Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đầu Là Quái Vật

Chương 17


Chu Vân không biết tại sao anh trai bỗng nhiên muốn dẫn mình rời đi, nhưng dù vậy Chu Vân vẫn nguyện ý tin tưởng anh trai vô điều kiện.

Chỉ là, Chu Vân chợt nhớ đến một chuyện.

“Anh, em chợt nhớ đến một chuyện, em có hẹn với bạn học buổi chiều cùng đi mua đồ.

” Chu Vân đến chỗ Chu Khải nhỏ giọng nói.

“Bởi vì hôm nay anh kết thúc kỳ thi, em muốn mua một món quà cho anh.

”“Bọn em hẹn gặp ở chỗ này sao?” Chu Khải ôn nhu nói.

Chu Vân gật nhẹ đầu: “Bạn học của em lái xe đạp điện đến đón em.

”“Vị trí của viện mồ côi khó tìm, vậy nên, em đã hẹn gặp bạn ấy ở chỗ này.

” Chu Vân nói.

“Anh đợi em một chút, bây giờ em sẽ gọi điện thoại nói bạn ấy một tiếng, nếu không bạn ấy tìm không được em lại lo lắng.

”“Chu Khải, hiện tại người đến có phải là bạn học của em gái cậu?” Lâm Nhất đến bên Chu Khải nhỏ giọng hỏi.

“Khả năng…” Chu Khải còn chưa nói hết câu, sắt mặt liền trở nên khó coi.


“Cậu…Cậu làm sao vậy?” Lâm Nhất chú ý đến sắc mặt Chu Khải biến hoá.

“Đằng sau lưng người kia… đi theo là một con quái vật!”“Cái gì?” Lâm Nhất nhất thời sửng sốt, “Sao lúc nãy cậu không có phát hiện ra?”“Phạm vị mà tôi có thể cảm giác là có hạn.

” Ngữ khí của Chu Khải trở nên dồn dập, “Trong vòng phạm vi 800m thì tôi mới có thể cảm nhận được.

”“800m?” Bây giờ Lâm Nhất mới ý thức được mọi việc trở nên không ổn, “Nói như vậy, con quái vật kia hiện tại cách rất gần chúng ta.

”“Sẽ không.

” Lâm Nhất lắc đầu an ủi, “Bọn chúng sẽ không chắc chắn là chạy về nơi này của chúng ta.

”“Kỳ lạ, làm sao mà điện thoại không có ai nghe máy vậy?” Chu Vân ở bên kia vừa nhìn điện thoại vừa thì thầm, “Chẳng lẽ là đang lái xe nên không nghe thấy sao?”“Con quái vật kia, đang chạy đến chỗ chúng ta.

” Chu Khải nhíu mày, “Người kia cũng đang chạy về hướng của chúng ta… có tiếng điện thoại.

”“Sẽ không trùng hợp như vậy chứ?” Lâm Nhất nhìn thoáng qua Chu Vân.

Cô ấy đang gọi điện thoại cho bạn học, kết quả là có tiếng động cơ hướng nơi này đi tới.

Nói cách khác, người tới chính là bạn của Chu Vân.

“Chờ một chút!” Lâm Nhất giống như đang nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi.


“Chu Khải, tại thời điểm trước khi tôi trở về thì cậu có nói phát hiện ra em gái cậu biến thành… biến thành những vật kia.

”“Nói cách khác, em gái cậu là vào thời điểm chúng ta làm bài thi bị xác hại.

”Sau khi nói đến đây, Lâm Nhất nhìn thoáng qua thời gian hiện thị trên điện thoại.

“Theo lý mà nó, thời gian này chúng ta vẫn còn đang trong trường tham gia thi đại học, cho nên em gái cậu bị xác hại vào thời gian này, sẽ không vào lúc này đi?”Người đang bị quái vật truy đuổi kia, cũng chính là bạn học hẹn Chu Vân đi mua đồ, tất cả mọi thứ, đều lại thời gian này gặp mặt.

“Vào thời điểm bạn học của em gái cậu tới, bời vì thấy được hình dáng thật sự của quái vật nên là từ thời điểm đó bị nó truy sát.

”“Quái vật đuổi theo em ấy chạy đến nơi này, vừa hay nhìn thấy em gái của cậu… đáng chết, chúng ta cũng vừa tới.

” Lâm Nhất dậm chân.

“Tiểu Vân, chúng ta chạy mau!” Chu Khải giữ chặt Chu Vân, xoay người chạy.

“Cậu chờ tôi với!” Lâm Nhất chạy theo sát phía sau.

“Anh, sao vậy?” Chu Vân chú ý đến sắc mặt của Chu Khải không đúng, ân cần hỏi han.

“Rời khỏi nơi này trước đã, về sau anh sẽ nói với em.

” Chu Khải không có thời gian giải thích, trong lúc này hắn chỉ mong mau rời khỏi đây.

Lâm Nhất cũng giống như thế, hắn không muốn tiếp tục bị những cái đáng sợ kia giết chết.

Nếu bọn họ không lập tức rời đi, nếu quái vật đuổi đến, tất nhiên sẽ ra tay với bọn họ.

.

Bình Luận (0)
Comment