Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 49

Màn trình diễn làm tất cả mọi người sửng sốt cuối cùng cũng chấm dứt.

Ân Nhược Triệt và An Dương tiếp tục thưởng thức các tiết mục khác của buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường.

Đi dạo một vòng cũng chán, nên cả hai quyết định dừng ở rạp chiếu phim một chút để giải trí.

“Cậu đã sớm biết chuyện tên nhóc họ Lạc sẽ mặc trang phục nữ rồi à?” Trước lúc mở màn, An Dương ngồi cạnh anh lên tiếng hỏi.

“Biết chứ, cậu ấy là vì tôi mới thành ra thế này. Chỉ là, không ngờ cậu ấy lại biểu diễn một tiết mục đặc sắc như vậy......”

Nghĩ đến Lạc Dĩ Mạt gần như không còn một mảnh vải đứng trên sân khấu, sau cùng còn giở cái trò hỏi mọi người có muốn hắn cởi tiếp hay không. Tim anh lúc ấy chỉ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Vừa vì lo lắng, vừa do hưng phấn…

“Tên nhóc ấy vì cậu mà biểu diễn?”

“Vâng, bởi vì người ngẫu nhiên bốc trúng thăm công chúa của buổi lễ….” Ân Nhược Triệt chỉ chỉ vào mũi mình nói: “… là tôi......”

An Dương bật cười thành tiếng, nếu như là hắn, hắn cũng sẽ thay anh mà làm chuyện mất mặt này. Ai lại có thể để mặc anh đứng đấy trên sân khấu để cho thiên hạ thỏa sức ngắm nghía chứ?

Tuy nhiên, Lạc Dĩ Mạt dùng chiêu này quả thật lợi hại. An Dương trong lòng cũng khâm phục mấy phần.

Sau khi bộ phim bắt đầu bọn họ vẫn thỉnh thoảng trò chuyện vài câu. Nhưng cuối cùng Ân Nhược Triệt cũng bị cuốn vào tình tiết trong phim. An Dương cũng lịch sự không nói thêm nữa.

Ân Nhược Triệt vốn là người không thể tập trung vào hai việc cùng một lúc. Một khi đã tập trung vào việc gì, bất kể xung quanh có xảy ra chuyện trọng đại thế nào cũng không chút quan tâm.

Bên trái có người rời đi, Ân Nhược Triệt không hề phát hiện. Ngay cả khi có kẻ khác ngồi vào, anh cũng không hay biết. Đến khi khóa quần bị ai đó kéo xuống, Ân Nhược Triệt mới phát giác người vừa ngồi xuống bên cạnh anh… chính là Lạc Dĩ Mạt.

“Sụỵt! Thầy muốn để An Dương phát hiện sao?”

Bàn tay tàn ác của Lạc Dĩ Mạt luồn vào bên trong quần của Ân Nhược Triệt, nắm lấy thứ dục vọng đang mềm nhũn của anh, bắt đầu đùa bỡn.

“...... Ư......” Khoái cảm nảy sinh đột ngột khiến anh thiếu điều la lên. Anh mở to mắt kinh ngạc nhìn vẻ mặt thản nhiên của Lạc Dĩ Mạt, vùng vẫy đòi hất tay hắn ra.

“Thầy, đừng nhúc nhích. Nếu không sẽ bị mọi người phát hiện đấy. Thầy cứ xem phim bình thường đi......” Nói xong hắn lại dùng lực nắm chặt thứ đã cứng lên trong tay mình.

Ân Nhược Triệt cắn môi, hơi nghiêng người nhìn về phía An Dương, kẻ vẫn đang ngồi nghiêm túc tiếp tục theo dõi bộ phim, hoàn toàn không hay biết những chuyện bọn họ đang làm ngay bên cạnh. Anh bất giác thở hắt ra.

“Trong hoàn cảnh thế này, thầy vẫn có tâm trí nhìn gã đàn ông khác.” Lạc Dĩ Mạt đột nhiên xiết chặt lấy thân dưới của anh, không có ý thả lỏng.

