Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 130

Edit: Tiêu Dao Tử

Tống Chỉ Hi cuống quít lắc đầu, khuôn miệng đáng thương bị bịt kín chỉ có thể phát ra mấy thanh âm kháng nghị nhỏ vụn, cậu nhìn nam nhân trước mặt, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ.

” Chỉ Hi, cậu phải ngoan ngoãn một chút nha.” Dời tay xuống phân thân bán hưng phấn của người kia tùy ý chơi đùa, Khước Diệc Phiền lúc này giống như ác ma trong hình hài thiên sứ, dùng khẩu khí như đang bàn chuyện thời tiết mà cúi xuống vừa hôn vừa nói:” Chỉ Hi, cậu còn thiếu tôi một cái ân tình nha!”

Khước Diệc Phiền buông tay ra, trực tiếp đứng dậy trên giường, khuôn mặt vì được trêu đùa người kia lộ ra biểu tình cực kì thú vị nhìn Tống Chỉ Hi luống cuống tay chân đang ở dưới thân xoay xoay. Không biết vì sao, hắn cực kì thích nhìn bộ dáng bối rối của cậu, nguyên nhân hắn đồng ý cho Lạc Dĩ Mạt lưu lại thật ra là hắn muốn nhìn xem cái người đối với mọi sự đều cực kì bình tĩnh lạnh nhạt như Tống Chỉ Hi đến lúc này sẽ có bộ dạng gì; cái người ngay cả trong lúc cuồng nhiệt cũng chỉ lạnh như băng mà thỉnh thoảng thoát ra vài tiếng rên rỉ như Tống Chỉ Hi bây giờ sẽ lấy cái mặt nạ gì để ngụy trang chính mình đây.

Hắn muốn biết một Tống Chỉ Hi hoàn toàn khác, Tống Chỉ Hi mà chỉ có một mình hắn thấy.

Nhìn xuống quần ngủ bị hắn mạnh mẽ cởi ra kia, Khước Diệc Phiền dùng ngón út móc lên quần lót từ trong đống hỗn độn, giơ đến trước mặt Tống Chỉ Hi, lộ ra một nụ cười cực kì thiện lương, nói:” Chỉ Hi, cậu quên này.”

Tống Chỉ Hi mặt đỏ đến mức sắp xuất huyết, ngạnh giằng lấy cái quần trong tay người kia.

Cái tiểu kĩ xảo ấy của cậu đương nhiên Khước Diệc Phiền đã có chuẩn bị trước, ngay lúc Tống Chỉ Hi sắp tóm được thì Khước Diệc Phiền nhanh như cắt giấu ra đằng sau lưng, nương theo lực độ cậu nhoài tới, thoải mái khiến cậu ngã thẳng vào trong lòng minh.” Như thế nào, biết tri ân báo đáp rồi sao?”

Biết mình trúng kế của nam nhân thì cũng đã muộn, Tống Chỉ Hi cái mông lõa lõa bại lộ trong không trung, bởi đang nhào tới, cho nên là cao cao vểnh lên. Mà nửa người trên bị anh chặt chẽ ôm lấy, vô luận có giãy dụa thế nào cũng không thể thoát ra.

Khước Diệc Phiền híp mắt nhìn Tống Chỉ Hi bởi vì giãy dụa mà cái mông ngoáy lên ngoáy xuống, cái này chẳng lẽ là đang chê hắn chưa đủ chủ động sao?! Mặc kệ như thế nào, bị cảnh đẹp trước mắt trấn nhiếp, Khước Diệc Phiền rõ ràng cảm nhận được dục vọng của mình chỉ đơn giản như thế cũng đã bị khơi mào.

” Chỉ Hi, chẳng lẽ cậu thực sự muốn biểu diễn cho Lạc Dĩ Mạt xem?” Lời này, quả thật rất có tác dụng uy hiếp, Tống Chỉ Hi quả nhiên đình chỉ động tác, cả người cứng ngắc không dám động một chút.

