Đừng Cắn Đuôi Rắn Ta - Đại Nha Thanh

Chương 26

Đại tiểu thư đáng thương, đáng thương ta.

 

Hôm nay là cuối tuần, người leo núi đông đúc, tụ tập quanh tiệm nhỏ, không khí rộn ràng náo nhiệt. Giọng nói của Hạ Chi Ôn rất dễ nhận ra, khi không giảng bài thì nàng luôn cười tươi, tràn đầy năng lượng, khác hẳn với dáng vẻ nghiêm túc khi đứng lớp.

 

Thấy Hình Việt cứ nhìn chằm chằm vào bông cúc non trên mũ mình, Hạ Chi Ôn đưa tay gỡ xuống, đặt vào lòng bàn tay, rồi như không có chuyện gì, buông thõng bên hông.

 

Hình Việt không biểu lộ cảm xúc gì nhiều, ánh mắt sâu thẳm: 
“Chưa đâu. Có lẽ phải đợi ta và Bộ đại tiểu thư ổn định lại, thì bà ấy mới chịu giúp.”

 

Lời xác nhận rằng Bộ phu nhân chưa từng giúp Hình Việt chữa đuôi khiến Hạ Chi Ôn bước nhanh tới, bước chân lảo đảo: 
“Ba năm trước bà ấy không tìm ngươi sao? Sao phải đợi đến bây giờ…”

 

Ba năm trước cũng chính là lúc họ chia tay.

 

“Không.” Hình Việt đáp nhạt. “Sao vậy?”

 

Ba năm trước, Bộ phu nhân đã tìm đến Hạ Chi Ôn, yêu cầu nàng rời xa Hình Việt, hứa sẽ giúp chữa đuôi cho nàng. Nếu Hạ Chi Ôn còn do dự, chỉ vài năm nữa Hình Việt sẽ phải ngồi xe lăn.

 

Không ngờ, sau khi bị ép rời đi, suốt ba năm qua, Bộ phu nhân chẳng hề đoái hoài đến Hình Việt. Ngay cả bây giờ, nếu có ý định giúp, thì cũng là nhờ ánh hào quang của Bộ Yểu — chẳng khác nào biến nàng thành chiếc áo cưới cho con gái mình.

 

Hạ Chi Ôn lắc đầu liên tục, không dám nói ra sự thật, cố gắng giữ nụ cười, nhưng biểu cảm còn khó coi hơn cả khi khóc: 
“Ta… ta… Có rảnh thì ăn một bữa cơm nhé.”

 

Hai người như những người xa lạ, nói chuyện khách sáo, hời hợt.

 

Hình Việt im lặng vài giây, rồi nhẹ nhàng đáp: 
“Được. Nghe nói ngươi kết hôn rồi? Ngươi chọn người luôn rất chuẩn, chắc là hạnh phúc thật sự.”

 

Lời nói như có chút tự giễu, Hình Việt cười khẽ, giọng chế nhạo khiến Hạ Chi Ôn cũng thấy dễ chịu hơn một chút.

 

“Nàng… ta…”

 

Hạ Chi Ôn chưa kịp nói hết, Hình Việt đã giơ chai nước vừa mua, vội vàng nói: 
“Ừ, tốt rồi. Vậy là tốt… Ta đi trước, gặp lại sau.”

 

Nàng không nán lại lâu, rời khỏi tiệm rất nhanh. Khoảnh khắc quay lưng, vẻ mặt lười biếng dịu dàng đã biến mất hoàn toàn.

 

*

 

Bộ Yểu đang nghỉ chân trong chòi, mỏi chân nên thả lỏng người, trên cổ còn đeo chiếc quạt nhỏ. Nàng chưa kịp thấy rõ mặt Hình Việt thì đã bị túm mạnh, cả người gần như bị kéo ra khỏi chòi.

 

“Hình Việt!” Nàng hoảng hốt, một chiếc giày rơi ra, vớ vàng nhạt dính đầy bùn đất. 
“Ngươi điên rồi sao!”