“Thầy, giơ chân lên cao một chút. Bằng không em sẽ không buông tay ra đâu!”

Ân Nhược Triệt không còn chút sức lực ngoan ngoãn giơ chân lên. Bàn tay của Lạc Dĩ Mạt luồn theo khe hở, nhanh chóng đặt lên cái động nhỏ của anh. Sau khi nhẹ nhàng xoa nắn vài cái đã dễ dàng tiến vào.

“Thầy, sao lại dễ dàng chui lọt thế này?”

“...... Ưm.....” Ân Nhược Triệt muốn hét thẳng vào mặt hắn. Cái ấy không phải là do hắn trước buổi lễ tự nhiên bộc phát thú tính, hành hạ anh một cách tàn nhẫn hay sao. Do thời gian quá cấp bách, anh còn chưa kịp xử lý hậu quả.

“Bên trong thầy, toàn là thứ của em! Nhiều thật đấy, chỉ cần một cái đẩy nhẹ là đã tràn ra thế này. Thầy có cảm thấy được không?” Lạc Dĩ Mạt ghé sát lại, phả từng đợt hơi nóng vào tai anh, ngón tay cũng bắt đầu thong thả đâm rút.

“Đừng, đừng như vậy......” Lí trí của Ân Nhược Triệt đang dần mất đi. Đồng thời bị những lời bông đùa của Lạc Dĩ Mạt kích thích, không kiềm được kêu lên.

“Thầy quả là thiếu thành thật!” Lạc Dĩ Mạt rút đầu ngón tay ra khỏi người anh. Sau đó từ trong túi áo, nhanh chóng đẩy vào thứ gì đấy.

“Nói cho em biết. Lúc An Dương sàm sỡ thầy, thầy đang làm gì?”

“An Dương? Không có...... A...... Cậu cho cái gì vào?” Ân Nhược Triệt trợn lớn mắt nhìn Lạc Dĩ Mạt.

“Thầy đang nói dối, vì vậy phải nghiêm phạt.” Lạc Dĩ Mạt nhẹ nhàng đẩy tới đẩy lui viên bi nhỏ vừa bỏ vào người anh.

“Em hỏi tiếp. Vì không muốn để em tìm thấy nên thầy với An Dương mới đến chỗ này phải không?”

“Khơng… có… A...... Ư......”

“Nói dối!” Lạc Dĩ Mạt lại bỏ thêm một viên khác. “Cuối cùng, thầy nói cho em biết là thầy muốn thế nào!”

“Đừng...... Ư......”

“Thầy quả là rất thiếu thành thật đấy!”

Ba viên bi xa lạ không ngừng giày vò cơ thể Ân Nhược Triệt. Từng chút từng chút một tiến vào trong. Từng chút từng chút một chạm đến điểm nhạy cảm sâu thẳm trong anh. Phần hạ thể tràn đầy khao khát cũng vô thức đứng thẳng lên.

Lạc Dĩ Mạt vờ như không biết khao khát đang thiêu đốt cơ thể anh, vẫn nhiệt tình vuốt ve phần thân thể đang dựng đứng phía trước, vừa xiết chặt vừa dùng ngón tay cái không ngừng ấn xuống kiềm chế. Phần đàn ông của anh trong tay hắn không ngớt run rẩy.

Ân Nhược Triệt vô thức nẩy hông mình về phía hắn, hòng tìm kiếm chút ma sát làm dịu đi ngọn lửa bên dưới…

“Tiếng của thầy càng lúc càng lớn đấy.” Lạc Dĩ Mạt vui vẻ thưởng thức gương mặt đỏ lựng của anh trong bóng tối, vất vả hô hấp từng hớp, từng hớp không khí. Đôi mắt ướt át của Ân Nhược Triệt nhìn về phía hắn, bên trong ánh lên tia nhìn tha thiết cầu khẩn.

“Thầy, nói cho em biết đi, thầy muốn gì?”

“Muốn...... Tôi muốn...... Dĩ Mạt...... Cho... Cho tôi......” Ân Nhược Triệt nài nỉ một cách ngắt quãng.

