Đừng Chạy, Ở Đây Khắp Nơi Đầu Là Quái Vật

Chương 3


“Lâm Nhất, cuối cùng thì cậu làm sao thế?”Bạn học bên cạnh chú ý đến khuôn mặt trắng bệch của Lâm Nhất, ân cần hỏi han: “Cậu có chỗ nào không khoẻ không? Có muốn đi bệnh viện xem thử không?”“Không… Không cần.

” Lâm Nhất đứng lên.

Hắn cảm thấy đầu óc của mình đang thật hoảng loạn, cần thiết phải ra khỏi chỗ này, tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ về mọi việc.

“Tớ chợt nhớ trong nhà còn có chút việc, tớ đi trước.

” Lâm Nhất đi trên đừng mà không có mục đích, trong lòng thì rối bời.

Hắn không dám về nhà, vừa nghĩ đến cha mẹ của mình là quái vật thì chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy sợ hãi.

Lâm Nhất không có cách nào đối mặt với bọn họ mà không có việc gì, huống chi hai con quái vật này còn muốn ăn thịt hắn.

Nếu bây giờ mà trở về, nhất định sẽ bị lộ sơ hở, đến lúc đó chỉ sợ không cần chờ đến ngày mai, Lâm Nhất liền bị giết chết một lần nữa.

Nhưng mà, biết rõ mình đã chết, vì sao lại sống lại?Mà còn trở về quá khứ?Lâm Nhất nghĩ mãi mà không ra.


Càng ngày càng có nhiều nghi vấn hiện ra.

Từ lúc nào thì hai con quái vật kia bắt đầu nguỵ trang thành cha mẹ hắn?Cha mẹ ruột của hắn thì hiện tại đang ở đâu? Bọn họ có còn sống không?Sau đó thì nên làm cái gì? Báo cảnh sát sao?Chuyện này nói cảnh sát thì cũng sẽ không tin.

Lâm Nhất cảm thấy mình sắp điên rồi, toàn thân không ngừng ruy rẩy, ngực giống như đang cắm một con dao, không ngừng khuấy động trái tim hắn.

Trong lòng hắn lan tràn bi thương và khủng hoảng chưa từng có, Lâm Nhất không biết hiện tại mình nên làm gì.

Không biết từ khi nào Lâm Nhất đã đi đến trường học.

“Lâm Nhất?” Người ở trước mặt lúc này là chủ nhiệm lớp của Lâm Nhất.

“Thầy Diêu.

” Đột nhiên nhìn thấy người quen đang hướng tới, tâm trạng đang hốt hoảng của Lâm Nhất dần được xoa dịu.

“Tại sao em lại ở đây? Thầy nghe mấy bạn học khác nói các em đi ca hát mà?”“Em…”“Có phải lúc thi không phát huy tốt không? Không sao, tương lai còn rất dài.

Đã thi xong, thả lỏng chút đi.

”Hiện tại trong lòng Lâm Nhất, thầy Diêu là một người có tính cách ấm áp và lương thiện.

Thầy ấy đối với học sinh rất tốt, chỉ cần học sinh gặp khó khăn thì thầy ấy sẽ cố gắn giúp đỡ một phần.

Lâm Nhất quyết định nói ra chuyện này với thầy Diêu.

“Thầy Diêu, em gặp một chuyện rất đáng sợ.

”“Em đừng vội, từ từ nói.

” Thầy Diêu cảm thấy tâm trạng đang bất an của Lâm Nhất nên đi tới an ủi nói.

“Thầy Diêu, chuyện này nói ra thầy cũng có thể không tin tưởng.


” Nghĩ đến những trải nghiệm đáng sợ của mình, Lâm Nhất không tự chủ được mà run rẩy, “Bây giờ em thật sự không biết nên làm gì.

”“Thầy tin tưởng em.

” Thầy Diêu nói với giọng nói kiên định, “Em nói đi, thầy nhất định sẽ giúp em.

”“Thầy ơi, cha mẹ của em…” Lâm Nhất hít sâu một hơi, nói tiếp, “Không, bọn họ không phải cha mẹ của ta.

Thầy Diêu, bọn họ là quái vật, bọn họ đã giết cha mẹ của em, còn nguỵ trang thành hình dáng của cha mẹ.

”“Quái vật?” Thầy Diêu có chút bất ngờ.

“Em không có nói dối, em nói đều là sự thật.

”“Em xác định bọn họ là quái vật sao?” Sắc mặt của thầy Diêu trở nên nghiêm túc, “Lâm Nhất, loại chuyện này không phải là trò đùa.

”“Em không có nói đùa, bọn họ thật sự là quái vật, em tận mắt thấy.

”Thầy Diêu ngẩng đầu, đầu tiên nhìn xung quanh, sau đó ké Lâm Nhất đến một nơi vắng vẻ.

“Lâm Nhất, thầy tin tưởng em.


”Câu trả lời của thầy Diêu làm cho Lâm Nhất rất cảm động, hắn cảm thấy như mình đã có một chỗ dựa vững chắc, tảng đá treo trong lòng cũng rơi xuống.

“Em còn nhớ rõ hình dạng quái vật đó như thế nào không?”Lâm Nhất gật nhẹ đầu: “Em vẫn nhớ.

”“Hình dạng của bọn chúng rất đáng sợ, làn da giống như lớp vảy cứng của những con trùng, rất cứng, ngay cả dao cũng không đâm qua được.

Phần bụng còn có rất nhiều xúc tu ghê tởm, còn mọc đầy gai ngược.

”“Đúng rồi, bọn họ còn có…” Lâm Nhất còn chưa nói xong, bỗng nhiên phát hiện thầy Diêu có chút không đúng.

Thầy Diêu là kiểu người không cao, còn hơi gầy.

Nhưng mà hiện tại thầy Diêu giống như là cao hơn và mập hơn.

“Lâm Nhất, quái vật mà em thấy…” Thầy Diêu nở một nụ cười kỳ quái.

.

Bình Luận (0)
Comment