Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 8

Lạc Dĩ Mạt hoàn toàn bị bỏ rơi.

Người ấy thật giống một giấc chiêm bao. Khi tỉnh dậy, sẽ không còn nữa.

“Dĩ Mạt, hôm nay tụi mình đến buổi tự học đi!” Khước Diệc Phiền thần bí ghé vào tai Dĩ Mạt, nói nhỏ.

“Không đi! Mà sao trông cậu lạ thế?” Lạc Dĩ Mạt khó hiểu nhìn nét hưng phấn trong ánh mắt của Khước Diệc Phiền.

“Cậu không biết trường mình vừa có một mỹ nhân sao?”

Lạc Dĩ Mạt lắc đầu, “Mỹ nữ?”

“Là một mỹ nam tử.” Khước Diệc Phiền liếc mắt nhìn hắn.

“Không có hứng thú.” Ngáp dài một cái, Lạc Dĩ Mạt duỗi người tỏ vẻ buồn chán.

“Đi thôi, không phải cậu cũng đang tìm người đẹp sao?”

“Tớ không thích con trai, có gì đâu mà nhìn!” Tuy miệng nói vậy, nhưng hắn vẫn sải bước theo sau Diệc Phiền.

Khó khăn lắm mới có thể quên được chút ít, lại bị tên chết giẫm này nhắc lại.

Quên đi, có chuyện giải sầu cũng tốt.

“Cậu biết không? Mỹ nhân này chính là giáo viên khoa mỹ thuật tạo hình, thầy ấy vừa mới đến đã khiến toàn trường chấn động rồi. Trường chúng ta trước giờ rất ít người quan tâm đến mỹ thuật tạo hình, gần đây lại chen chúc xô đẩy thiếu điều bị đè chết đến nơi. Tất cả đều chỉ muốn chiêm ngưỡng vị mỹ nhân trong truyền thuyết này đấy. Khoa luật của chúng ta và khoa mỹ thuật vốn là hai đường thẳng song song, không có lấy một điểm tương đồng. Tuy nhiên, giáo viên được mời đến dự buổi tự học hôm nay lại có chuyện bận, cho nên đại mỹ nhân mới thay thầy ấy đến xem lớp chúng ta. Tận dụng thời cơ này, hôm nay cả lớp đều tới!”

Khước Diệc Phiền cứ thao thao bất tuyệt giới thiệu. Còn Lạc Dĩ Mạt lại chẳng thủng được câu nào, chỉ nằm bò trên mặt bàn, buồn chán ngắm nghía mấy đầu ngón tay.

Đột nhiên, giáo viên bước vào, mọi người bắt đầu ghé sát tai nhau thì thầm, nói qua nói lại cũng là vài câu như “Thực sự rất đẹp” hay  “Oa! Cực phẩm luôn!” vân vân…

Lạc Dĩ Mạt chẳng thèm ngẩng đầu dậy.

“Xin chào tất cả các bạn! Tôi là giáo viên khoa mỹ thuật tạo hình, Ân Nhược Triệt. Ngày hôm nay vì thầy Hùng không khỏe, cho nên tôi mới thay thầy ấy đến đây xem buổi tự học của các bạn......”

Đợi chút! Giọng nói này......

Lạc Dĩ Mạt chậm rãi ngẩng đầu.

Đang tự giới thiệu ở trên giảng đường… không ai khác chính là người hắn đã trăm phương ngàn kế tìm kiếm bấy lâu nay!
Bình Luận (0)
Comment