cô nhắm mắt lại, ngay cả việc hít thở cũng cảm thấy không cần thiết. Hà Dĩ Kiệt nhẹ nhàng vuốt ve cái lưng của cô, cảm thấy có chút mồ hôi ẩm ướt đọng trên đó, anh nghiêng mặt qua mổ một chiếc hôn vào gò má ửng đỏ của cô: “Để anh ôm em đi tắm rửa nhé, Tư Tư, em ra mồ hôi nhiều thế này, sẽ cảm lạnh mất...”
Giọng của Tương Tư đã trở nên khàn khàn, cô từ từ nhắm hai mắt lại, tựa vào trong ngực anh, lắc đầu: “Em mệt mỏi quá, không thể cử động được...”
Anh cười yêu thương, đầy cưng chiều, anh ôm lấy cô: “Ngoan, để anh ôm em đi tắm, em cứ việc ngủ đi...”
Cô liền ầm ừ một tiếng, giơ cánh tay khoác vào trên cổ của anh, thân hình nhỏ nhắn, yên tâm co rúc tại trong ngực của anh, mặc kệ anh muốn làm cái gì thì làm, cảm giác này, thật sự rất thoải mái.
Hà Dĩ Kiệt ôm cô đi vào phòng tắm, hai người cùng nhau ngâm mình ở trong bồn tắm. Nghĩ đến thân thể cô còn chưa được khỏe lắm, anh chú ý điều chỉnh cho nhiệt độ nước ở trong bồn nóng hơn một chút. Vừa rồi hai người cùng vừa lăn qua lăn lại hơi quá mức, cũng không biết cô có chịu được không. Trong lòng anh mơ hồ có chút tự quở trách mình đã quá phóng túng.
Nước ấm rất dễ chịu, Tương Tư mệt mỏi gần như đã ngủ thiếp đi, trong mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có người đang tắm rửa cho mình. Cô biết đó chính là anh, nên vẫn để cho mình chìm vào trong giấc ngủ, ngủ thiếp đi. Ở trong ngực của anh, không hiểu tại sao luôn gây cho cô một loại cảm giác vô cùng an tâm. Hà Dĩ Kiệt thấy hơi thở của cô dần dần ổn định hơn, anh biết cô đã ngủ say, liền càng nhẹ tay nhẹ chân. Anh dùng chiếc khăn mặt mềm mại lau khô nước đọng trên người cô, sau khi gội đầu sạch sẽ cho cô xong, anh dùng một cái khăn lông khác bọc cô lại, lúc này anh mới nhét cô vào bên trong chiếc áo tắm của mình ôm cô vào trong phòng ngủ.
Cô ngủ rất say sưa, anh không muốn đánh thức cô dậy, nhưng lại lo lắng nếu để nguyên mái tóc ẩm ướt như vậy mà ngủ, ngày mai cô sẽ bị đau đầu. Do dự mãi, cuối cùng anh vẫn quyết định phải gọi cô dậy. Anh phải gọi tên cô mấy lần cô mới mệt mỏi nhấp nháy mắt một lúc, giống như một con mèo nhỏ lười biếng, rồi mới mở mắt ra nhìn lại anh.
“Để anh sấy khô tóc cho em đã, rồi em hãy ngủ tiếp.” Anh hôn nhẹ lên gương mặt của cô, trên mặt cô phiếm sắc hồng, thoạt nhìn có thể thấy sức khỏe của cô thật sự đã tốt lên rất nhiều.
Tương Tư à lên một tiếng, lại nhắm mắt lại luôn. Hà Dĩ Kiệt cười cười một tiếng vẻ bất đắc dĩ, đi lấy máy sấy tới, ngồi ở bên giường lùa tay vào mái tóc ẩm ướt của cô, mở nấc gió ấm, từ từ sấy tóc cho cô.
Gió rất nhẹ nhàng, bởi vì mở số nhỏ nên tiếng ồn cũng thấp, Tương Tư ngược lại càng phát ra hơi thở mệt nhọc, đến khi anh đã sấy mái tóc của cô khô rồi thì cô đã chìm vào trong giấc ngủ nặng nề.
Hà Dĩ Kiệt cất máy sấy đi. Anh nhón chân nhẹ nhàng kéo chăn ra, đắp lên cho cô. Trong lúc ngủ mơ, cô xoay người một cái, đối mặt với anh, gác cái chân nhỏ nhắn lên ngang hông của anh, hai tay cũng ôm vào nơi ngang hông của anh, vùi mặt hướng vào trong ngực của anh, nhẹ nhàng cọ xát. Dường như cái tư thế này làm cho cô thấy cảm thấy thoải mái, khóe môi cô hé nở nụ cười như đóa hoa xinh xinh, ngoan ngoãn nằm yên không động đậy.
Anh không dám lộn xộn, cứ như vậy ôm cô, một tay anh luồn dưới lưng cô, tay kia cũng đưa qua ngang eo của cô. Anh ôm chặt cô, hơi thở của cô vững vàng và ấm áp, làm cho anh dần dần cũng thấy buồn ngủ, chỉ chốc lát sau, anh cũng nặng nề ngủ thiếp đi.
Mưa đã gần như tạnh hẳn, chỉ còn những giọt nước đọng trên mái hiên, ngọn cây, lá sen, dưới mái cong của góc đình, hoặc là một chút ẩm ướt giữa các đám mây thỉnh thoảng lại rào rào một tiếng, tí tách rơi xuống. Đêm càng khuya càng dần dần trở nên yên tĩnh hơn.
