Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 132

Edit: Tiêu Dao Tử

Từ sau đêm đó, Tống Chỉ Hi cảm thấy mối quan hệ của cậu với Khước Diệc Phiền đã thay đổi.

Bọn họ bắt đầu có một ít loại ôm ấp như tình nhân bình thường, Khước Diệc Phiền đột nhiên thực thích hôn cậu, luôn nhè lúc cậu không chú ý mà chiếm chút tiện nghi. Mà nhất là, trong lúc làm, anh sẽ dùng một số tư thế mới mẻ trêu đùa cậu. Mà cậu, cũng không còn cảm thấy cùng anh làm là một loại dày vò nữa, cậu rốt cuộc cũng cảm nhận từ anh cái gọi là vui thích.

Tống Chỉ Hi rất muốn hỏi anh, quan hệ của bọn họ, có thật hay không từ bao dưỡng đã chuyển thành tình yêu? Nhưng, cho dù luôn canh cánh trong lòng, cậu cũng bắt đầu đánh mất ý niệm muốn làm mọi thứ rõ ràng. Thôi, cứ như vậy cũng tốt, nếu thực chẳng có cái gì, nếu tầng ngăn cách mỏng manh này bị phá rồi, quan hệ của bọn họ liền thực chỉ là họa thượng câu điểm.

Liền như vậy, một học kì cứ vội vàng trôi qua.

……

Ngày 14 tháng 2.

Tan học xong, cậu nhận được điện thoại của Khước Diệc Phiền, đây là lần gọi điện thoại đầu tiên  của bọn họ trong cả học kì qua.

Ăn xong cơm chiều, Tống Chỉ Hi vội vã đi tới địa điểm đã hẹn, nhìn thấy đầy đường đều là tình nhân hạnh phúc ôm ôm ấp ấp cùng vô số hàng bán hoa hồng, bán thiệp. Tống Chỉ Hi giật mình hiểu ra, nguyên lai, hôm này là ngày lễ tình nhân a.

Ảo não đạp đạp đống cỏ dưới chân, Tống Chỉ Hi trong lòng thầm mắng bản thân đến ngày tháng cũng không để ý.

Nhưng mà lễ tình nhân…… Khước Diệc Phiền vì sao lại muốn hẹn cậu ra ngoài?

Trong lòng nổi lên một tia ngọt ngào, cậu cũng không dám suy nghĩ quá nhiều, bởi vì lúc tỉnh dậy khỏi giấc mơ ngọt ngào chính là lúc khiến người ta cảm thấy khó chịu nhất.

” Anh đẹp trai! Lễ tình nhân vui vẻ!” Một cô gái trên khuôn mặt xinh xắn là nụ cười hồn nhiên đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, khiến cậu đang ngẩn người hoảng sợ giật mình một cái.

“…… Ách……” Vỗ vỗ ngực, Tống Chỉ Hi đối với những người con gái mạnh mẽ hoàn toàn không có cách nào, lại xấu hổ không biết nói gì, cô gái thông minh liền giúp cậu thoát khỏi tình huống khó xử.

” Anh đẹp trai, lễ tình nhân anh mua hoa cho bạn gái đi!” Cô gái đem giỏ hoa trong lòng đưa đến trước mặt cậu, trong khoảnh khắc, hương hoa hồng liền tràn ngập bốn phía.” Hơn nữa, năm nay quán chúng ta cũng có tổ chức hoạt động nha! Mua hoa hồng của tiệm chúng ta sẽ được phát một vòng ước nguyện, điền vào mảnh giấy trên vòng, sau đó treo lên bức tường ước nguyện, nguyện vọng của anh sẽ thành hiện thực, thực linh đấy, tôi không gạt anh đâu, anh đẹp trai mua một bông thử đi!”

” Không cần, tôi không có bạn gái.” Quay đầu nhìn lại mặt trước cửa tiệm bị trang trí thành một bức tường màu hồng phấn, Tống Chỉ Hi chỉ biết cười xin lỗi.” Hình như chắn trước cửa tiệm rồi, để tôi đổi chỗ khác chờ vậy.”

” Anh đẹp trai đừng chạy mà!” Thấy Tống Chỉ Hi nhấc chân muốn đi, cô gái liền ngay lập tức ôm chặt lấy tay cậu.” Vòng ước nguyện thật sự linh lắm, bằng không anh mua một bông tôi tặng anh hai vòng được không?”

Tống Chỉ Hi giương mắt nhìn khuôn mặt khẩn cầu kia, vừa nhìn xuống hoa hồng đặt đầy trong lẵng, đoán hỏi:” Không phải là tiệm các cô thừa hoa hồng nhiều quá, cho nên……”

Cô gái lè lưỡi cười, Tống Chỉ Hi đoán đúng rồi, chủ tiệm đã bỏ tiền ra mua rất nhiều hoa hồng, vốn nghĩ có thể tiêu thụ hết, thế nhưng năm nay người bán hoa thật sự quá nhiều, nếu để lại đến ngày mai thì lại chẳng còn ý nghĩa, cho nên mới để các nàng chạy loạn ra ngoài bán.

” Được rồi, tôi mua một bông, chỉ một bông nha.” Không đành lòng nhìn thấy biểu tình thất vọng của cô gái, cậu quyết định hay là giúp một lần đi. Tống Chỉ Hi liển lấy ví rút tiền đưa cho cô.

