Đừng Chạy, Lão Sư!

Chương 93

Thì ra, hai năm trước hắn đã kết hôn. Thật là mỉa mai làm sao! Ngày mà anh phải đi xem mắt người khác cũng là ngày kỉ niệm hai năm ngày cưới của hắn. Thế nào? Ngay cả ông trời cũng muốn trêu chọc anh ư?

Trông thấy vẻ mặt của Ân Nhược Triệt đột nhiên trở nên kì lạ, Quý Liên hướng mắt về phía anh đang nhìn chăm chú, dễ dàng trông thấy hàng chữ đang chạy trên màn hình lớn phía trước tòa nhà.

“Ái chà, Lạc Dịch tự nhiên hôm nay lại quyết định giao lại Lạc thị cho Lạc Dĩ Mạt. Không ngờ ông ta lại mê tín như vậy, cái này gọi là song hỉ lâm môn phải không?”  (*)

(*: Một quan niệm thường gặp của người Hoa. Khi chuẩn bị thực hiện một sự kiện nào đấy, họ thường định ngày trùng khớp với một chuyện vui khác – như cưới hỏi, khai trương, mừng thọ… Với mong muốn mang lại vận may cho cả hai, và tạo nền tảng cho may mắn sau này.)

“Cô… biết ư…?” Lần đầu tiên trong ngày, anh dồn toàn bộ ánh nhìn về phía người đối diện.

“Tất nhiên rồi, lễ cưới tổ chức hai năm trước chính là giấc mơ của mọi cô gái! Hoa lệ lộng lẫy chẳng khác nào trong truyện cổ tích! Suốt một tháng trời, sự kiện cậu chủ nhỏ Lạc gia kết hôn đã ngự ở trang nhất của mọi tờ báo, đồng thời cũng khiến cho rất nhiều thiếu nữ phải khóc thầm đau xót. Thật đáng tiếc, còn trẻ như vậy… mà Lạc Dĩ Mạt đã bị nhét vào chiếc hòm hôn nhân rồi.” Theo như sự hào hứng trên mặt Quý Liên, Ân Nhược Triệt cũng đoán được lễ thành hôn hai năm trước tráng lệ đến nhường nào.

“Dĩ… Mạt… À, vợ của Lạc Dĩ Mạt là người như thế nào?” Kiềm nén đau xót, anh miễn cưỡng mỉm cười.

“Là một tiểu mỹ nhân, loại như một chú chim nhỏ hay nép vào người khác ấy. Ừm, nói thế nào nhỉ? Nếu tôi là đàn ông, tôi cũng sẽ yêu cô ta mê mệt. Anh không biết vào ngày cưới, Lạc Dĩ Mạt đã nhìn cô ta say đắm đến mức nào đâu! Thật hâm mộ bọn họ! Đúng là trời sinh một đôi…”

“Cô Quý…” Ân Nhược Triệt đột nhiên đứng dậy, gượng cười nói: “Xin lỗi cô. Tôi có chuyện phải đi gấp. Thật có lỗi, lần sau chúng ta sẽ tiếp tục trò chuyện.”

Bỏ lại người con gái còn chưa kịp hiểu gì, Ân Nhược Triệt vội vã chạy ra ngoài.

Anh không muốn nghe cô ấy kể tiếp về hôn sự xa hoa cùng người vợ dịu dàng của Lạc Dĩ Mạt. Đã rất lâu rồi, anh không dám xem TV hay đọc báo, cũng bởi vì bị nỗi sợ này ám ảnh. Nhưng, hôm nay lại tận mắt nhìn thấy, thậm chí còn được người khác kể lại rất rạch ròi tỉ mỉ, không muốn nghe cũng không được…

Rảo bước vô định trên đường, cứ đi mãi như thế không biết bao lâu. Cho đến khi anh phát hiện chân mình đã muốn tê cóng, thì mới nghĩ đến việc: anh phải về đâu bây giờ?

