Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 114

Edit: Tiêu Dao Tử

Vốn là người có thói quen dậy sớm thế mà Trữ Triêu Ca hôm đó lại phá lệ ngủ đến tận gần trưa.

Trên đầu là mấy bao cao su dùng rồi cùng một đống khăn giấy dùng rồi……

Dưới chân là bình nước bôi trơn chỉ còn một nửa cùng một đống bao vẫn còn mới tinh……

Trữ Triêu Ca cúi đầu nhìn An Dương vẫn thản nhiên ngủ say, thống khổ kêu một tiếng.

Cậu đúng là bị quỷ mê hoặc rồi, bằng không đêm qua thế nào lại bị hãm trong ánh mắt khát cầu của An Dương, đáp ứng anh ở lại.

Trong ngày Lạc Dĩ Mạt kết hôn. Cùng là ngày An Dương đi gặp người yêu cũ, quan hệ của bọn họ lại xảy ra thiên đại biến hóa, từ hôn hít chạy thẳng đến trên giường, thế này cũng không phải khoảng cách quá lớn đi?

Thôi, để khỏi phải xấu hổ, cậu nên nhân lúc An Dương còn chưa tỉnh dậy rời đi thôi.

Trữ Triêu Ca nhẹ nhàng kéo chăn xuống, chân còn chưa kịp đụng tới mặt đất, bụng liền nóng lên, bị ôm chặt lấy.

” Sớm, Triêu Ca.” Cuốn lấy cậu, là cánh tay của An Dương. An Dương miễn cưỡng mở mắt nói.

” Sớm……” Lưng cương cứng, cậu không dám cúi đầu nhìn anh.

” Cậu làm gì vậy?” An Dương siết chặt tay, thân thể rắn chắc của cậu hoàn toàn hiển lộ trước mắt anh, tắm trong ánh mặt trời hòa nhã sáng lạn, tâm tình An Dương cũng theo đó mà trở nên ôn nhu hơn.

” Tôi muốn đi tắm rửa một cái.” Cố gắng gỡ ra cánh tay ôm ấp đầy yêu thương bên hông, Trữ Triêu Ca trong lòng chỉ mong có thể nhanh chóng rời khỏi chỗ này.

” Đêm qua, tôi không phải đã giúp cậu tẩy rồi sao?”

Đêm qua……

Hay nói là rạng sáng, An Dương dẫn cậu vào phóng tắm muốn rửa đi những dấu vết trên người cả hai, bởi vì làm nhiều quá, thân thể vô lực khiến cậu không còn cách nào là giao toàn bộ bản thân cho An Dương. Cậu còn nhớ rõ, lúc bắt đầu anh quả thật là có giúp cậu tắm rửa, nhưng sau đó thân thể An Dương đang dán chặt trên thân thể cậu càng lúc càng nóng, cuối cùng, không biết từ khi nào phân thân của anh đã là hưng phấn mà ma sát phía sau mông cậu không ngừng.

Cậu giãy dụa, An Dương lại nghiêm trang nói mình sẽ không làm gì. Nhưng, cuối cùng bọn họ vẫn ở trong vòng tay của nhau mà tiết ra tinh hoa.

” Kia, vẫn phải đi làm.” Nghĩ vậy, ức chế xuống cảm giác trong lòng, cậu thay đổi một cái cớ khác.

” Hôm nay chúng ta nghỉ.” Không để cậu có thời gian mà tìm cớ khác, An Dương đột nhiên thu lại cánh tay, đem cậu kéo lên giường, để cậu đối mặt với mình.

“……” Biến hóa đột nhiên xông tới khiến cậu ứng phó không kịp, đến khi có thể phản ứng, mặt cậu đã kề sát vào khuôn mặt gợi cảm của An Dương.

” Triêu Ca, cậu đang thẹn thùng sao?” An Dương ôm cậu gắt gao vào lòng, hai cơ thể không một mảnh vải liền như vậy mà sát cùng một chỗ.

” Không có……” Hạ xuống mi mắt, thanh âm Trữ Triêu Ca nhỏ đến mức hầu như không thể nghe thấy.

” Triêu Ca, giọng của ngươi thật hay a.” Tay ở bên thắt lưng của cậu nhẹ nhàng mát xa, An Dương ôn nhu hỏi: “Có mỏi lắm không?”

” Ngày hôm qua hầu như không ăn gì, An Dương chúng ta ra ngoài ăn cơm thôi?” Không quen thuộc với An Dương như vậy, cũng không quen nghe mấy lời nói ái muội thế này, vừa nói sang chuyện khác Trữ Triêu Ca cũng bắt đầu ra sức giãy dụa.

” Triêu Ca, tôi hôm nay không muốn đi đâu cả, chỉ muốn cùng với cậu nằm thế này trên giường thôi.”

” Nhưng, chúng ta vẫn phải kiếm cái gì ăn chứ?”

” Gọi người đưa tới.”