” Anh đẹp trai, anh thật là người tốt nha.” Cô gái còn đang thất vọng đột nhiên khôi phục sức sống, từ trong túi tiền lấy ra cây bút cùng hai vòng giấy màu phấn hồng vẫn còn vương vấn hương hoa. ” Tôi nói lời liền giữ lời, anh đẹp trai, mau viết nguyện vọng của mình lên đi.”

Vốn định cự tuyệt thế nhưng cậu lại bị niềm vui của cô gái cuốn hút, cầm lấy cây bút, trên mặt giấy viết lên nguyện vọng được chôn chặt dưới đáy lòng bao lâu:

[Hy vọng có một ngày tôi có thể nghe anh tấu cho mình một khúc.]

” Viết một cái là được rồi.” Tống Chỉ Hi từ trong rổ của cô gái tùy tiện lấy ra một bông hồng, đem hai chiếc vòng kia đặt trở lại trong rổ, cậu đang quyết định đổi chỗ khác chờ anh.

” Nam nhân thật ôn nhu a! Bạn gái của anh nhất định thực hạnh phúc!” Cô gái vẫy tay loạn xạ với bóng lưng đi xa của cậu, lớn tiếng hô.

Bạn gái? Hạnh phúc? Tống Chỉ Hi cười khổ một tiếng.

” Uy, cậu một mình ngây ngô cái gì?” Đi chưa được mấy bước, vai của cậu liền bị người khác nắm lấy, không cần nhìn cũng biết là ai. Không hề cho đại não có thời gian lo lắng, Tống Chỉ Hi đem hoa hồng trong tay giơ đến trước mặt nam nhân.

Khước Diệc Phiền dừng lại cước bộ, đối với Tống Chỉ Hi sầu mi khổ mặt nói: ” Không xong, tôi quên mang chocolate rồi!”

Phát hiện nam nhân lại đang chọc ghẹo mình, Tống Chỉ Hi không tức giận, chỉ trừng mắt nhìn anh một cái liền muốn vứt hoa đi, thế nhưng hoa còn chưa rời tay đã bị người kia cướp lấy.

” Mua thì đã mua rồi, đừng lãng phí thế.” Khước Diệc Phiền đem hoa gài vào bên cạnh áo mình, sau đó cười thực tối tiếp tục khoác vai cậu đẩy về phía trước.” Đi, mời cậu ăn tiệc nào.”

” Diệc Phiền, chúng ta đi như vậy có kì quái không?” Nhìn trên đường toàn là tình nhân đi thành đôi thành cặp, bọn họ hai người nam nhân đi lồ lộ giữa đường thế này có đôi chút thu hút.

” Ân?” Liếc mắt nhìn chung quanh, hắn thì không sao cả, nhưng thế này có thể sẽ dẫn phiền toái tìm tới cửa, thật không nên, nghĩ nghĩ, hắn chuyển tay trở thành nắm lấy bàn tay cậu.” Vốn muốn mang cậu đi ăn một bữa, sau đó mang cậu đi vũ trường, hôm nay vũ trường rất hay mở nhiều trò hay mới…… Ai nha thực không muốn bỏ qua…… Nhưng mà, về sau vẫn còn có cơ hội cơ mà, chúng ta đổi sang chỗ không ai quấy rầy đi.”

” Được.”

……

Quảng trường lãng mạn hầu như đều bị các cặp tình nhân chiếm giữ, xem ra muốn ở đây cũng không thể được nữa, Khước Diệc Phiền đành phải mang theo cậu đi đến khách sạn đặt một căn phòng ở tầng cao nhất.

Anh nói, anh vốn định đưa cậu đến Ma Thiên Luân ngắm cảnh đêm, kia nếu đã không thể thực hiện, vậy anh sẽ dẫn cậu đến tòa nhà cao nhất tận hưởng, cũng không khác nhau lắm.

Rượu ngon hương thơm thuần khiết, thức ăn ngon miệng, Tống Chỉ Hi say mê tận hưởng sự chuẩn bị chu đáo của người kia. Đêm này, là đêm hạnh phúc nhất đời cậu, là đêm mà cả đời này cậu cũng không thể quên, là hồi ức không thể nào vứt bỏ……

Trong cái ôm tràn đầy ôn nhu của người kia, Tống Chỉ Hi bỗng nhiên nhớ tới nguyện vọng viết trên vòng nguyện ước vừa nãy.

[Hy vọng anh có thể vì cậu, tấu một khúc.]

Vào một ngày, cậu ở trong ngăn tủ của Khước Diệc Phiền phát hiện một cây sáo (cái này trong qt là thanh cát hắn… Tiêu không biết là cái gì, nên đành dịch tạm, có ai biết bảo vs na, để Tiêu còn sửa ^^)

Cậu nói, thổi một khúc nghe thử xem.

Khước Diệc Phiền lại cười nói với cậu, anh từ nhỏ đã thề, khúc của anh chỉ vì người anh thích mà tấu lên, anh thổi, cũng chỉ vì người ấy.

Có lẽ là quá mức hạnh phúc, Tống Chỉ Hi đột nhiên cảm thấy hình như mình trở nên thực tham lam.

Bởi vì, cậu hy vọng, người có thể được nghe khúc kia của Khước Diệc Phiền, là cậu……
Bình Luận (0)
Comment