A Diểu mang tâm trạng phức tạp yêu hận lẫn lộn trong lòng anh bước xuống bãi gửi xe. Anh lái chiếc xe hơi đen ra ngoài trong sự cô đơn và phản bội. Cánh tay như không còn đủ sức lực lái nữa. Anh dừng lại góc đường. Mặt úp vào tay, tay đặt lên vô lăng
Một lần nước khóe mắt này với dòng lệ cay cay tuôn ra lăn dài trên hai bên má vì hai người một cái tên Jackson
Sự tổn thuơng quá lớn xé rách trái tim của anh. Vừa muốn buông bỏ nhưng trong lòng cứ muốn níu giữ. Dù không có lỗi nhưng lại muốn xin lỗi để mong quay lại bên cạnh cậu ấy. Từ một cậu trai ăn chơi qua đường với nhiều người bây giờ lại phải lụy tình?
Anh chạy không phương hướng nhất định cứ đi và đi như thế cho tới cuối cùng dừng chân bên cửa hàng tiện lợi mua vài lon bia đặt kế ghế lái. Tâm trạng của anh bây giờ phức tạp vô cùng
A Tứ đang trống rỗng như A Diểu. Cứ thế đi vô hồn bên lề đường. Thời tiết ban đêm bây giờ lạnh lẽo xô đẩy cho hai con người này gặp nhau
Gặp cậu, anh dừng xe lại,mở kính xe:
- Này, A Tứ?
- A Diểu?
Anh mời cậu lên xe. Trên xe cả hai dường như không mở miệng đến khi cậu bắt chuyện:
- Anh sao vậy? - Cậu tựa người vào ghế mắt nghiêng về phía A Diểu
- Mọc sừng - Mặt anh vẫn không biến sắc nhìn thẳng về trước. "Sừng" nghe tới đây cậu hiểu rõ muốn cười cho anh một trận nhưng nhận ra mình cũng thảm thiết chẳng khác gì người ta nên đành thở dài
- Còn cậu? Trời lạnh như vậy không sợ đóng băng à?! - Anh nói với giọng gần như đùa cợt
- Cái đầu anh, tôi cũng thảm ngang ngửa anh. Cậu bắt đầu kể lể về sự việc thích cô gái đó nhưng cô gái đó lại thích cô gái khác
Anh thì bật cười thành tiếng quả là chẳng biết kiềm nén là gì. Anh ném lon bia qua cho A Tứ:
- Hôm nay mua bia về nhà tôi với cậu uống một bữa cho đã
Nà ní?- Nhà anh à?! Còn thím Dương và Lan Lan - Chắc chắn là thím Dương sẽ không thích cảnh bia bọt lăn lóc
- Lo gì, mẹ tôi và Lan Lan đi thăm người họ hàng dự định tuần sau họ mới về
Anh không để ý cậu nói gì nữa một mạch lái xe về nhà
Anh đi tay không vào còn cậu phải xách theo bịch bia của anh
Đã thảm nay còn thảm hơn. Tại sao tôi lại nghe tên đáng ghét này theo hắn ta về nhà? - Cậu đi theo sau anh, đặt số bia xuống bàn, mông chưa kịp chạm ghế đã "được" anh sai:
- Xuống dưới bếp mở tủ lạnh lấy thêm vài lon nữa, đem thêm ly - Anh ngôi dang hai tay trên lưng ghế cách rất thoải mái, sau đó cởi hai nút áo sơ mi trắng ra, cơ ngực cũng lồ lộ rõ, cậu lẩm bẩm rủa thầm anh rồi làm theo
Trong khoảng thời gian đó anh không tài nào quên đi hình bóng của Jackson một giây hai giây rồi mặc kệ thời gian hình ảnh của cậu lúc mới quen và khi phản bội anh đều nằm gọn trong tâm trí theo một trình tự không rõ ràng
Cậu ra phòng khách. Anh định tâm lại. Dù đau nhưng không thể khóc trước mặt người khác đây là luật lệ của chính con người A Diểu đặt ra
Anh khui lon bia bằng tay một tiếng "xì" vang lên khia mở. Anh nhanh chóng rót chúng ra ly. A Tứ đưa ly của cậu lại để sẵn tay ạn rót. Sự thật phũ phàng anh uống sạch phần bia còn lại dư trong lon rồi vứt đi. Động tác rất nhanh nhẹn.
A Tứ nghiến răng nghiến lợi không chửi thề rồi tự rót tự uống. Tửu lượng của một cậu nhóc cỏn con như cậu thực sự tồi mới được hai ba lon đã say khướt. Trong cơn say chỉ biết nói lảm nhảm, than thở:
- Anh biết không cô gái tôi yêu thì đi yêu người khác. Thậm chí ai cũng biết cô ta yêu phụ nữ cong tôi thì không. Ông trời không có mắt - Cậu quơ quơ ly
- Còn tôi thì sao. Không phải là trâu mà vẫn có hai cái sừng - Anh cười khổ rót lon thứ sáu ra ly. Người cũng bắt đầu lừ đừ tựa vào ghế sofa
- Anh em chúng ta yêu đàn bà thật khổ mà - Cậu như không thể mở mắt
- Ai nói cậu tôi yêu phụ nữ. Tôi đã đau lòng vì cả hai chàng trai rồi. Cả hai đều tên Jackson - Anh xích lại gần cậu
- Đàn ông?? Ừ thì đàn ông... Gì? Anh là gay à?! - Cậu dường như tỉnh táo
- Ừm - Anh gật đầu nhìn biểu cảm của A Tứ
- Trông ngon cơm như vậy mà - Cậu cười nhẹ
- "Ngon" không? - Anh hỏi nhỏ bên tai cậu
Cậu không trả lời mặt mày đỏ hửng
- Thử không? - Anh đè cậu xuống
A Tứ mất nhận thức, đôi mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm vào gương mặt điển trai của anh chàng rồi nhướng người lên chủ động hôn lên môi A Diểu
End chap 18