Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 74

Ân Nhược Triệt đứng ở cửa cám ơn người tài xế của An Dương. Lạc Dĩ Mạt thì đi vào trong phòng, quan sát chung quanh. Thành thật mà nói, An Dương quả là người chu đáo tỉ mỉ, trong phòng đều là đồ dùng hàng ngày của họ ở Phong Dương, ngay cả quần áo trong tủ cũng là những y phục quen thuộc.

Đóng cửa lại, Ân Nhược Triệt thở hắt ra, xoay người đi vào trong. Tất cả mọi chuyện đã tạm xong xuôi rồi, anh bây giờ cái gì cũng không muốn, chỉ muốn nhìn thấy hắn, nhanh chóng nhìn thấy hắn.

Đôi tay vội vã đẩy cửa phòng ngủ. Lạc Dĩ Mạt vẫn đang đứng bên giường, ngạc nhiên nhìn anh. Đây không phải là ảo giác, Ân Nhược Triệt khẽ dụi dụi mắt rồi lại nhìn về phía trước.

Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của anh, Lạc Dĩ Mạt chỉ yêu chiều lắc đầu sau đó dang rộng hai tay về phía anh. “Thầy à, qua đây.”

Hai tiếng “thầy à” quen thuộc vang lên bên tai khiến anh muốn bật khóc. Ân Nhược Triệt cắn môi chạy đến nấp mình trong lòng người con trai kia.

Tốt quá rồi, đây không phải là mơ. Hắn thực sự đang đứng trước mặt anh. Tưởng như có hàng nghìn lời muốn nói, nhưng tất cả đều nghẹn lại, không nói nên lời.

“Thầy, em đã về.”

Nước mắt không còn kiềm được, tràn mi ứa ra ngoài, bao nhiêu ngày uất ức, lo lắng mong ngóng, cứ thế theo dòng lệ thỏa sức trào ra.

Lạc Dĩ Mạt lại lắc đầu, kéo cổ áo người thanh niên trong lòng mình lên. “Không được khóc, không được để nước mũi trây đầy áo em.”

Ân Nhược Triệt khóc đến nỗi chẳng còn biết gì, qua đôi mắt ngập nước, anh miễn cưỡng nhìn lên gương mặt đầy vẻ nghiền ngẫm của Lạc Dĩ Mạt. Sự đau lòng ban nãy không biết chạy biến đâu mất, Ân Nhược Triệt khịt khịt mũi, nói bằng giọng nghèn nghẹn: “Lạc Dĩ Mạt, sao miệng mồm cậu lúc nào cũng độc địa như vậy?”

Lạc Dĩ Mạt cười lớn, lấy khăn giấy giúp anh lau sạch gương mặt nhỏ nhắn, sau đó khẽ bóp chiếc mũi vẫn còn hồng hồng của anh nói: “Ngốc quá, có thể gặp nhau là chuyện vui kia mà. Sao lại khóc lóc sướt mướt chứ?”

Ân Nhược Triệt tức giận hất tay hắn ra, hóa ra chỉ có mình anh là người lo lắng mà thôi. Anh tức giận ngồi xuống một bên giường, quay lưng về phía hắn.

“Giận à?” Lạc Dĩ Mạt tiến lại gần, dùng vai mình hích nhẹ vào vai anh, sau đó ngả lưng xuống giường, nhắm mắt lẩm bẩm. “Bây giờ đã nhìn em với vẻ mặt như vậy rồi ư? Sau này em còn phải nhờ ai đấy nuôi cơm. Chắc chết đói mất thôi… Ai, thật đáng thương mà…” 

Ân Nhược Triệt quay sang nhìn con người đang nằm vật ra giường kia. Đúng rồi, kể từ nay, đây sẽ là nhà của bọn họ. Chỉ nghĩ đến đấy thôi, lồng ngực đã dâng lên cảm giác vô cùng ngọt ngào. Chẳng mấy chốc đã không còn tức giận, anh nằm chống cằm kế bên người con trai kia, từ trên nhìn xuống gương mặt tuấn tú của hắn.

“Thế này thật sự không sao ư?” Ân Nhược Triệt lo lắng hỏi. Lạc gia thật sự buông tha cho bọn họ đơn giản như vậy?

Lạc Dĩ Mạt mở mắt nhìn anh, không nói không rằng kéo anh xuống, hôn đắm đuối.

“Sợ gì chứ?” Lạc Dĩ Mạt nói khi buông ta khỏi kẻ vẫn còn hổn hển sau nụ hôn sâu.

“Cha của cậu có khi nào đang nghĩ cách bắt cậu trở lại hay không?” Lo lắng nhất vẫn chính là điều này.

“Không đâu. Ông ta biết bản thân không thể quản được em. Bây giờ mục tiêu của ông ấy… chính là thầy.” Lạc Dĩ Mạt nhấc người lên, gương mặt gần như áp sát vào mặt anh. “Thầy à, thầy đã thật sự nghĩ kĩ chưa? Em bây giờ chỉ có hai bàn tay trắng. Sau này chỉ có thể nương tựa vào thầy để sống mà thôi.”

