Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 88

Một đêm không mộng mị, Ân Nhược Triệt đã ngủ rất ngon lành. Vươn tay sờ soạng bên cạnh, vị trí của Lạc Dĩ Mạt đã trống không từ lúc nào.

“Dĩ… Mạt?”

“Cậu tỉnh rồi à?” Cửa mở, nhưng người bước vào không phải Lạc Dĩ Mạt.

“An Dương?” Ân Nhược Triệt dụi dụi mắt. Bây giờ anh mới nhận ra nơi này không phải là nhà của bọn họ. “Đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?”

“Lạc Dĩ Mạt đưa cậu đến, gửi cậu lại cho tôi.” An Dương dựa người vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, nhìn thẳng vào người thanh niên được Lạc Dĩ Mạt chăm sóc vô cùng chu đáo bấy lâu nay.

“Anh… đùa gì vậy?” Nhìn An Dương, nụ cười của Ân Nhược Triệt trở nên gượng gạo. “Dĩ Mạt đâu? Cậu ấy làm sao? An Dương, anh đừng đùa với tôi nữa được không?”

“Lạc Dĩ Mạt sẽ không quay lại đâu.” An Dương nheo mắt nhìn gương mặt anh đang dần tái đi, nụ cười ác ý nhưng cũng rất nghiêm túc. “Cậu ta nhờ tôi chuyển lời đến cậu, cậu ấy không cần cậu nữa.”

“Không thể nào!” Ân Nhược Triệt lắc đầu. Anh không tin những lời của An Dương. Vì sao vừa tỉnh giấc lại gặp phải chuyện này? Lạc Dĩ Mạt sao có thể đem anh đến chỗ An Dương được? Trước khi ngủ mọi thứ vẫn rất tốt mà, sao lúc tỉnh lại hoàn toàn thay đổi? Hắn…

“Cậu ta nói, cậu ta không chịu nổi cậu nữa. Cậu ta không muốn suốt ngày phải trông nom cậu, giúp cậu giải quyết hậu quả. Cậu quá vô dụng, bản thân cũng là đàn ông, nhưng ngay cả chính mình cũng không tự bảo vệ được.” Trong ánh mắt An Dương không có lấy một chút dối trá. Tuy tàn nhẫn, nhưng hắn vẫn tiếp tục nói cho hết: “Cậu ta nói, cậu ta cảm thấy cậu thật ghê tởm. Bị một đám đàn ông chơi đùa thỏa thuê, cực kì bẩn thỉu. Nên cậu ta mới gửi cậu cho tôi, tùy tôi xử lý, mặc cậu muốn sống chết gì cũng được.”

“An Dương, nói cho tôi biết đi, anh đang đùa phải không?” Duy trì trên môi một nụ cười giả tạo, Ân Nhược Triệt chỉ mong tất cả chỉ là một trò đùa.

“Nhược Triệt, tôi lấy nhân cách của mình ra cam đoan, những lời này, đều là những lời Lạc Dĩ Mạt muốn tôi chuyển cho cậu.”

Dừng lại một lúc, An Dương lại cất lời:

“Tiếp theo, là những điều mà An Dương tôi muốn nói với cậu…”



Nhà của An Dương hoàn toàn không phải là một ngôi biệt thự xa hoa, mà chỉ là một căn hộ cao cấp. An Dương bảo không thích cảm giác quạnh quẽ trong biệt thự, căn hộ vẫn có cảm giác gia đình hơn.

Đang lúc đêm khuya, một loạt chuông cửa chợt ào ào kéo đến phá tan giấc ngủ của hắn. An Dương mơ mơ màng màng ra mở cửa. Ngay khi nhìn thấy kẻ đứng sau cửa chính, cơn buồn ngủ cũng lập tức tiêu tan.

“Thành thật xin lỗi, đã trễ thế này còn quấy rầy ông.” Lạc Dĩ Mạt ôm ghì lấy một Ân Nhược Triệt quấn chăn kín mít.

“Nhược Triệt sao vậy?” An Dương nhìn thấy anh đang ngủ say trong lòng người kia, lo lắng hỏi.

“Không sao cả.” Cúi xuống nhìn gương mặt ngon giấc của anh, ánh mắt của Lạc Dĩ Mạt dịu dàng như chực rơi lệ. “Chỉ là đang ngủ thôi, tôi cho thầy ấy uống thuốc an thần.”

Vội ngẩng đầu lên, An Dương cũng đại khái hiểu được. Nhưng hắn không ngờ Lạc Dĩ Mạt lại dứt khoát như vậy.

“Tôi giao thầy cho ông.” Đưa mắt nhìn anh lần cuối, Lạc Dĩ Mạt nhẹ nhàng đặt anh vào vòng tay của An Dương. “Hãy chăm sóc thầy ấy thật tốt. Đừng để thầy ấy phải chịu đựng bất kì tổn thương nào nữa.”

“Cậu đi rồi, cậu ấy sẽ ra sao?” Ân Nhược Triệt thật sự rất nhẹ, không cần cố sức cũng có thể ôm gọn lấy. An Dương nhận lấy trách nhiệm mà Lạc Dĩ Mạt giao cho hắn. Hắn tất nhiên sẽ không cự tuyệt, sẽ cố gắng làm hết sức mình.

