Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 46

( Tiểu Phiên Ngoại)

An Dương đã bước sang tuổi ba mươi.

Bao năm nay hắn vẫn sống một thân một mình như vậy.

Hắn đã từng yêu phụ nữ.

Nhưng chữ “tình” ủy mị thời niên thiếu đã rạch vào tim hắn hàng vạn vết dao. Hắn có thể thỏa mãn những yêu cầu vô tận của họ, họ cũng có thể khỏa lấp phần nào tâm hồn hắn. Nhưng trong số những con người ấy, không một ai thật sự yêu hắn, thứ họ yêu chỉ là tiền của hắn, địa vị của hắn......

Sau này hắn còn yêu cả đàn ông.

Vốn tưởng đồng tính luyến ái rất đơn thuần. Không ngờ hắn lại tiếp tục sai lầm lần nữa. Sau lưng hắn, người đàn ông mà hắn yêu thương lại lạnh lùng cười cợt chế giễu hắn, bảo hắn chỉ là tên ngốc không hơn không kém. Giây phút ấy, trái tim hắn đã hoàn toàn nguội lạnh......

Nếu như hắn cứ ngu ngốc sống thật với con người mình, ai sẽ quan tâm đến hắn? Hay chỉ mình hắn gánh chịu mất mát?

An Dương bắt đầu thay đổi, hắn khoác lên người mình những tính cách không thuộc về bản chất.

Mọi người đều thích những thứ tốt đẹp. Vì thế hắn cố biến mình thành mẫu đàn ông khiến tất cả phải ngưỡng mộ. Chững chạc, rộng lượng, tao nhã và ôn tồn.

Suốt bao năm rồi hắn vẫn sống trong lớp vỏ khô cứng ấy. Tuy không có lấy mảy may hạnh phúc, nhưng ít ra, hắn cũng không phải bị tổn thương.

Cho đến khi… hắn gặp anh.

Con người đã vẽ nên bức tranh hoa mai rung động lòng người ấy. Con người mà hắn còn chưa kịp biết tên.

Sau khi hắn quay về, từng cái chau mày, từng cái nhoẻn cười của anh cứ tái hiện trong tâm trí hắn, không thể gạt đi, không thể quên lãng. Cuối cùng, hắn không thể kiềm chế được mà chạy đến tìm anh. Thậm chí sẵn sàng trả bất kì giá nào để có được anh.

Nhưng ngay cái khoảnh khắc hắn ghì chặt anh xuống giường. Đôi mắt trong suốt thuần khiết kia lại không ngừng thanh tẩy tâm hồn ô uế của hắn.

Giây phút đó, An Dương bỗng khao khát được yêu......

An Dương đã từng căm hận thứ tình yêu dối trá bẩn thỉu của cuộc đời, hắn từng thề cho đến chết cũng không muốn yêu thêm bất kì ai. Thế nhưng… khi người thanh niên ấy giơ cao tấm gia huy vô dụng ngớ ngẩn kia lên… An Dương đã không thể nhịn cười… Tên ngốc ấy!

An Dương cuối cùng đã thả anh ra......

Ai có thể tưởng tượng, một người luôn miệt thị đàn ông như hắn lại đi cầu xin cơ hội được theo đuổi anh. Ai có thể tượng tượng, một kẻ không thèm liếc nhìn đàn ông như hắn lại cam tâm tình nguyện được ở bên dưới cơ thể mỏng manh của anh?

An Dương luôn nghĩ không đánh thì làm sao biết được bản thân thành hay bại. Nhưng lúc này đây, hắn thật sự không có trong tay nửa phần chiến thắng. Không phải vì hắn kém cỏi. Mà bởi vì ý chí quật cường của tên nhóc họ Lạc cỏn con kia, bởi sự ngạo mạn bất chấp tất cả của kẻ ấy. Mặc dù là đối thủ, nhưng hắn vẫn không khỏi thầm khâm phục trong lòng.

An Dương biết, tình yêu của họ vốn không phải trò đùa. Đó là thứ tình yêu hắn luôn ao ước nhưng chưa một lần có thể chạm vào......

An Dương cũng biết… Thật ra ngay từ đầu, hắn đã thua. Nhưng hắn vẫn muốn cố gắng đến cùng. Cho dù không có được anh, thì ít nhất hắn cũng có thể cảm nhận được tình yêu của bọn họ. Vì đã lâu lắm rồi, hắn không còn trông thấy một tình yêu thật sự.

An Dương yêu anh, thứ tình cảm đã hồi sinh trái tim nguội lạnh của hắn.

Nhưng, hắn cũng không yêu anh......

Hăn đã tự nghĩ cho mình một hạ sách cuối cùng. Nếu không chiếm được anh, thì sẽ tiếp tục yêu anh trong câm lặng, tuyệt nhiên không hé nửa lời......

Thật sự, hắn rất cảm ơn anh vì đã cho hắn cơ hội tìm lại trái tim đã mất của mình.

Chỉ có điều… Trái tim của hắn, liệu có ai thấu hiểu?



Hôm nay, hắn đưa đến cho anh một chậu cây hồ điệp.

An Dương rót một ly rượu Tequila, đứng dựa mình vào cửa sổ, ngắm nhìn thành phồ bao la trước mắt mình, bàn tay nhẹ nhàng lắc lư ly rượu sóng sánh.

Ai cũng biết ý nghĩa của hoa hồ điệp là nỗi nhớ mong.

Nhưng khi hắn tặng hoa hồ điệp lại mang một hàm ý khác: ràng buộc.

An Dương nhấp một ngụm rượu mạnh.

Hắn và Ân Nhược Triệt, là ai ràng buộc ai đây?
Bình Luận (0)
Comment