Cảm xúc đã phần nào lắng lại, anh bắt đầu nghĩ cho bản thân mình. Cúi đầu nhìn đồng hồ, mới đây đã mười một giờ đêm. Chuyến xe về nhà anh đã hết cách đây hai tiếng rồi. Ngủ lại khách sạn ư? Quên đi! Ân Nhược Triệt lập tức bác bỏ. Vậy…

Ngẩng đầu nhìn những ánh đèn hồng tím cuối đường, anh đột nhiên nghĩ đến An Dương.

Thì ra… cái lần duy nhất An Dương ghé thăm anh vào hai năm trước, là bởi vì hôn lễ của Lạc Dĩ Mạt…

Ngày ấy, An Dương đột nhiên đến tìm anh. Hắn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Để rồi từ đầu đến cuối, hắn tuyệt nhiên không hé răng nửa lời, chỉ lúng túng bảo rằng tự nhiên thấy nhớ anh, muốn đến thăm anh…

Hóa ra… Lần ấy An Dương tìm gặp là vì muốn an ủi anh. Chỉ có điều, anh vốn chẳng hay biết gì cả…

Bật cười chua chát, Ân Nhược Triệt bước về phía căn hộ của An Dương.

Vòng qua vòng lại dưới lầu, Ân Nhược Triệt mua tạm vài món đồ nấu sẵn. Anh rất ít khi đến thăm người khác, nên không biết nên tặng cái gì, đành mua vài món ăn khuya đơn giản.

Nơi mà An Dương ở, anh rất dễ dàng tìm đến. Vừa đưa tay bấm chuông, đã nghe bên trong vang lên tiếng người chạy ra mở cửa.

“Ai đấy? Nhược Triệt? Ai da, cậu sao lại đến đây? Mau mau vào đi!” Bộ dạng của An Dương như thể mới về nhà không lâu. Cravat chỉ vừa nới lỏng, vạt áo sơ mi cái trong cái ngoài quần, cả hàng cúc áo cũng mới tháo được nửa trên, khiến phần ngực rắn chắc ẩn hiện sau lớp vải. Quả là gợi cảm đến mức không nói nên lời!

Ân Nhược Triệt đưa mấy hộp đồ ăn làm sẵn cho An Dương, sau đó xoay người khép cửa. Vừa quay người lại, đã trông thấy gương mặt kinh ngạc của Trữ Triêu Ca.

“Chào cậu, Triêu Ca!” Cất tiếng chào xong, anh mắc áo khoác lên trên giá, mang dép lê bước vào trong nhà. Đôi chân đáng thương của anh đã muốn đóng băng cả rồi!

“Ừm.” Trữ Triêu Ca gật đầu, quay người lấy áo khoác đặt trên ghế sofa. “Nhược Triệt, anh cứ ngồi đi. Tôi phải về rồi.”

“Nhưng tôi có mua thức ăn khuya…” Nhìn Trữ Triêu Ca đang lúng túng mang giày, Ân Nhược Triệt tốt bụng nói.

“Không việc gì đâu! Cậu ta muốn đi thì cứ để cậu ta đi! Hai chúng ta ăn là được rồi.” An Dương cầm chén từ trong bếp đi lên, vừa vặn trông thấy cảnh ấy. Hắn không nói thêm lời nào, chỉ đặt tay lên người Ân Nhược Triệt, nở một nụ cười đầy ác ý. “Triêu Ca, lái xe chậm một chút, đi đường cẩn thận.”

Nhìn cánh tay An Dương đang khoác lên người của kẻ khác, Trữ Triêu Ca giống như bị điểm trúng tử huyệt, tiến không được, mà lùi cũng chẳng xong.

“Vậy… Triêu Ca, cậu có muốn ăn cùng không? Tôi mua rất nhiều…” Bộ dạng của hai người này đúng là kì quái mà. Giằng co một lúc, Ân Nhược Triệt lại tốt bụng mở miệng.

