Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 34

“Con trai ngốc, lên đường mạnh giỏi. Nhớ mau chóng đem về cho cha mẹ đáng thương của con một cô con dâu xinh đẹp nữa đấy!” Bà Ân nhón chân lên, bấu véo gương mặt chẳng có bao nhiêu thịt của con trai mình.

“Cha, con đi đây.” Ân Nhược Triệt nắm lấy bàn tay đang lộng hành bừa bãi trên mặt mình, hướng mặt về phía cha mình.

“Ừm, đi đường cẩn thận.”

“Ông xã yêu à, chúng ta có nên để con trai ngốc đi làm ở chỗ xa như vậy không? Người ta nhớ nó quá đi mất......” Thấy đứa con trai yêu dấu cúi chào rồi xoay người rời đi, bà Ân buồn bã nói.

Nghe được những lời của bà, khóe mắt của Ân Nhược Triệt đột nhiên ướt nước. Anh đưa tay gạt nhẹ dòng lệ nóng hổi vừa tràn ra. Sau đó quay lại, bắt chước bộ dạng xấu xa của Lạc Dĩ Mạt mà nói với người mẹ đáng thương của mình:

“Cha mẹ, hai người con trẻ, Nhược Triệt không ngại có thêm một em trai hay em gái đâu!”

“Con trai ngốc! Con quả là ngu ngốc không chịu được mà!” Bà Ân thấy mọi người xung quanh vì nghe mấy lời của Nhược Triệt mà mỉm cười thân thiện, đỏ mặt huơ tay loạn xạ. Tuy nhiên, ồn ào như vậy, sẽ khiến buổi chia tay bớt buồn bã hơn.

Ân Nhược Triệt quay lưng về phía cha mẹ mình rồi rời khỏi, không hề quay đầu lại. Đến tận lúc xe khởi động, anh mới len lén nhìn ra cửa sổ, hướng mắt về phía người thân.

Năm tháng khiến con người ta không ngừng già đi. Khi anh đang dần trưởng thành hơn, cũng là lúc mái tóc cha mẹ anh dần điểm bạc. Có thật là anh có thể vĩnh viễn không phụ lòng họ không? Có những thứ chỉ được chọn một bề, cũng như người xưa khó lòng làm tròn cả hai bên trung hiếu. Nếu tương lai anh và Lạc Dĩ Mạt không được chấp thuận ở bên nhau, thì… anh sẽ chọn ai đây?

Mang theo tâm tình nặng trĩu, Ân Nhược Triệt ngồi trên xe cả một ngày, đến hoàng hôn thì đã về lại Phong Dương.

Bởi vì anh là giáo viên, nên phải trở về sớm hơn một chút. Nhìn những tầng lầu vẫn hùng vĩ như trước, trong lòng Ân Nhược Triệt ngỗn ngang bao suy nghĩ. Đột nhiên, anh muốn vẽ một thứ gì đó. Anh từ nhỏ cái gì cũng không giỏi, chỉ giỏi mỗi hội họa. Anh bây giờ rất muốn vẽ một bức tranh để làm dịu đi những buồn khổ trong lòng.

Cất hành lý xong, Ân Nhược Triệt lập tức chạy đến khoa mỹ thuật.

Ngồi trước bàn vẽ rất lâu mà anh vẫn chưa thể nâng bút.

Anh nên vẽ gì? Khẽ cắn bút, Ân Nhược Triệt bắt đầu phiền não. Những ngày vừa qua, anh đã trải qua rất nhiều chuyện, thật sự muốn vẽ nên một bức họa giàu cảm xúc. Thế nhưng, chủ đề sẽ là gì đây?

Trầm tư suy nghĩ, bàn tay lơ đãng chạm lên chiếc vòng cổ trên gáy mình, Ân Nhược Triệt khẽ lấy nó ra, vuốt ve thanh kiếm và bụi gai vẫn còn lưu đọng hơi ấm của bản thân.

‘Bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai’ (*) Câu này, từ hồi trung học, thầy giáo dạy văn bắt cả lớp học thuộc lòng.

Hoa mai? Nhà của anh ở trấn Giáng Khướu, một nơi có vô số hoa mai......

Sở dĩ Giáng Khướu trấn được gọi là Giáng Khướu trấn, là bởi vì một câu chuyện đã có từ rất xưa!