“Được rồi, đây là thầy muốn đấy nhé, em sẽ cho.” Lạc Dĩ Mạt ấn xuống đôi môi đang hé mở một nụ hôn sâu. Sau khi hắn buông anh ra, từ khóe môi Ân nhược Triệt ứa ra dòng nước bạc lấp lánh giữa những luồng ánh sáng mờ ảo từ màn ảnh. Lạc Dĩ Mạt không kiềm được nuốt nước bọt, vội vã giúp anh chỉnh sơ lại quần áo rồi dìu anh đứng dậy.

“Thầy, thầy có đi được không?”

Ngoài miệng thì dịu dàng như vậy, nhưng bàn tay bên dưới vẫn tiếp tục làm chuyện đáng xấu hổ. Những ngón tay dài vẫn để nguyên trong quần anh, không ngừng đẩy ba viên bi vào sâu hơn.

“...... Ưm......” Chân Ân Nhược Triệt đã trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngả lại lên ghế. Lạc Dĩ Mạt lập tức đưa tay kéo anh lại, để toàn thân Ân Nhược Triệt dựa hẳn vào người mình. Đại não của anh bây giờ hoàn toàn hỗn độn, tuyệt nhiên không thể suy nghĩ bất cứ chuyện gì, cứ để mặc người con trai kia muốn làm gì thì làm.

“An tiên sinh.” Lạc Dĩ Mạt vòng tay qua eo anh, quay sang An Dương nói: “Tôi cùng thầy có chuyện phải đi trước, ngài cứ từ từ thường thức.”

An Dương nhìn hai bóng dáng kia biến mất trong bóng tối, khóe miệng khẽ vẽ nên một nụ cười khổ sở.

Tên nhóc con họ Lạc  này. Hắn muốn thị uy trước mặt mình đến vậy ư? Những thứ bọn họ vừa làm ban nãy, ngay từ đầu hắn đã cố tình để cho mình biết......

An Dương chán nản lấy di động ra, từ từ đặt lên tai…

“Triều Đình, đến đón tôi. Hôm nay tôi không muốn lái xe......”

Ân Nhược Triệt đã đi rồi, hắn cũng không muốn ở lại nơi này nữa. An Dương chậm rãi đứng dậy, rời khỏi rạp chiếu phim.

Biểu cảm của Ân Nhược Triệt thật quá đáng yêu. Khiến hắn không thể nào không nhớ đến….

An Dương buông tiếng thở dài, ngồi lặng im trên xe của Trữ Triều Đình.

“An Dương, tội gì phải như vậy......” Trữ Triều Đình qua kính xe thấy được vẻ chán nản của An Dương, bất giác lên tiếng.

“Cậu không hiểu được đâu.” An Dương ngả đầu dựa hẳn vào lưng ghế phía sau. “Dù tôi biết không thể chiếm được cậu ấy nhưng vẫn không thể ngừng lại. Triều Đình, cậu có biết là vì sao không?”

“Không biết.” Trữ Triều Đình khẽ lắc đầu.

“Bởi vì tôi yêu cậu ấy......”

Bàn tay đang giữ chặt tay lái của Trữ Triều Đình chợt buông lỏng.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy con người cạo ngạo kia đau đớn đến nhường này. Ở nơi nào đấy tận sâu thẳm con tim, có cái gì chợt thắt lại......

“Triều Đình, bật nhạc lên đi.”

Trữ Triều Đình không nói gì thêm, lẳng lặng mở radio trên xe. Một giọng hát ai oán từ trong đài vọng ra, khiến bầu không khí vốn đã ảo não càng thêm ngột ngạt.....

“...... Tình yêu tôi trao cho em vẫn mãi giấu mình trong im lặng. Ngay từ lúc bắt đầu đã không dám tham lam mong đợi gì hơn. Thế nhưng đến cuối cùng lại đau đớn nhận ra… yêu là cần đáp trả......”

An Dương cười chua chát, ngay cả bản nhạc này cũng thương xót cho hắn hay sao......
Bình Luận (0)
Comment