Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 72

Lạc Dĩ Mạt nhìn chằm chằm hai cánh cửa vuông vức che ngay bên ngoài cửa sổ. Mỗi ngày, những người đến đưa cơm cho hắn đều mở cánh cửa ấy rồi đẩy thức ăn vào.

Hắn chỉ có một cơ hội này thôi.

Khi tiếng leng keng từ ngoài cửa vọng vào, toàn bộ các cơ bắp của Lạc Dĩ Mạt đều căng ra chờ đợi.

Khi hai cánh cửa trước khung cửa sổ mở ra, cũng là lúc một đôi tay từ bên ngoài tiến vào.

Thấy thời cơ đã đến, Lạc Dĩ Mạt bước nhanh đến, thô bạo nắm lấy đôi tay kia, dùng toàn bộ sức lực giữ chặt chúng lại. Người đứng bên ngoài la lối vùng vẫy.

Được ăn cả, ngã về không. Lạc Dĩ Mạt thừa biết nếu thất bại, kết quả của hắn sẽ như thế nào. Nhếch môi, nghiến răng dùng một tay kéo mạnh, tay kia theo khe hở vươn ra ngoài, nhanh chóng trượt xuống, mò lấy chìa khóa bên hông kẻ kia.

Cũng còn may, cánh cửa giam cầm hắn vẫn còn có thể mở được.

Vừa mở cửa, Lạc Dĩ Mạt ra khỏi phòng liền trông thấy đám vệ sĩ như dự đoán.

“Cậu chủ, mời cậu trở về phòng.” Trong đấy có một kẻ vươn tay ra, muốn kéo hắn quay lại chỗ cũ.

Con ngươi đen láy trầm xuống, Lạc Dĩ Mạt nắm lấy tay kẻ ấy, chỉ bằng một động tác đã thực hiện cú quật vai tuyệt đẹp.

Nhìn quanh tứ phía, uy nghiêm nói: “Tôi là cậu chủ của Lạc gia, ai cả gan thử động vào tôi xem.”

Bọn vệ sĩ do dự, không ai dám bước đến gần hắn.

Đang lúc cam go, bỗng nhiên toán người ấy tách ra hai bên, tạo thành một lối nhỏ ở giữa. Một người đàn ông bước đến. Người đàn ông này chính là tâm phúc của cha hắn, cũng là người hôm ấy đã được cử đến đưa hắn trở về Lạc gia.

“Lâm Dược, anh muốn cản tôi sao?” Đôi lông mày rậm của Lạc Dĩ Mạt nhướng lên, nheo đôi mắt tuyệt đẹp, hỏi.

“Lâm Dược không dám. Lão gia cho mời cậu chủ.” Lâm Dược nhìn vẻ mặt khiên khích của Lạc Dĩ Mạt, cung kính trả lời.

Muốn đến thì đến, Lạc Dĩ Mạt không nói dây dưa, đẩy người đang ngáng trước mặt sang một bên, bước nhanh đến thư phòng của Lạc Dịch.

“Con đến rồi à?” Lạc Dịch ngồi tại bàn, rõ ràng là đang đợi hắn.

“Đúng. Tôi đến. Sau đó muốn lập tức đi ngay.” Lạc Dĩ Mạt cảm thấy tức giận trước vẻ mặt thản nhiên của cha hắn.

“Con nghĩ là ta sẽ cho con đi?”

“Ông nghĩ là ông sẽ giam tôi mãi được sao?”

Hai cha con giương mắt nhìn nhau khiến không khí càng lúc càng căng thẳng.

“Dĩ Mạt, ta sẽ không cho phép con làm ô danh Lạc gia. Ta cũng không cho phép con trai của mình làm chuyện không đúng đắn với một người đàn ông có địa vị thấp hèn như thế.”

“Tùy ông thôi. Nhưng… Chuyện của tôi không cần ông quan tâm.” Lạc Dĩ Mạt lạnh lùng hừ một tiếng. “Tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.”

Lạc Dĩ Mạt tặng cho người đàn ông muốn kéo hắn đi một đấm, sau đó dễ dàng hất tay ra. “Mơ mộng khống chế tôi ư? Từ giờ trở đi, tôi cũng không nể tình ông nữa.”

“Con đừng quá ngây thơ. Con nghĩ con có thể thoát ra ngoài sao? Lấy trứng chọi đá. Bây giờ không ai giúp được con đâu.” Lạc Dịch trầm ngâm một lúc rồi từ tốn lên tiếng. “Ngay cả Dĩ Nhu.”

“Cái gì?” Lạc Dĩ Mạt trừng mắt. Dĩ Nhu cũng biết rồi ư?

“Ngay khi ta bắt đầu ra tay, Dĩ Nhu, cái thằng bé đã bỏ đi rất lâu không hề có ý định trở về ấy lại có mặt ở trong nhà. Nó muốn ta bỏ qua chuyện của con.”

Lạc Dĩ Mạt cắn môi. Xem ra anh trai của hắn cũng không có tác dụng. Nếu không, hắn đã không bị giam cầm đến lúc này.

“Những lời mẹ các con trăn trối trước khi mất không phải là lệnh bài đặc xá. Vì vậy, ta đã nói với nó, nếu như nó còn nhúng tay vào chuyện này, ta sẽ phế đi một chân của đứa em trai nó yêu thương.” Lạc Dịch lạnh lẽo cất giọng. “Đã là người của Lạc gia, đã là con của ta, nếu làm nghịch ý ta, một chân có là gì? Mạng sống của các con là do ta ban cho. Nếu như cần, ta sẽ vui lòng lấy lại.”

Trên mặt Lạc Dịch không còn lưu lại chút tình người. Ông ta đã nói là làm. Lạc Dĩ Mạt hiểu rõ cha hắn là thứ máu lạnh tàn nhẫn đến nhường nào.