 

Tay nàng gần như bị kéo trật khớp.

 

Hình Việt như không nghe thấy gì, mặc kệ ánh mắt người xung quanh, cứ thế kéo Bộ Yểu đến một góc vắng sau núi, rồi bất ngờ ném nàng vào bụi cây.

 

“A—!”

 

Bộ Yểu đau đớn kêu lên, cành lá đâm vào người, bàn tay cọ vào đá, rách một mảng da. Nàng ôm lấy cổ tay, không dám chạm vào chỗ bị rách, đau đến run rẩy, đến mức không còn sức để mắng Hình Việt.

 

“Mẹ ngươi đúng là có bản lĩnh. Đuổi bạn gái bảy năm của ta đi, rồi lừa nàng quay lại quanh quẩn bên cạnh.” Gương mặt Hình Việt tối sầm, giọng nói lạnh lẽo đến rợn người, như thể giây tiếp theo sẽ làm điều khiến người ta khiếp đảm.

 

Bộ Yểu không dám nói rõ với Hạ Chi Ôn, chỉ có thể giả vờ không biết, giả vờ không phát hiện. Nàng hiểu rõ, Hạ Chi Ôn chắc chắn không muốn nàng biết sự thật, sợ nàng áy náy. Vì chân tướng quá tàn nhẫn, biết rồi thì ai cũng không thể sống yên.

 

Bộ Yểu vịn vào tảng đá bên sườn núi, gắng gượng đứng dậy từ bụi cây. Cổ, tai, mặt nàng đều bị cành hoa cào xước, một bàn tay còn rướm máu.

 

Nếu lúc nãy chỉ là giận vì bị Hình Việt kéo ngã, thì khi nghe nàng nhắc đến bạn gái cũ, cơn giận ấy đã biến thành sự mỉa mai cay độc.

 

“Bốp!” Bộ Yểu dùng tay không bị thương tát mạnh vào mặt Hình Việt, không chút nương tay: 
“Ngươi nghĩ ngươi là ai? Mẹ ta rảnh lắm sao mà đi quản chuyện tình cảm của ngươi? Ngươi xem nàng là gì? Bạn gái cũ của ngươi là thánh à? Ngươi Hình Việt có tài đức gì mà nghĩ nhà ta sẽ vì ngươi mà hao tâm tổn sức? Đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu mẹ ta!”

 

Trong mắt Bộ Yểu, Bộ phu nhân luôn là người đoan trang, dịu dàng, yêu thương con gái hết mực. Nàng không thể chấp nhận việc Hình Việt nói mẹ mình như vậy.

 

Cả giới thương mại đều biết Bộ phu nhân là người có trí, có lực, có danh tiếng. Làm chuyện sau lưng như thế, khả năng bị lộ là rất thấp.

 

Nhưng sự thật là bà đã làm. Không chỉ một lần, mà nhiều lần. Bà từng ép Hình Việt, từng dùng thủ đoạn khiến nàng khốn khổ.

 

“Ha ha ha ha…” Hình Việt bật cười lớn, như vừa nghe một trò cười khủng khiếp. Nàng cười đến mức không đứng thẳng nổi, mắt đỏ ngầu vì sung huyết: 
“Phải rồi, nhà các ngươi đạo đức cao thượng, quang minh lỗi lạc. Ta mà được xách giày cho ngươi thì chắc phải thắp ba nén hương cảm tạ.”

 

Bảy năm yêu nhau, trong điện thoại lưu hơn 12.000 tấm ảnh, trung bình mỗi ngày chụp bốn, năm tấm. Qua bảy mùa Valentine, từng bàn chuyện cưới hỏi. Vậy mà giờ bị gọi là “đào hoa lăng nhăng”.