” Tôi tự nhận không phải cái gì mà quân tử, cũng sẽ không hô cái gì mà nhân từ, tôi chỉ biết là, có ân phải báo, đã báo thì phải báo gấp trăm ngàn lần mới đáng. Chỉ Hi, cậu hôm nay còn thiếu tôi một cái nhân tình ni!” Hắn buông cậu ra, lấy tay quặc khởi hắn đích hạ ngạc, xuất ra một nụ cười cực kì trêu ngươi người.” Hôm nay, cậu ngoan ngoãn nghe lời đi, bằng không, Lạc Dĩ Mạt tên súc sinh kia mà chạy ra làm cái gì với cậu, tôi cũng vô lực ngăn cản, cậu cũng biết, tôi đánh không lại cậu ta.”

“Anh, anh, anh muốn tôi làm như thế nào?” Rõ ràng cảm nhận được nam nhân kia cả người tỏa ra hơi thở nguy hiểm, hơi thở của con báo hoàn toàn tự tin khi kết thúc cuộc săn. Tống Chỉ Hi biết, vô luận như thế nào cậu cũng không thoát được cái bẫy rập tinh vi mà ôn nhu Khước Diệc Phiền đã chuẩn bị cho cậu.

” Xem ra, cậu đã hiểu rồi đấy.” Khước Diệc Phiền vừa cười vừa hạ xuống trên mặt cậu vô số nụ hôn nhàn nhạt, sau đó, liền bắt đầu cái kế hoạch hắn đột nhiên quyết định này. ” Đem hết cản trở vật trên người bỏ xuống đi, tôi muốn nhìn cậu.”

Do dự một chút, Tống Chỉ Hi cắn răng thoát xuống bộ quần áo ngủ còn bám trên người, cúi đầu xuống, đôi tay ngượng ngùng, quỳ gối trên giường, như vậy, phảng phất giống như một con yêu tinh đang ngủ say giữa đóa hoa đột nhiên thức tỉnh, bàng hoàng bất lực, chọc người trìu mến.

Nam nhân ngồi bên giường không hề có chút động tác, chỉ dùng ánh mắt không ngừng trên người cậu quét tới quét lui, xem được một hồi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, Khước Diệc Phiền nhíu mày dùng ngón trỏ điểm điểm cằm, trong óc linh quang thoáng hiện, hắn hạ xuống mệnh lệnh thứ hai của tối nay.” Nằm xuống đi, tách chân ra, tôi muốn xem phía dưới của cậu.”

” Không, tôi không làm được.” Lý trí sắp hỏng mất, Tống Chỉ Hi lắc lắc đầu lùi về phía sau, lung tung nắm lên chăn mỏng trên giường che thân, “Diệc Phiền, không cần như vậy được không, tôi làm không được.”

” Chỉ Hi, cậu không ngoan.” Nam nhân giả bộ sinh khí, nhanh như một con báo dán đến trước mặt cậu, cánh tay hắn cũng theo đó lại gần, ôm lấy Tống Chỉ Hi còn đang nửa ngồi, nụ hôn mang theo ý vị trừng phạt nhanh như cắt bao trùm lên đôi môi còn muốn nói thêm vài câu kia.

Răng nanh lực đạo lúc nặng lúc nhẹ cắn khóe môi, bàn tay không lưu tình ở trên khuôn ngực trắng nõn của cậu véo vài cái, trên làn da mềm mại của Tống Chỉ Hi ngay lập tức lưu lại dấu vết thô bạo của anh.

” Cậu phải nghe lời, bằng không hôm nay tôi thực sự sẽ không khách khí.” Khước Diệc Phiền vừa kề bên tai cậu thổi nhiệt khí vừa không quên cảnh cáo một chút. Hắn chính là muốn nhìn cái bộ dáng này của Tống Chỉ Hi, cái bộ dáng sau khi đã mất đi mặt nạ kiên cường, hắn muốn xem bộ dáng bị thuần phục của cậu, hắn cũng muốn nhìn xem, ở trong hoan ái, cậu chân chính rốt cuộc có bộ dáng gì. Hắn đều có cảm giác, mỗi lần thân mật với cậu cậu giống như ôm một con búp bê xinh đẹp hoàn toàn không có cảm giác, hắn muốn xem bộ dáng chân chính của cậu khi bị khi dễ dưới thân hắn sẽ là thế nào.

