Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 69

Trong chiếc lồng vàng lộng lẫy này, Lạc Dĩ Mạt đã bị giam cầm tròn 29 ngày rồi.

Ngày ấy, sau khi hắn bị tức tốc gọi về, bước vào trong nhìn thấy nét mặt của cha mình, hắn đã ngầm hiểu mọi chuyện đã đến lúc cam go.

Quả nhiên, kỳ thực lần đầu tiên hắn trở về, ông ta đã biết Ân Nhược Triệt hoàn toàn khác với những bạn tình trước đây của hắn. Sỡ dĩ ông ta vẫn án binh bất động chỉ vì ông ta muốn biết tình cảm của bọn họ cuối cùng đã đến mức độ nào.

Có thể vì hắn quá ngây thơ! Đưa Ân Nhược Triệt  đến trang viên Hoa Lài là một hành động cực kì sai lầm. Một sai lầm chí mạng!

Địa vị của Lạc Dĩ Nhu trong lòng Lạc Dĩ Mạt, Lạc Dịch đương nhiên hiểu rõ hơn ai hết. Hắn có thể đưa Ân Nhược Triệt đến trang viên Hoa Lài… Chứng tỏ… Địa vị của anh trong lòng hắn hoàn toàn không thua kém anh trai.

Cha của hắn là người như thế nào chứ? Hắn tại sao lại khinh địch đến nhường này?

Thân là cậu chủ của Lạc gia, Lạc Dịch từ lâu đã an bài cuộc đời cho hắn.

Lúc nào thì cho hắn quen biết phụ nữ, lúc nào thì để hắn kết hôn, lúc nào nên làm chuyện gì, đều đã được ông ta dự tính chẳng khác nào một kịch bản được sắp xếp kĩ càng.

Lạc Dịch trước kia mặc hắn thỏa sức sa đọa là vì Lạc Dĩ Mạt tuy yêu đương lăng nhăng, nhưng chưa bao giờ làm điều gì quá đáng, nghịch ý ông ta.

Còn lúc này, ông không thể để tất cả chệch đường ray, ông ta muốn tự tay chặt đứt cái mầm mống ái tình ngu ngốc đang len lỏi trong lòng con mình, không từ bất kì thủ đoạn nào.

“Thật khốn khiếp…” Lạc Dĩ Mạt nằm trên giường hướng mắt nhìn trần nhà, cánh tay giơ cao ra phía trước, tựa như muốn nắm bắt thứ gì đấy, nhưng trong lòng bàn tay không có gì khác ngoài không khí…

Cửa khóa ngoài, mỗi ngày đều có người gác.

Cửa sổ làm bằng thủy tinh chống đạn. Hắn căn bản không có cách thoát thân.

Mấy ngày đầu, hắn không ngừng chửi bới đập phá ầm ĩ. Những kẻ bên ngoài cũng như điếc như mù, không hề để ý đến hắn. Hắn chỉ còn biết im lặng, để đầu óc yên tĩnh để lo tính chuyện tiếp theo.

“Triệt… Em rất nhớ thầy… Gần đây thầy có khỏe không…” Đôi mắt đã bắt đầu ướt nước. Lần đầu tiên bị chia cắt như thế này. Hắn không thể liên lạc với bất kì ai. Thậm chí còn không bằng tù tội, chí ít tù nhân vẫn còn có thể gặp mặt người đến thăm tù.

“Mẹ nó!” Lạc Dĩ Mạt mắng lớn một tiếng rồi bật dậy. Hối hận liệu có ích gì? Hắn phải nghĩ cách để thoát ra ngoài mới đúng. Chỉ cần bước qua được cánh cửa này, chỉ cần gặp được Lạc Dịch, mọi thứ có thể chuyển biến tốt hơn.

Nhưng… Phải làm thế nào đây?

Ánh mắt vô vọng của Lạc Dĩ Mạt đột nhiên lóe lên. Bây giờ, người duy nhất có thể cứu hắn, chỉ có bản thân hắn thôi. Hắn ngồi trên giường. Tùy tiện gác chân, một tay dùng ngón trỏ gõ nhẹ lên đùi, tay kia xoa xoa phần cằm đầy râu ria của mình.

“Triệt không thích mình để râu.” Suy nghĩ một lúc, Lạc Dĩ Mạt đột nhiên bật cười. Nhớ có lần, phần râu mới nhú của hắn vô tình để lại vết xước nhàn nhạt trên làn da nõn nà của Ân Nhược Triệt, nhìn thôi đã khiến hắn đau lòng vô cùng. Hắn hỏi anh: Có đau không? Anh lắc đầu, thật dịu dàng nó với hắn: Không đau, nhưng gương mặt đầy râu của cậu, nhìn chẳng đẹp chút nào cả…

Lạc Dĩ Mạt lại chạm vào ria mép của mình, liền quyết định trước tiên phải dọn sạch bọn chúng trước đã. Đứng trước bồn rửa tay, Lạc Dĩ Mạt nhìn bộ dạng gầy gò của chính mình trong gương. Hắn bây giờ trông chẳng khác nào một tên người rừng giữa chốn hoang dã. Thầy mà nhìn thấy nhất định sẽ giật bắn người cho xem.

“Thầy…”

Quên khuấy bàn tay đang bận bịu, Lạc Dị Mạt khẽ thốt lên một tiếng, lưỡi dao sắc bén lập tức để lại vết tích trên mặt hắn.

Máu, từ vết thương hòa lẫn vào kem cạo.

Rất đau. Nhưng cũng không thể sánh bằng cơn đau trong lòng ngực…

Người mà bản thân yêu nhất trên đời, sao phải xa cách hai nơi thế này?

Triệt… Em rất nhớ thầy… Thật sự nhớ quá đi mất…
Bình Luận (0)
Comment