 

Sau khi chia tay, cả hai đều giả vờ sống tốt. Tấm màn mỏng ấy đã rách, Hạ Chi Ôn chỉ biết vá lại từng mảnh, sợ Hình Việt đau lòng. Nàng không nói ra, Hình Việt cũng không dám hỏi.

 

Ngực Hình Việt như bị bóp nghẹt.

 

Bộ Yểu đoán được Hình Việt chắc vừa gặp lại người cũ, hoặc nghe được điều gì đó từ người khác. Dù là gì, phản ứng của nàng đều khiến Bộ Yểu khó chịu.

 

“Âm dương quái khí cái gì?” Nàng ngẩng đầu, giọng lạnh.

 

Mười lăm phút trước, nàng còn ngồi trong chòi nghĩ xem mình có mập lên không, Hình Việt có cõng nổi không. Vậy mà chỉ mười lăm phút sau, Hình Việt đã như muốn b*p ch*t nàng.

 

Gương mặt Bộ Yểu lạnh lùng, hốc mắt cay xè, giọng cứng rắn: 
“Ngươi có khí phách như vậy, thì đừng hợp tác với Tân Ảnh Giải Trí nữa. Hủy hợp đồng đi. Một người như ngươi, tuổi còn trẻ mà phải nhẫn nhục kiếm tiền, nhìn mà thấy đáng thương.”

 

Nàng không thể chịu được việc Hình Việt vì người cũ mà nổi giận với mình.

 

Nhưng khi thấy Hình Việt không đáp, gương mặt vẫn treo nụ cười nhạt, Bộ Yểu bỗng thấy bất an.

 

Nàng muốn sửa chữa, nhưng Hình Việt cứ khiến nàng phát điên.

 

Bộ Yểu giữ chặt tay Hình Việt, nói một câu chẳng đầu chẳng đuôi: 
“Mấy ngày nay ngưng thuốc, cảm xúc hơi bất ổn…”

 

Hình Việt gạt tay nàng ra, một mình quay lưng đi xuống núi.

 

Bộ Yểu lảo đảo chạy theo phía sau, vừa mới ngã đau, một chân trần lấm đầy bùn, vết thương rát buốt. Mỗi bước đi là một lần chật vật, chưa được mấy bước lại ngã sấp xuống đất.

 

“Hình Việt!” Nàng cố gắng đứng lên, chân run rẩy, lại ngã lần nữa. Nhìn bóng lưng Hình Việt càng lúc càng xa, nàng hoảng hốt kêu lên: 
“Hình Việt, đừng đi! Ngươi đã nói sẽ cõng ta… Đừng bỏ ta lại đây… Hình Việt…”

 

“Chẳng lẽ chỉ có ngươi là người đau khổ sao? Trước mặt bao nhiêu du khách, ngươi kéo ta đi như vậy, có từng nghĩ đến cảm giác của ta chưa?”

 

“...Hình Việt…”

 

*

 

Ban ngày trời quang mây tạnh, đến tối thì như sụp đổ. Mưa trút xuống như thác, từng tiếng rơi vang dội, như muốn xé toang bầu trời.

 

Hình Việt ngồi trong nhà, lật giở từng chứng từ bất động sản, sổ tiết kiệm, thẻ ngân hàng, những món hàng hiệu có thể bán lấy tiền mặt, trang sức, tài sản đứng tên. Ngoài căn nhà mua cho Hình Ảnh Noãn, tất cả đều có thể đem ra thanh lý.

 

Dù có bán sạch, nàng vẫn phải vay thêm hơn 600 triệu mới đủ trả tiền vi phạm hợp đồng.

 

Gặp phải Bộ Yểu, nàng trắng tay, lại còn phải gánh thêm một khoản nợ lớn. Bực bội, nàng hất đống giấy tờ trên bàn xuống đất. Điện thoại đã soạn sẵn thư hủy hợp đồng, nhưng vẫn chưa gửi đi.

 

Mẹ nàng đã tóc bạc, không thể vì chuyện của nàng mà bán cả căn hộ dưỡng già.