“Chỉ cần để thầy ấy khỏi phải đau khổ, ông muốn nói gì cũng được.” Lạc Dĩ Mạt nhìn người thanh niên trong lòng An Dương, cười khổ: “Nói là… tôi không cần thầy ấy nữa. Nói tôi không yêu thầy ấy nữa. Nói tôi chán sự phiền toái của thầy ấy lắm rồi. Nói tôi đem thầy ấy tặng cho ông. Nói tôi thấy thầy ấy ô uế. Nói tôi…”

Nghẹn lời trong phút chốc, Lạc Dĩ Mạt cuối cùng không nói được nữa. Cố ổn định mình, yết hầu không ngừng lên xuống, hắn kiềm giọng: “Nói gì cũng được. Miễn là đừng để thầy ấy tiếp tục nhớ đến tôi, đừng để thầy ấy tiếp tục chờ đợi tôi. Cứ thế… mãi mãi… không bao giờ nữa…”

Lạc Dĩ Mạt đột nhiên im bặt, vội vàng bước đi. Nhưng cuối cùng, hắn đột nhiên quay lại, nhìn ngắm gương mặt anh thêm lần nữa. Không sao ức chế được mình, hắn đưa tay vuốt ve gò má anh, tuyệt vọng mở lời:

“Vì thầy, điều tàn nhẫn gì em cũng có thể nói ra, điều gì em cũng có thể làm. Chỉ cần thầy không phải đau khổ, em tình nguyện gánh vác tất thảy.

Em có thể hủy hoại tình cảm của chúng ta, có thể từ bỏ mọi thứ của chúng ta. Nhưng… Triệt… Em yêu thầy…

Bất kì điều gì cũng không thể ngăn cản được tình yêu em dành cho thầy… Triệt, em thực sự rất yêu thầy…

Triệt, em xin lỗi… Hóa ra, trong hai chúng ta, em mới chính là người yếu đuối…

Triệt, đừng tha thứ cho em, xin thầy đừng tha thứ cho em…

Hãy trở lại cuộc sống trước kia của thầy…

Triệt, hãy quên em đi…

Tất cả đau khổ, chỉ cần để mình Lạc Dĩ Mạt gánh vác là đủ lắm rồi.”

Giọng hắn run đi, bàn tay đang chạm vào gương mặt anh cũng đang run rẩy, nhưng hắn vẫn không khóc. Cuối cùng, hắn dịu dàng vén những sợi tóc vương trên thái dương ra sau tai anh, rồi nhắm mắt, quay đi, không hề nhìn lại một lần. “An Dương, thầy trông cả vào ông.”

“Lạc Dĩ Mạt.” Ngay giây phút hắn rời khỏi, An Dương lên tiếng hỏi: “Cậu thật sự từ bỏ sao?”

“Dĩ Mạt không từ bỏ. Chỉ là, không còn cách khác…”



An Dương điềm tĩnh kể lại chuyện đêm qua, Ân Nhược Triệt ngơ ngác ngồi nghe hết toàn bộ.

Theo phản xạ, anh đưa tay sờ lên cổ mình, nhưng sao… hoàn toàn trống trãi.

“Vòng cổ của tôi đâu?”

“Lạc Dĩ Mạt mang đi rồi. Cậu ta nói cậu không cần nữa. Cậu cứ ngủ thêm chút nữa, tôi ra ngoài trước.” Dứt lời, An Dương xoay người bước đi.

Ân Nhược Triệt ngước nhìn chiếc đèn chùm treo trên trần nhà… Thì ra, lúc người ta đau khổ nhất lại không phải là lúc khóc, mà là khi đau đớn đến mức không sao rơi lệ. Chạm vào cổ mình, gia huy của Lạc gia, thanh gươm và bụi gai, thứ duy nhất mà Lạc Dĩ Mạt trao tặng cho anh, giờ đây không còn nữa.

Bụi gai tuy đầy gai nhọn, nhìn như đã bao bọc toàn bộ thanh gươm, không chút kẽ hở. Nhưng bụi gai đã quên mất, tuy rằng nó trông rất nguy hiểm, nhưng cây gươm kia cũng làm bằng sắt thép. Nó…cũng có thể làm tổn thương bụi gai kia mà…

Anh và Lạc Dĩ Mạt, đến cuối cùng, thì ai mới là bụi gai? Ai mới là thanh gươm đây?

Ân Nhược Triệt đột nhiên bước xuống giường, chạy đến trước mặt An Dương, chằm chằm nhìn hắn.

Lúc này, Trữ Triêu Ca vẫn chưa hay biết gì, như mọi ngày lấy chìa khóa mở cửa căn hộ của An Dương, bước vào trong.

“An Dương, bây giờ, anh còn cần tôi không?”

Trữ Triêu Ca lập tức khựng lại, hắn không biết tại sao Ân Nhược Triệt lại đến nơi này, chỉ nghe thấy giọng nói quen thuộc của An Dương đang trả lời anh: “Còn.”

“Vậy thì tốt…” Ân Nhược Triệt nở một nụ cười như hiểu hết tất cả, buông người ngã xuống. An Dương nhanh tay đỡ lấy thân thể đang sắp rơi kia, ôm ngang người anh.

“An Dương…” Ngay lúc An Dương chuẩn bị bước vào phòng ngủ, Trữ Triêu Ca rốt cục cũng phát ra âm thanh lí nhí yếu ớt: “Anh không thể… Anh chỉ tự chuốc khổ vào thân thôi…”

An Dương quay đầu lại, mỉm cười: “Triêu Ca, rồi một ngày cậu sẽ hiểu.”
Bình Luận (0)
Comment