Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 26

Hôm đó, Lạc Dĩ Mạt bảo là đã cuối kì, không thể đến gặp anh trong một thời gian. Tuy rằng quan hệ của cả hai vẫn có chút chưa rõ ràng. Nhưng ngay từ đầu, Lạc Dĩ Mạt đã xác định anh là của hắn, suốt ngày đều quấn lấy anh. Bây giờ đột nhiên chẳng thấy hắn đâu, Ân Nhược Triệt không nhận ra, trong lòng mình cũng có ít nhiều hụt hẫng.

Dù vậy, đến cuối kì, Ân Nhược Triệt cũng rất bận bịu. Để chuẩn bị tốt cho mùa thi cuối kì, nhà trường cho sinh viên nghỉ ngơi ôn tập vài ngày. Cổng trường được đóng kín. Những ngày nghỉ ngắn ngủi khiến sinh viên vô cùng phấn chấn!

Ân Nhược Triệt đang trên đường đi đến thư viện trường. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới đây anh đã dạy ở Phong Dương được hai tháng...... Hai tháng, cùng những chuyện mà có nằm mơ cũng không thể nghĩ ra.

Hôm nay thời tiết rất tốt, làm cho tinh thần cũng vô cùng thoải mái. Ân Nhược Triệt vui vẻ rảo bước đến thư viện.

Tìm được tài liệu tra cứu cần thiết, anh liền kiếm một chỗ ngồi thích hợp, bắt đầu lật sách xem xét. Chỗ này gần cửa sổ, anh chỉ cần hơi ngẩng đầu đã nhìn thấy toàn bộ khung cảnh bên ngoài, quả là một ví trí tốt.

Đang đọc thì bỗng nhiên có người dừng lại bên bàn, che khuất phân nửa ánh sáng ngoài cửa sổ.

Ân Nhược Triệt không muốn ngước dậy. Thế nhưng, người ấy vẫn không chịu dời đi. Ân Nhược đành ngẩng đầu, định bụng nói: Nếu cậu không phiền, làm ơn có thể nhích người qua một chút không, ánh sáng bị che khuất thật sự rất khó chịu!

Tốt, cuối cùng anh cũng để ý đến sự có mặt của hắn! Lạc Dĩ Mạt cuối cùng cũng chờ được gương mặt ấy ngước lên nhìn hắn. Ngay tức khắc, miệng anh liền ngoác ra ngơ ngác.

Lạc Dĩ Mạt không nhịn được bật cười. Anh lúc nào cũng ngốc nghếch như vậy.

Lạc Dĩ Mạt đặt ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng, rồi kéo kẻ ngốc vẫn đờ ra kia đi.

“Thầy, tỉnh lại đi!” Sau khi đến nơi, Lạc Dĩ Mạt hai tay ôm lấy gương mặt đờ đẫn của Ân Nhược Triệt, không thương xót nhéo mạnh.

“Đau quá!” Ân Nhược Triệt đẩy tay hắn ra, xoa xoa gương mặt đáng thương của mình.

“Thầy có nhớ em không?” Gương mặt nhỏ nhắn của Ân Nhược Triệt bị hắn nhéo đến đỏ bừng. Lạc Dĩ Mạt nhịn không được mà giang tay ra, ôm chặt anh vào trong lòng ngực. “Em thật sự rất nhớ thầy!”

“Dẻo miệng!” Ân Nhược Triệt ngượng nghịu đẩy hắn ra. Đến giờ anh vẫn chưa thể thích nghi với giọng điệu nghiêm túc của Lạc Dĩ Mạt.

Đưa lưng về phía hắn, anh quay quắt nhìn quanh tứ phía “Đây là đâu?”

Lạc Dĩ Mạt đưa tay chỉ chỉ vào cái cửa sổ lớn sát mặt đất phía trước.”Thầy tự nhìn đi.”

Anh cuối cùng là loại người ngu ngốc đến nhường nào mà bị người khác dẫn đi đâu cũng không biết.

“Đây là......” Ân Nhược Triệt thuận theo hướng hắn chỉ mà nhìn ra ngoài, rồi quay đầu lại hỏi Lạc Dĩ Mạt. “Đây không phải là tấm kính phía trên thư viện sao?”

“Đúng.” Lạc Dĩ Mạt tiến đến sát bên, ôm lấy anh từ phía sau.”Bên ngoài nhìn vào chỉ thấy đó là một tấm kính lớn, thật ra là một cửa sổ bằng thủy tinh! Người ngoài sẽ không nhìn thấy thứ gì bên trong, nhưng người ở trong lại thấy được toàn bộ khung cảnh bên ngoài. Không ngờ trong trường cũng có nơi thú vị như vậy.”

“Làm sao ngươi biết được chỗ này?” Ân Nhược Triệt nhìn những người ra vào dưới lầu.

“Thầy à, thay vì nghiên cứu mấy thứ chán ngắt, sao chúng ta không làm vài điều thú vị hơn đi!” Lạc Dĩ Mạt dựa trán lên vai anh, hít hà mùi hương đặc trưng quen thuộc.

“Điều thú vị...... A! Tên biến thái!” Ân Nhược Triệt đang định hỏi, bỗng nhiên phát hiện phía sau có thứ gì cứng cứng đâm vào người mình. Dù bị anh phát hiện nhưng “nó” vẫn ương ngạnh chọc về phía trước. Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết “nó” là cái gì. Ân Nhược Triệt không kiềm được gào lên.

“Thầy không muốn sao?” Cánh tay của Lạc Dĩ Mạt đang ôm lấy cơ thể anh không chịu an phận, bắt đầu dịch chuyển. Nhịp thở cũng bắt đầu nặng nề hơn. Hắn mở miệng, phả những đợt ấm nóng lên cổ của Ân Nhược Triệt, khiến cho anh phải rùng mình tê dại.

“Ư…. Không thể… làm… chuyện… ấy… ở đây… kì… kì lắm ” Câu nói của Ân Nhược Triệt cũng bắt dầu đứt quãng.

“Yên tâm, những người phía dưới không thấy dâu.” Lạc Dĩ Mạt cắn nhẹ, lưu lại dấu răng nhàn nhạt trên da. “Thầy không thấy, làm ở chỗ này, rất hứng thú sao?”

“...... Không... Không được...... Ưm... A a......” Không để ý đến sự chống đối của anh, cái cắn nhẹ trở thành tiếng mút mát mãnh liệt. Trong chốc lát, trên cổ của Ân Nhược Triệt đã nổi lên những vết đỏ vô cùng khiêu gợi.

“Thầy à, nơi này có hơi lạnh một chút. Thế nhưng, thầy sẽ nhanh chóng nóng lên thôi......”
Bình Luận (0)
Comment