 

Hình Việt nuốt không trôi nỗi uất ức này, nhưng cũng không có cách nào thay đổi hiện trạng. Áp lực như muốn bóp nghẹt.

 

Đúng lúc đó, Bạc Vụ Tuyết gửi tin nhắn tới:

 

[Ngọa tào, ngươi chưa xem tin tức à? Hai ngày trước có một cô gái bị cưỡng h**p rồi sát hại ở núi Cá Chép. Hôm nay mới bị lộ ra.]

 

[Chính là ngọn núi ngươi vừa leo đó. Hung thủ chưa bị bắt, nói không chừng vẫn đang lẩn trốn trong núi. Ngươi về rồi chứ? Đừng đi chơi nữa, đáng sợ lắm.]

 

[Trả lời gấp.]

 

Đồng tử Hình Việt co lại. Nàng lập tức gọi cho Lý quản gia theo trí nhớ.

 

Điện thoại kết nối, nhưng người nghe không phải Lý quản gia, mà là một giọng nam lạ. Có thể nàng nhớ nhầm số, hoặc Lý quản gia đã đổi số.

 

Hình Việt bước đến bên cửa sổ, tự trấn an: mưa lớn thế này, chắc chắn Bộ Yểu đã về. Dù chỉ một người chưa về, nàng cũng sẽ gọi trực thăng đến đón — đó là điều tối thiểu nàng có thể làm.

 

Nhưng Bộ Yểu là kiểu người ngoan cố đến mức đáng sợ. Khi đã quyết, nàng chưa từng thấy ai có thể cản nổi.

 

Hình Việt không cam lòng, nhưng vẫn gửi tin nhắn WeChat cho Bộ Yểu:

 

[?]

 

Ba phút sau.

 

[??]

 

Nàng gọi điện. Chỉ nhận được một câu lạnh lẽo: 
“Xin lỗi, số thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang tạm ngưng phục vụ.”

 

Trong đầu Hình Việt như có tiếng chuông báo động. Tâm trí hỗn loạn, nàng dù có giận Bộ Yểu đến đâu, cũng không muốn nàng gặp chuyện ngoài ý muốn — nhất là khi chính nàng là người đã kéo nàng ấy lên núi.

 

Bộ Yểu giày còn chưa mang đủ, tay cầm chiếc dù, vừa mở cửa bước ra thì vấp phải thứ gì đó.

 

Hình Việt cúi đầu nhìn — một người phụ nữ ướt sũng đang dựa vào khung cửa nhà nàng ngủ gục.

 

Không biết Bộ Yểu trở về từ lúc nào. Một chân đi giày, một chân trần, toàn thân ướt đẫm, quần áo nặng trĩu vì bùn đất. Những vùng da lộ ra đều bị cào xước, tay trái sưng tấy, mưng mủ, da rách lẫn với đất cát, vài mảnh sỏi còn c*m v** thịt — nhìn mà rợn người.

 

Hình Việt cúi xuống đỡ nàng dậy, động tác nhẹ nhàng. Đợi đến khi Bộ Yểu có dấu hiệu tỉnh lại, nàng mới mở miệng: 
“Vào đi.”

 

Bộ Yểu mắt nhập nhèm, ngơ ngác, nghe rõ lời Hình Việt thì ánh mắt mới sáng lên. Nàng chậm rãi đứng dậy, khập khiễng bước vào nhà.

 

“Giờ thì,” Hình Việt đưa điện thoại cho nàng, mặt không biểu cảm, “Gọi cho Lý thúc, bảo ông ấy đến đón ngươi. Hoặc gọi mẹ ngươi. Nhanh lên.”

 

Không rõ Bộ Yểu đã ngủ ngoài trời bao lâu, môi nàng tái nhợt vì lạnh, nước vẫn nhỏ giọt từ người. Nàng co chân lên ghế sofa, run rẩy nói: 
“Ta… ta cãi nhau với mẹ… Giờ đang bỏ nhà đi, không có chỗ nào để về.”