“Còn… nếu con ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ bỏ qua chuyện cũ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.” Lạc Dịch giăng ra một cái bẫy ngọt ngào. “Không những vậy, ta cũng sẽ bỏ qua cho cậu người yêu bé bỏng của con.”

“Tôi nói rồi, tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc.” Lạc Dĩ Mạt kiên định nói.

“Vậy… Ta sẽ lấy cái mạng nhỏ của nó.”

“Được thôi, tôi sẽ chết cùng thấy ấy.”

Gương mặt dày dạn kinh nghiệm của Lạc Dịch khẽ giật nhẹ. Lạc Dĩ Mạt là con của ông ta, cả hai đều như nhau, nói được làm được.

Đang lúc căng thẳng lên đến cao trào, cánh cửa đột nhiên bị kẻ bên ngoài đá văng ra. Lâm Dược lập tức bỏ tay ra khỏi vết thương ở hông, phục hồi dáng điệu mọi khi.

“Ngài Lạc, đã lâu không gặp.” An Dương phong độ chậm rãi tiến đến, đưa mắt nhìn khung cảnh trong phòng, cười ha hả đưa tay chào hỏi Lạc Dịch.

Hiển nhiên, Lạc Dịch thấy An Dương xông vào bất ngờ, trong lòng có chút hoang mang, nhưng nhanh chóng lấy lại phong thái điềm đạm bình thường, nắm lấy bàn tay đưa ra. “An Dương, đúng là đã lâu không gặp. Thế nào, An tiên sinh sao lại có thời gian rảnh rỗi dời bước đến Lạc gia?”

An Dương cười cười không nói gì, vui vẻ nhẹ nhàng đặt một cây súng lục nhỏ, loại xác định tầm ngắm tự động, lên giữa chiếc bàn tinh xảo của Lạc Dịch, tao nhã mỉm cười.

Lạc Dịch lập tức hiểu chuyện. Toàn bộ Lạc gia đã bị An Dương khống chế cả rồi. Ngay cả Lâm Dược đứng phía sau cũng không dám manh động.

“An tiên sinh chuẩn bị công phu như vậy, chẳng hay là muốn Lạc Dịch tôi đây giúp đỡ chuyện gì?” Cái con người đã sớm nhìn thông suốt mọi việc không làm gì khác ngoài phô bày nụ cười điềm đạm quen thuộc.

“Ngài Lạc khách khí rồi. An Dương quả là có chút yêu cầu hơi quá đáng. Mong là ngài Lạc đây có thể giúp một tay.” An Dương liếc mắt nhìn Lạc Dĩ Mạt vẫn đang im lặng cau mày. “An Dương muốn mời cậu Lạc đến hàn xá một chút.”

Nụ cười trên gương mặt Lạc Dịch có phần trở nên mất tự nhiên. Tên An Dương này rõ ràng muốn đến cướp người. Nhưng… bị kẻ khác uy hiếp đến nước này, ông còn biết làm gì bây giờ?

Lạc Dĩ Mạt vẫn im lặng. Hắn thật sự không hiểu hành động này của An Dương có nghĩa là gì, còn ý đồ hàm chứa bên trong càng không thể lý giải.

Cảm giác bị người khác uy hiếp đúng là rất khó chịu. Tuy nhiên… thỉnh thoảng cũng nên để cha hắn ngậm bồ hòn làm ngọt một lần.

“Nếu… An tiên sinh có ý đó… Vậy thằng bé nhà tôi đành làm phiền vậy.”

“Nào dám, nào dám… Cảm tạ ngài Lạc đây đã có ý giúp đỡ.” An Dương thu hồi thứ đặt trên bàn, ra hiệu mời Lạc Dĩ Mạt đi trước.

Trong phòng lúc này chỉ còn ba người, Lạc Dịch mở miệng: “Lần này coi như cho qua. Nhưng… An tiên sinh không cảm thấy bản thân hơi quá đáng sao? Chuyện riêng của Lạc gia sao lại tỏ ra hứng thú như vậy? Tuy Lạc gia không có thực lực đáng sợ như An tiên sinh đây, nhưng có câu tức nước vỡ bờ. Bị kẻ khác ức hiếp mãi sẽ không khoanh tay chịu trận đâu. Lạc gia tất nhiên sẽ liều chết phản kháng. Đến lúc đó, thật khó nói trước ai thắng ai thua. Tin rằng An tiên sinh đây không muốn hai bên cùng thiệt phải không?”

An Dương nhất thời có chút chấn động. Ngữ điệu của Lạc Dịch không nặng không nhẹ, mỗi câu thốt ra đều như gai nhọn không ngừng châm chích, khiến hắn đứng ngồi không yên.

Quả là lần này hắn hành động không được thỏa đáng, nhưng đó là biện pháp duy nhất trong lúc bế tắc. Lạc Dịch không chịu tiếp khách, hắn còn biết làm gì hơn. An Dương cúi đầu: “Lần này là An Dương bất kính. Tuyệt đối không có lần sau, mong ngài Lạc yên tâm.”

Lạc Dịch gật đầu ra vẻ tiễn khách.

“Ngài Lạc hôm nay nể tình An Dương, An Dương hết sức cảm kích. Chuyện riêng của Lạc gia, An Dương nhất định sẽ không nhúng tay vào. Nhưng… về phần Nhược Triệt, An Dương tôi sẽ liều chết bảo vệ. Dù có cùng Lạc gia các người một mất một còn, cũng không hối tiếc.”

Lời cảnh cáo ôn tồn của An Dương từ tốn vang vọng khắp gian phòng xa hoa rộng lớn.
Bình Luận (0)
Comment