Có người từng kể rằng: Xưa kia có một người con gái dịu dàng xinh đẹp tên gọi Giáng Mai, nàng ta đa tài đa nghệ, được mọi người vô cùng quý mến. Về sau, nàng được gả cho một nam nhân vân du tứ hải. Người nam nhân ấy yêu nàng hơn cả bản thân mình.

Một ngày vào đông, Giáng Mai nhìn bông tuyết bay đầy trời mà nói: Mùa đông vốn dĩ là một mùa rất lãng mạn, tại sao trăm hoa lại vô tình quên lãng nó?

Phu quân của nàng nghe được ngữ điệu thương cảm kia, liền an ủi: Nương tử, không phải tất cả loài hoa đều quên mất mùa đông. Trước đây, ta đã từng thấy qua một loài hoa nở rộ lúc đông sang, không những vậy loài hoa ấy còn trùng tên với nàng, tên gọi Giáng Mai.

Nghe thế, mắt nàng ánh lên tia nhìn hiếu kì lẫn ao ước. Người chồng hết mức yêu thương kia đành vì nàng mà một lần nữa bắt đầu cuộc lữ hành, rời bỏ nương tử yêu quý, đi tìm Giáng Mai hoa.

Nhưng, một năm, hai năm, ba năm trôi qua, chàng vẫn chưa quay lại ngôi trấn nhỏ ấy.

Giáng Mai vô cùng hối hận, nếu nàng không hiếu kì về loài hoa nở rực giữa mùa đông thì tốt biết bao nhiêu.

Ngày qua ngày, Giáng Mai mỗi ngày đều đứng ở cây cầu đá đầu trấn, trông ngóng hình bóng lang quân. Nhưng lần nào cũng thất vóng ra về.

Năm năm sau, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, ngay từ đầu, loài hoa đó đã không hề tồn tại......

Vào một năm mùa đông khắt nghiệt, những người dân dậy sớm ra đồng đã nhìn thấy Giáng Mai chết cóng trên cầu, vẫn giữ nguyên dáng điệu chờ đợi, đứng lặng trên nền tuyết, chẳng khác nào một bức tượng bằng băng. Lớp tuyết dầy bên cạnh nàng, vẫn còn lưu lại nét chữ của con người bạc mệnh:

Giáng Mai phán lang quy (*)

Những người trong trấn thương cảm cho nàng, muốn đem nàng đi an táng, thế nhưng, bọn họ phát hiện Giáng Mai đã vững vàng khảm chặt trên nền đất, dù dân làng có đào xới xô đẩy thế nào cũng vô dụng, nên mọi người đành chờ đến khi khí trới ấm hơn sẽ tiếp tục nghĩ cách. Không lâu sau đó, Giáng Mai dường như đã tan vào tuyết lạnh, không còn thấy người đâu nữa. Tại nơi nàng đứng, mọc lên một loài cây mà chưa ai từng thấy qua, những đóa hoa của nó nở rực rỡ ngay giữa mùa đông buốt giá......

Sau này, mọi người bắt đầu trồng loại hoa mai xinh đẹp này. Và vì muốn tưởng niệm người con gái xinh đẹp đó, trấn nhỏ năm nào liền đổi thành Giáng Mai trấn.

Nhiều năm về sau, không biết là vị quan viên nào, sau khi nghe được câu chuyện này cảm thấy nó quá thê lương, liền đề bút đổi tên trấn từ Giáng Mai thành Giáng Khướu trấn.

Ai, quả nhiên là câu chuyện khiến người nghe thấy bi ai, Ân Nhược Triệt thở dài. Anh sao lại nhớ đến câu chuyện mà hồi nhỏ lần nào nghe cũng khóc ầm lên kia chứ?

Lạc Dĩ Mạt cho anh có cảm giác chẳng khác nào đóa mai nở giữa mùa đông, mặc kệ thế gian có lạnh lẽo nhường nào, hắn vẫn mãi vĩnh viễn như cây mai kiên cường kia, mạnh mẽ khoe sắc.

Cảm xúc ùa đến ồ ạt, Ân Nhược Triệt đặt cây bút trong tay xuống, bắt đầu pha màu.

Màu hồng nhạt hiện lên trên giấy vẻ, Ân Nhược Triệt nghiêm túc vẽ nên một Dĩ Mạt đẹp tựa mai hoa.
Bình Luận (0)
Comment