 

Hình Việt cười nhạt: 
“Không thể nào. Đại tiểu thư mà lại cãi nhau với Bộ phu nhân vào lúc này sao? Ta còn đang trông chờ ngươi làm siêu sao, kiếm tiền lớn. Đại tiểu thư đáng thương, đáng thương ta. Mau hòa giải đi.”

 

Không thể về nhà, không tiền, không khách sạn — chỉ còn cách ngủ lại nhà nàng. Nhưng ai sẽ chịu trách nhiệm?

 

Bộ Yểu không cãi lại. Trên núi, nàng đã gọi điện xác nhận, kết quả là một trận cãi vã lớn với mẹ. Điện thoại cũng hết pin, người thì hoảng loạn — thật sự không dễ để chấp nhận tất cả.

 

“Hình Việt… mẹ ta nói… từ nay sẽ không can thiệp vào chuyện riêng của ngươi nữa.”

 

Chỉ một câu như vậy. Hình Việt cảm thấy bị xúc phạm: 
“Chỉ thế thôi à?”

 

Bộ Yểu nhìn đống giấy tờ bất động sản, thẻ ngân hàng rơi vãi trên sàn, mắt cụp xuống: 
“Ta sẽ… bồi thường cho ngươi…”

 

Lời nói yếu ớt, vô lực. Với Hình Việt, đó là giọt nước tràn ly. Một câu nói qua loa, như thể nửa đời sau của nàng chẳng đáng một xu.

 

Ngực phập phồng, Hình Việt đè Bộ Yểu xuống sofa, một đầu gối chặn lại, tay bóp chặt bàn tay đang thối rữa của nàng, ngón cái ấn vào vết thương.

 

Từ trên cao nhìn xuống, giọng nàng lạnh lẽo: 
“Thật không? Nếu ta gọi tên bạn gái cũ khi làm chuyện đó, đại tiểu thư cũng chịu được sao?”

 

Bộ Yểu sững người, mặt trắng bệch, không rõ là vì đau hay vì sốc. Đôi mắt đỏ ngầu, nước mắt trào ra, nàng điên cuồng lắc đầu.

 

Trên núi nàng đã khóc đủ nhiều, giờ chỉ cần một câu là lại đau đến tận tim. Nước mắt tuôn như vỡ đê.

 

Hình Việt dùng tay còn lại bóp chặt hai bên má nàng, không cho nàng phát ra tiếng khóc, ánh mắt sâu thẳm: 
“Đại tiểu thư nói sẽ bồi thường ta. Việc nhỏ thế này còn không làm được, thì bồi thường kiểu gì?”

 

Bộ Yểu có thể làm gì? Ngay cả giày còn không mang nổi, đừng nói đến chuyện bồi thường. Được ở lại bên cạnh nàng đã là may mắn.

 

nóng đến mức vượt xa cả hỏa xà. Có lẽ nàng đã bị cảm sau trận mưa, hai mắt đỏ như bảo thạch, ướt đẫm nước, từng giây từng phút đều như sắp tràn ra.

 

Hình Việt nhắm mắt lại, nặng nề thở ra, buông nàng ra. Nàng rời khỏi sofa, lấy một lọ nước hạ nhiệt, băng gạc vô trùng, và một viên thuốc hạ sốt, đặt lên bàn.

 

Xoay người lên lầu.

 

“Ta vẫn chưa hết giận. Tốt nhất ngươi đừng gây thêm chuyện. Chọc ta phiền, phòng này để lại cho ngươi, ta tự đi.”

 

Giọng nàng lạnh hơn cả cơn giông ngoài trời.

 

*

 

Đêm khuya tĩnh lặng.

 

Hình Việt nằm trên giường, trằn trọc không ngủ được. Không có tiếng động nào, đã quá nửa đêm rồi, chẳng lẽ còn chưa rửa mặt? Không tắm, không thay đồ, không sấy tóc? Không lẽ đầu óc nàng hỏng rồi?