**************************************
Sáng sớm tỉnh giấc, vậy mà lại là một ngày nắng, ánh mặt trời sáng chói mắt bức người. Tương Tư mở mắt ra, bên người đã là một khoảng trống không, trái tim của cô như thắt lại, cô vọt ngồi dậy, nhưng rồi cũng dần dần ổn định lại bản thân.
Cần phải kết thúc thì cũng nên kết thúc, như vậy cũng rất tốt. Cô không thích cái giờ khắc cáo biệt này, càng không nói đến khả năng giây phút từ biệt kia chính là cả đời.
Đêm qua quả là một giấc mộng dài, đột nhiên làm cho trái tim người ta trở nên mềm mại, dễ sinh ra rất nhiều điều liên quan, kéo dài mãi về sau. Như vậy cũng tốt, nếu như sau này cô còn muốn bắt đầu một cuộc sống mới, thì từ nay về sau trong lòng cô phải luôn luôn tiếp tục oán hận lẫn không cam lòng với anh, giống như ngày trước vậy. Cái tên của anh chính là một lời nguyền rủa, nhớ tới anh, cô chỉ thấy đau đến tê tâm liệt phế, nhưng từ nay về sau, người phải đau đớn sẽ không phải là cô.
Cô muốn dùng sự dịu dàng cùng tình cảm sâu nặng để thiết kế cho anh một nhà tù mà anh không thể phá vỡ nổi, cô muốn khóa lại lòng của anh, mặc dù giờ phút này cô cũng không rõ, vì sao mà cô nhất định phải như vậy.
Tương Tư ôm đầu gối ngồi một mình ở trong phòng thêm chốc lát, sau đó đi rửa mặt. Cô thay đổi quần áo sau đó xuống dưới lầu, đã nhìn thấy anh chỉnh trang đứng chờ ở dưới lầu.
Trong lúc nhất thời cô hơi sửng sốt một chút, đứng sững ở nơi đó không hề động đậy.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, dáng người thẳng tắp, khí thế hiên ngang, đã sớm trở lại thành bộ trưởng Hà với gương mặt khác hẳn, phảng phất con người của tối hôm qua hoàn toàn không phải là anh.
Tương Tư cúi đầu xuống, nhếch môi lên có chút khổ sở, sau đó hít sâu một hơi, cất bước đi xuống dưới lầu.
Quản gia liếc mắt một cái, người hầu đều lui xuống, thư ký Triệu cũng lặng lẽ ra khỏi phòng khách, vẻ mặt anh ta đã có chút kỳ lạ.
Tương Tư đi thẳng đến trước mặt của anh, vóc dáng của cô không cao, đứng chỉ gần kề đến bả vai anh, cô phải ngẩng đầu lên thì mới có thể nhìn thấy anh.
Anh trước sau như một cực kỳ tuấn tú, dung nhan như đao gọt rìu đục tạc ra vậy, tản mát ra khí thế bức người. Trong lòng Tương Tư chợt trào lên cảm xúc chua xót lặng lẽ tràn ra khắp cơ thể. Tất cả giờ đây đã hóa thành một trò hề, cô giơ tay lên sửa sang lại chiếc cà vạt hơi lệch của anh, mi mắt khép lại, không hề nhìn anh, mãi đến sau cùng, cô mới nhẹ nhàng mở miệng: “Lên đường may mắn.”
Đáy mắt Hà Dĩ Kiệt dần dần trở nên mờ mịt, hơi ẩm ướt, hai tay buông thõng xuống tại bên chân, rất nhanh đã nắm chặt lại, mắt anh nhìn cô cũng không hề chớp một cái, như muốn nhìn lại cô một lần nữa rồi khắc sâu vào trong linh hồn của mình.
Tương Tư lui lại phía sau một bước, nhìn kỹ lại anh một lượt rồi sau đó gật đầu vẻ hài lòng, hé nở nụ cười dịu dàng, nói với anh nói: “Anh đi đi, từ nay về sau đừng tới đây nữa, qua vài ngày nữa em cũng muốn rời khỏi nơi này rồi, nhân tiện ngày hôm nay em cũng muốn nói lời từ biệt với anh một lần, còn khi ra đi...”
Cô xoay người sang chỗ khác, trong con ngươi đã dạt dào nước mắt: “Khi em ra đi, sẽ không nói cho anh biết đâu...”
“Tư Tư...” Cặp công văn trong tay anh thoáng cái rơi xuống trên mặt đất. Anh tiến lên một bước, từ phía sau ôm chặt lấy cô, anh cúi đầu xuống chống quai hàm ở trên vai của cô, ngữ điệu run rẩy và vội vã, anh cố kìm lại nỗi đau đớn trong lòng không để lộ ra ngoài: “Tư Tư, để anh đưa em đi thôi... Lúc này anh cũng không thiết một điều gì nữa...”
Tương Tư cười rộ lên, cười đến độ nước mắt trào ra như mưa, cô đẩy từng ngón tay của anh ra, từng ngón từng ngón một, cố nhịn lại sự đau lòng nhàn nhạt mở miệng nói: “Anh đang nói mê sảng cái gì vậy, đã lớn tuổi như vậy rồi mà còn...”
Anh không chịu nổi cuộc chia tay này, cô nhìn vậy mà lại vô cùng lạnh nhạt. Hà Dĩ Kiệt bị cô đẩy ra, trong lòng anh lúc này như nước thủy triều lên mãnh liệt. Nếu anh bỏ đi cùng cô, bí thư Tiếu sẽ phải làm sao bây giờ? Đỗ Phương Phương nhất định sẽ giận lây sang ông, mà ông lại là người có ơn lớn đối với cuộc đời của anh. Nếu anh phạm phải sai lầm, làm sao có thể khiến bí thư Tiếu được bãi đơn đây?