“Trước khi gặp lại cậu, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Bất kể sau này phải đối đầu với thứ gì, chỉ cần ở cạnh cậu là tốt lắm rồi.” Ân Nhược Triệt kiên quyết nói.

“Thầy, thầy có sợ chết không?” Im lặng một lúc, Lạc Dĩ Mạt đột nhiên lên tiếng. “Nếu… cha em sai người giết thầy thì sao?”

Trong một ngày mà đã nghe qua vấn đề này đến những hai lần. Lần thứ nhất đã không sợ, lần thứ hai sao có thể sợ chứ?

“Không sợ. Nếu như nhất định phải lựa chọn giữa cậu và tính mạng của mình, tôi vẫn chọn cậu.”

“Thầy, nếu như thầy chết đi, em cũng không thể sống một mình.” Giọng nói của Lạc Dĩ Mạt đầy vẻ kiên định. “Nếu em không thể cứu thầy, em sẽ chết cùng thầy.”

Cả hai rơi vào im lặng.

Những lời thề nguyền đâu dễ thốt ra… vì trong đấy còn chứa đựng tình yêu mãnh liệt và không hề hối hận.

“Bây giờ, theo lời An Dương, hắn đã chấm dứt trách nhiệm với người đàn ông của em rồi. Mỗi ngày em sẽ đưa đón thầy đến trường. Trong trường có Diệc Phiền, cũng tạm an tâm. Còn trên đường đi, em và thầy sẽ cùng nhau lo liệu.” Lạc Dĩ Mạt kéo Ân Nhược Triệt vào trong lòng. Từ nay về sau, bọn họ phải tuyệt đối đề cao cảnh giác. Hắn biết… Lạc Dịch không dễ dàng gì buông tha cho bọn họ. Phải tính toán trước tất cả, phải đề phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.

“Dĩ Mạt, tôi hỏi cậu… Nếu như… tôi và An Dương xảy ra chuyện gì…” Ngập ngừng một lúc, Ân Nhược Triệt cẩn thận nói tiếp: “Cậu có ghét tôi không?”

“Ngốc, thầy đã vất vả lắm rồi.” Trong lòng Lạc Dĩ Mạt như có thứ gì thắt lại. Nếu như có chuyện ấy xảy ra, thì người hắn hận nhất chính là bản thân mình. Vì hắn, người mà hắn thương yêu phải chịu đựng quá nhiều. “Thầy, em không còn là trẻ con nữa. Giờ đây em nhất định sẽ không hành động thiếu suy xét nữa, em sẽ mãi mãi bảo vệ thầy?”

“Cậu không buồn sao?” Ân Nhược Triệt dò xét.

Ngày ấy, dáng vẻ tức giận đến bật khóc của Lạc Dĩ Mạt khi nghĩ anh bị An Dương hiếp đáp vẫn còn hiện rõ ngay trước mắt. Anh biết, Lạc Dĩ Mạt là kiểu đàn ông có tính chiếm hữu rất cao.

Nói không đau khổ, nói không căm giận thì đúng là những lời dối trá. Lạc Dĩ Mạt vỗ vai anh trấn an: “Trong lòng thầy có em là được rồi. Hơn nữa, em biết An Dương không phải loại người như vậy.”

“Đúng vậy, An Dương lại nương tay với tôi thêm một lần nữa.” Ân Nhược Triệt nói giọng yếu ớt. “Vì bản thân mình, tôi đã vứt bỏ tấm chân tình của An Dương, nhưng anh ấy vẫn giúp đỡ chúng ta. Tôi thật sự rất quá đáng, thật sự không phải người…”

“Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Trong lòng chứa đầy dằn vặt, Lạc Dĩ Mạt lập tức lãng sang chuyện khác. “Nói đến An Dương, hắn đúng là rất chu đáo! Ban nãy em vừa xem sơ, thấy tất cả đồ dùng ở Phong Dương đều được đem đến đây. Ngay cả dịch bôi trơn cũng không quên. Nhìn này, đều đặt ngay ngắn trong ngăn tủ cả này.”

“Lạc Dĩ Mạt!” Ân Nhược Triệt tức giận gào lên. “Lẽ ra cậu phải là người thấy ăn năn hối hận nhất chứ, sao lại lôi cái thứ ấy ra nói vậy hả? Cậu đúng là quá đáng mà!”

“Thầy à, đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng.” Lạc Dĩ Mạt kéo anh đến, ấn xuống giường. “Nơi đây sau này sẽ là nhà của chúng ta. Vậy hôm nay… chính là đêm động phòng của hai ta.”

“Lạc Dĩ Mạt, buông tôi ra!” Nghe mấy lời hắn nói, Ân Nhược Triệt ra sức giãy giụa. Anh vẫn chưa nói hết câu mà!

“Đã nhiều ngày không “làm” rồi, thầy không thấy nhớ sao?” Lạc Dĩ Mạt nheo mắt nhìn gương mặt đỏ ửng bên dưới mình.

“Tôi…”

“Thầy, mắt thầy sưng đỏ thế kia, đúng là dọa người mà. Em đã nói rồi, em chỉ cho phép thầy khóc khi em đang “yêu” thầy thôi. Thầy lần này không ngoan… cho nên… em sẽ phạt thầy…”
Bình Luận (0)
Comment