Nam nhân thô bạo khiến Tống Chỉ Hi có chút bần thần, khi vẫn còn đang không hiểu tại sao anh đột nhiên lại trở nên khác thường nh vậy, Khước Diệc Phiền đã dùng sức mạnh đè mạnh cậu xuống giường, chen vào giữa hai chân, mạnh mẽ tách chúng ra.

Hắn nhìn thấy sự chống cự trên khuôn mặt Tống Chỉ Hi, thế nhưng điều đó chỉ càng làm dấy lên dục vọng chinh phục của nam nhân mà thôi.

Bắt lấy chân cậu cao cao nâng lên, sau đó ép xuống trên ngực Tống Chỉ Hi, hắn kéo bàn tay cậu đặt xuống chỗ cong ở sau đầu gối, phát ra mệnh lệnh thứ ba: “ Giữ lấy.”

” Không, không cần!” Tống Chỉ Hi lắc đầu kéo lại bàn tay, thế nhưng nam nhân đã nhanh như chớp tóm lại. Anh dùng một tay siết lấy hai cổ tay của cậu, lại giơ lên cố định trên cao, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi của cậu từ trên nhìn xuống, thật mạnh hạ bàn tay còn lại phát lên mông cậu……

“…… Ô……” Tống Chỉ Hi cắn chặt môi, thừa nhận bạo lực của người kia. Bàn tay của anh đến một điểm thương tiếc cũng không có, mỗi một lần hạ xuống đều phát ra tiếng kêu vang dội. Vừa đau, lại càng khuất nhục, cậu vĩnh viễn không ngờ mình có một ngày đã lõa thân lại còn bị nam nhân khác đánh vào mông.

Tận đến khi nhìn thấy đôi mắt Tống Chỉ Hi đã mờ mịt nước mắt, Khước Diệc Phiền mới dừng đánh, chuyển sang ôn nhu xoa xoa.” Chỉ Hi, ngoan ngoãn nha, bằng không không chỉ như vậy nga! Cậu đừng quên, tôi chỗ này một đôi dương cụ để đối phó với cậu đấy.”

Dương cụ? Tống Chỉ Hi đột nhiên nhớ tới không biết là ai đưa cho Khước Diệc Phiền một đôi sản phẩm tình thú, lúc ấy bọn họ còn đổ ra trên giường xem một hồi, Khước Diệc Phiền hỏi cậu có muốn thử hay không, không thể để cho thứ đáng sợ như thế tiến vào trong cơ thể mình, Tống Chỉ Hi vội vàng cự tuyệt. Nhìn cậu thật sự không thích, Khước Diệc Phiền cũng không muốn khiến cậu khó chịu, từ đó cũng không hề nhắc đến nữa.

Giờ thì không còn thế nữa, Tống Chỉ Hi dám khẳng định, nếu hôm nay cậu không nghe lời anh, kia Khước Diệc Phiền chắc chắn sẽ dùng không biết cách khủng khiếp gì để phạt cậu nữa.

Tống Chỉ Hi không biết Khước Diệc Phiền rốt cuộc suy nghĩ cái gì, vì sao nam nhân ôn nhu thế, nam nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng bắt buộc cậu làm điều gì quá phận, hôm nay đột nhiên lại trở thành thế này.

Nội tâm giãy dụa đều hiện hết lên trên mặt, Khước Diệc Phiền không để cho cậu có thời gian chần chờ, dùng sức đưa chân cậu ấn trở lại trên ngực, nghiêm lệ mệnh lệnh lần nữa:”  Cầm lấy, giữ cho ta nhìn.”

Tống Chỉ Hi vì anh đột nhiên ra lệnh làm giật mình, cậu cũng biết vận mệnh bản thân không tốt, khuất nhục lấy tay giữ lấy đôi chân thon dài.

Cậu cảm thấy, Khước Diệc Phiền đang hơi di chuyển về phía sau, muốn tìm một vị trí có thể nhìn thấy rõ nhất, nhìn thấy rõ ràng toàn bộ thân thể cậu.

Tư thế này có bao nhiêu sỉ nhục, thế nhưng, Tống Chỉ Hi phát hiện, dưới ánh mắt người kia. Ở giữa, phân thân của mình lặng yên ngẩng đầu……
Bình Luận (0)
Comment