” An Dương anh không phải đã quên chứ, nhà của anh ngoại trừ Thiên Tuân với tôi thì có ai biết đâu? Mỗi lần anh gọi người đưa đồ tới, tôi còn không phải đi ra tự nhận sao? Anh hiện tại lại muốn người ta đưa tới, anh muốn ai đi lấy……” Trữ Triêu Ca đột nhiên ngừng nói, không biết vì sao một loại dự cảm bất an đột nhiên lại dâng lên.

” Thiên Tuân.” An Dương cười ha ha, nói ra đáp án mà cậu không muốn nghe nhất.

” An Dương!” Trữ Triêu Ca đột nhiên kích động nằm lấy cánh tay An Dương.” Nếu việc này mà anh để Thiên Tuân biết, tôi nhất định sẽ giết anh!”

Nhìn cậu đáng yêu như vậy, An Dương nhịn không được hôn trộm một cái, sau đó lại vô tội nói:” Vì sao lại không sớm nói cho tôi? Thiên Tuân biết mất rồi.”

” Cái gì?!” Trữ Triêu Ca kêu to một tiếng dựng thẳng dậy, ánh mắt đáng thương nhìn An Dương thật cẩn thận hỏi:” Anh đang nói giỡn, đúng không?”

” Cậu biết mà, tôi sẽ không gạt cậu.” An Dương cũng ngồi xuống, hai nam nhân xích lõa liền cứ như vậy trên chiếc giường hỗn độn mà đối diện nhau, một người thì thần tình khiếp sợ, một người lại đang mỉm cười. ” Triêu Ca, cậu nói, nhà của tôi làm sao tự dưng lại có bôi trơn với bao đây?”

Hầu kết giật giật lên xuống, Trữ Triêu Ca nói ra đáp án không thể đoán ra: ” Thiên Tuân……?”

” Đúng vậy, ta bảo Thiên Tuân đi mua đấy.” An Dương bày ra nụ cười như động vật vô lại với cậu

Nhẫn xuống xúc động muốn cho người kia một quyền, Trữ Triêu Ca cắn chặt răng, câu hỏi lại mang theo chút hi vọng: ” Anh không nói cho hắn biết là ta phải không?”

An Dương gật gật đầu. Sau đó, đúng lúc Trữ Triêu Ca chuẩn bị thở ra một hơi yên tâm thì chậm rãi nói: ” Nhưng lúc ta nhờ hắn đi mua bôi trơn với mũ, hắn lại còn đưa tới thêm thứ này……”

An Dương đem một cái gói to bên giường đưa đến trước mặt cậu, đem thứ bên trong bày ra trên giường.

Dược cao giảm sưng cùng một đống thuốc chữa thương, lại còn có tờ giấy nhắn kèm:

Triêu Ca, tự cầu đa phúc đi.

Trữ Triêu Ca đem tờ giấy kia xé nát, mắt trợn lên, nghe cái tên nam nhân kia không hề hổ thẹn mà biện giải cho bản thân.

” Thiên Tuân này nghĩ cái gì chứ, tôi làm sao có thể khiến cậu bị thương được! Triêu Ca, trừ bỏ thắt lưng hơi đâu, phía dưới của cậu cũng không sao chứ? Chẳng qua, có hơi chút tê thôi mà, nhiều nhất cũng chỉ sưng đỏ một chút, đúng không?”

Cái tên nam nhân kia còn không phát hiện bàn tay cậu đã nắm chặt, không biết thẹn mà vẫn cười, cậu chỉ còn biết nhẫn nhịn hỏi ra cái vấn đề cuối cùng: “Anh gọi điện cho Thiên Tuân lúc nào?”

” Sau hôn lễ, lúc cậu nói chuyện với Lạc Dĩ Mạt.” An Dương lập tức trả lời.

Thế chẳng phải, sớm đã có dự mưu? Đáng chết, cậu bị An Dương tính kế đến lúc bị ăn kiền mạt tịnh mới phát hiện!

Ngày hôm qua tổng cảm thấy kì quái, trong nhà An Dương làm thế nào mà lại có bao chứ!

Không đợi cậu nghĩ là một list câu hỏi mới, An Dương thông minh lấy ra bộ quần áo ngủ bên cạnh giường khoác vào nói: ” Triêu Ca, nếu cậu đói rồi, tôi đi mua chút đồ ăn nha.”

Sau đó, lưu loát rời đi.

Trữ Triêu Ca không biết còn có thể nói cái gì, cứ như vậy mà ngồi ngốc ở trên giường.

Chưa được mấy giây, An Dương quay lại, dựa vào cánh cửa phòng ngủ giơ lên gói to trong tay, cười hề hề nói với cậu vẫn còn đang ở trên giường: ” Xem ra, tôi không cần đi mua rồi, Thiên Tuân đã đem đồ ăn tới. Hơn nữa, còn có giấy nhắn nữa này!”

Thanh thanh cổ họng, An Dương đọc lớn ra tiếng:

” Triêu Ca thân ái, canh xương, bồi bổ thân mình đi.”
Bình Luận (0)
Comment