 

Nghĩ tới nghĩ lui, Hình Việt bắt đầu lo lắng. Bộ Yểu có biết dùng băng gạc không? Có biết phải rửa sạch vết thương trước khi bôi thuốc hạ nhiệt không? Nếu không biết, vết thương nhiễm trùng, nặng thì phải cắt chỉ.

 

Vốn đã không thể tự lo sinh hoạt, giờ còn mất một bàn tay, càng thêm phiền phức.

 

Hình Việt bực bội, cầm ly nước xuống lầu. Vừa rót nước vừa đi đến phòng khách.

 

Bộ Yểu cuộn tròn trên sofa, áo khoác vứt sang một bên, chỉ mặc áo lót trắng mỏng, vẫn còn ướt. Kiểu dáng nội y lộ rõ, ba phần tư hình chữ V, kh* ng*c mờ mờ hiện ra.

 

Nàng bị cảm, hơi thở nặng nề, thuốc đã uống, ngủ sâu.

 

Hình Việt đưa tay kiểm tra nhiệt độ, quả nhiên nóng ran. Nàng vén tóc ướt của Bộ Yểu lên.

 

“Dậy đi sấy tóc. Ngươi làm ướt cả sofa của ta rồi. Biết cái sofa này bao nhiêu tiền không?”

 

Bộ Yểu lờ đờ mở mắt, ngồi dậy ngơ ngác vài giây, rồi như khởi động chậm, lảo đảo chạy lên lầu hai, còn ôm theo gối sofa.

 

Khi Hình Việt lên kiểm tra, Bộ Yểu đã tự chui vào giường ngủ. Tóc đã sấy, nhưng quần áo vẫn ướt.

 

Hình Việt vừa giận vừa bất lực, kéo nàng lại: 
“Đừng tưởng ta sẽ hầu hạ ngươi. Mau thay đồ.”

 

Bộ Yểu mềm nhũn như bông, chắc bị cảm nặng, phản ứng chậm chạp.

 

Nàng đưa tay nhéo vạt áo, trước mặt Hình Việt, từ từ kéo áo lên, động tác chậm rãi, vì không có sức nên phải kéo nhiều lần.

 

Quá bất ngờ, Hình Việt không biết nhìn đi đâu. Não ra lệnh dời mắt, nhưng ánh nhìn vẫn dừng lại ở một chỗ, không thể rời đi.

 

Áo ba lỗ bị vứt xuống đất. Bộ Yểu quỳ trên giường, bò về phía giữa giường, mái tóc đỏ như lửa hòa với làn da trắng như tuyết, mềm mại đến mức khiến người ta nghẹt thở.

 

Hình Việt đứng ở cuối giường, thu hết hình ảnh vào mắt, hít thở nặng nề. Nàng vỗ vỗ giường: 
“Xuống đi. Ai cho ngươi ngủ giường ta?”

 

Giọng Bộ Yểu ngái ngủ: 
“Không phải nói muốn bồi thường sao… Ngươi đưa ra yêu cầu, ta… sẽ đáp ứng.”

 

Dù giọng nàng mềm mại, run rẩy, Hình Việt vẫn nghe ra sự bất an.

 

Bộ Yểu đang đánh cược. Nàng cược rằng Hình Việt không phải kiểu người như vậy. Nếu muốn làm tổn thương nàng, có rất nhiều cách. Nhưng nàng tin Hình Việt sẽ không làm thế. Dù vậy, nàng vẫn sợ mình cược sai, nên giọng nói mới run rẩy như thế.

 

Sự ngây thơ ấy khiến Hình Việt bật cười lạnh: 
“Ngươi thật sự nghĩ ta cao thượng đến mức nào?”

 

----
Editor : Tại sao văn án nó nhìn diệu mà sao đọc tới đây ngược cả hai vậy....
Dịch mà sơn với tội Yểu quá à

Bình Luận (0)
Comment