Đang đứng gần cửa, Trữ Triêu Ca từ từ bước vào, ngồi yên trên ghế sofa giữa phòng khách. Cả ba cứ thế lẳng lặng dùng bữa.

Trong lòng như có hàng vạn con mèo nhỏ đang thi nhau cọ mình, Ân Nhược Triệt cúi gằm mặt ăn cơm, thỉnh thoảng liếc sang nhìn trộm bên cạnh, thận trọng dò xét.

An Dương mỉm cười chẳng khác nào một con mèo vừa bắt được mồi. Còn sắc mặt của Trữ Triêu Ca thì chỉ có thể dùng một từ “kì quái” để hình dung. Không phải tức giận, không phải thẹn thùng, mà chỉ đơn giản là rất kì quái.

Mở miệng muốn nói nhưng lại thôi. Tiếp tục mở miệng muốn nói nhưng lại thôi. Ân Nhược Triệt đấu tranh vất vả đến mức chả còn biết thức ăn có mùi vị thế nào  nữa. Vô cùng muốn hỏi, nhưng lại không biết phải hỏi thế nào. Đắn đo mãi, anh cuối cùng cũng lên tiếng, nhưng lại hỏi trúng ngay vấn đề ngu xuẩn nhất:

“Thế… Tôi muốn hỏi… Trong hai ngươi, ai nằm phía trên vậy?”

Một con quạ đen ngơ ngác bay ngang…

Hai người đàn ông trong phòng lập tức mở banh mắt nhìn anh. Ân Nhược Triệt gãi gãi đầu. Hình như anh vừa hỏi một chuyện không phù hợp cho lắm. Suy nghĩ một lúc, anh nhanh miệng chuyển sang câu khác:

“Còn nữa… Hai người có đổi chỗ cho nhau không?”

Vấn đề này có phù hợp hơn vấn đề ban nãy không nhỉ?

An Dương rốt cục không nhịn được nữa, đặt vội chén lên mặt bàn, ôm bụng cười nghiêng ngả. Vì miệng vẫn còn thức ăn, lời nói ra câu được câu mất, nhưng dỏng tai nghe vẫn hiểu được là hắn đang chê cười anh: “Nhược… Nhược Triệt! Tại sao cậu vẫn… vẫn ngốc như vậy! Cười… cười chết tôi mất!”

Trong lúc An Dương vẫn lăn ra cười, thì gương mặt của Trữ Triêu lại không ngừng biến sắc: đỏ, vàng, xanh, đen… màu nào cũng có vinh hạnh xuất hiện trên mặt hắn cả. Cuối cùng, hắn tức giận đứng dậy, cầm áo khoác bước ra ngoài.

Thấy thế, An Dương đang ôm bụng cười lập tức chạy đến bên ghế sofa, giữ chặt lấy tay hắn, lau vội khóe miệng, rồi quay lại mỉm cười với Ân Nhược Triệt: “Nhược Triệt, cậu cứ ăn trước đi. Tôi và Triêu Ca có chuyện cần bàn. Nếu mệt thì cậu cứ vào phòng ngủ trước kia của cậu. Bọn tôi xin lỗi vì để cậu một mình.”

Dứt lời, hoàn toàn không quan tâm đến sự giãy giụa của Trữ Triêu Ca, An Dương nhanh chóng kéo hắn vào phòng ngủ.

Căn hộ của An Dương cách âm rất tốt, phòng khách bây giờ đã hoàn toàn im ắng, Ân Nhược Triệt nhìn phần cơm vẫn còn tỏa khói nghi ngút, khóe môi khẽ cong, tạo thành nụ cười đầu tiên suốt ba năm dài đằng đẵng.

Tốt quá rồi, An Dương cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của riêng mình.

Tốt quá rồi…

Một người đàn ông tốt như An Dương, sao lại không thể có được tình yêu chân chính chứ?

Chúc mừng anh, An Dương.
Bình Luận (0)
Comment