Vừa bước vào Xuân Hoa phường, Bùi Tiền đã thấy đứng đông kín cả sảnh lớn, quan sai lúc này hay tin có người báo án bắt đầu chạy, mặc dù ban đêm, nhưng phải nói rất là nhanh nha.
Bùi Tiền bước vào bên trong, hai tên chó săn Bố Y cùng Lại Thiên Cơ đã có mặt sẵn ở đó, trên người còn mặc sẵn quan phục. Bùi Tiền kinh ngạc, mình mới chia tay bọn họ bao lâu, không đến thời gian hai phút, nhưng lúc này hai tên này không những có mặt, có thể do cùng đường về nhà đi, nhưng mẹ nó sao lại chuẩn bị sẵn quan phục thế này.
Như biết trước Bùi Tiền sẽ đến, Bố Y đi tới chủ động dẹt đường cho cậu ta, người bên ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, không biết người trẻ tuổi này là ai mà lại có được đãi ngộ như thế.
Bước tới hiện trường lúc này, Bùi Tiền thấy Hàng Sương đang ngồi ở cạnh bên, kế đó có một nữ thi thể ở dưới mặt đất, trang phục không nghiêm chỉnh, quần áo xộc xệch.
Thấy Bùi Tiền tới gần, Cổ Thiên Cơ lúc này mới nói:
"Qua giám định, nạn nhân tên Mộc Chi, là hoa khôi của Xuân Hoa phường, bị một chưởng đánh chết. Theo như tú bà nói, vị Hàng Sương Hàng công tử này lúc bước vào Xuân Hoa phường, trên người đầy mùi rượu, còn quát to cho mời Mộc Chi cô nương tiếp hắn. Không biết lý do gì, tú bà nghe tiếng hét Mộc Chi cô nương, bước vào thì đã thấy cô ấy đã chết, bên cạnh còn có Hàng Sương hay tay dính đầy máu."
Nghe Lạc Thiên Cơ nói như thế, Bùi Tiền ngạc nhiên, không ngờ tên này còn biết đến nghiệm thi. Bùi Tiền lúc này mới cất giọng nói:
"Hàng công tử, ngươi có gì muốn nói?"
"Tiểu đệ.." Hàng Sương thấy ánh mắt Bùi Tiền hiếp lại, biết mình nói sai lời, lúc này mới sửa lại:
"Bùi đại nhân, tại hạ bị oan, sau khi ta đi vệ sinh một lần vòng lại phòng, cô ấy rõ ràng đã chết."
Lạc Thiên Cơ nhìn Bố Y một cái, Bố Y ngầm hiểu lúc này nói ra:
"Vậy vết máu trên tay ngươi là sao, rõ ràng Mộc Chi không muốn tiếp ngươi, bị ngươi ép, trong cơn nóng giận một chưởng đánh xuyên qua người người ta, chứng cứ rõ ràng còn muốn chối."
Hàng Sương đang muốn nói thì Bùi Tiền cắt ngang.
"Được rồi, muốn gì thì giải người về một chuyến, chuyện này ta nghĩ không đơn giản như vậy."
"Đại nhân anh minh." đám người áp giải Hàng Sương về phủ, Xuân Hoa phường thì tạm bị phong tỏa, điều tra xong sẽ tính tiếp.
Bố Y cùng Lạc Thiên Cơ nhìn nhau ngầm giao lưu, thấy rõ rồi chứ, đây là người đắc tội với Bùi đại nhân, người này tâm tư kín đáo, lại nhỏ như lỗ kim, có thù tất báo, chỉ mới bị người này ghi hận lên một cái, thì đã gặp chuyện không may, muốn tồn tại với loại người này là tâm bên ngoài kết bạn, nhưng bên trong không được kết bạn, không được ngang hàng hay cao hơn, phải thấp hơn hắn một chút mới có tí sinh cơ.
Sáng hôm sau, qua lời khai của tú bà cùng Hàng Sương, Bùi Tiền hai bên có quá nhiều lỗ thũng, càng không khớp.
Tú bà khai rằng không thấy Hàng Sương đi ra ngoài, còn Hàng Sương lại nói có. Muốn chứng thực không khó, chỉ cần hỏi lại những người ở đó là được.
Nhưng để Bùi Tiền nhứt đầu chính là không ai để ý chuyện này cả, kêu hắn Bùi Tiền đi chơi gái uống rượu, chịu chết thì được, nói cái gì tra án, ba năm coi Sherlock Holmes điều không nhớ gì hết nha.
Đúng lúc này bên ngoài có tiếng nói:
"Bùi đại nhân, có Nguyễn đại nhân đến tìm."
Bùi Tiền cũng không cảm thấy kì lạ, dù sao gia đình Hàng Sương cùng Nguyễn Tùng bộ đầu đi lại khá gần,con trai bạn gặp tình cảnh này, hắn không đến ngược lại mới là chuyện lạ.
"Cho mời."
Từ bên ngoài có một tên đẩy cửa vào, mặt dù còn trẻ những trên mặt lại nuôi một bộ râu, khuôn mặt thân ái, dễ gần.
"Bùi đại nhân, không hẹn mà đến, xin thứ lỗi."
Mặc dù Nguyễn Tùng thanh danh trước Bùi Tiền, lại còn lớn tuổi hơn, nhưng hôm nay hắn đến là để cầu người ta, nên đành chủ động hạ thấp xuống một ít mà mở miệng trước.
"Haha Nguyễn đại nhân khách khí, mời ngồi, xin lỗi đại nhân đến không báo trước, tôi đây không chuẩn bị kịp trà nước."
"Không, không, đại nhân khách khí rồi."
"Nguyễn đại ca không biết đến đây có chuyện?". Bùi Tiền dù sao cũng biết nhỏ hơn người khác, từ trước lại có sở thích kết bạn bốn phương, đối phương lại là cùng cấp, đáng giá kết giao.
Nghe Bùi Tiền xưng mình đại ca, Nguyễn Tùng lúc này trong lòng ngạc nhiên, không ngờ tên trước mắt này không những không tự kiêu mà còn cho mình bộ mặt, lời đồn đoán tên này tâm nhỏ như kim, cũng không quá thật nha. Nhìn nụ cười hòa ái của Bùi Tiền, Nguyễn Tùng cũng không khách khí mà nói:
"Nếu Bùi lão đệ đã gọi một tiếng đại ca, thì đại ca xin nói thẳng, vốn dĩ muốn nhờ đệ mở một mặt cho ta gặp Hàng Sương, dù sao tên nhóc này ngày thường có ăn chơi nhưng tính tình vẫn là tốt, sẽ không làm ra chuyện như vậy, nên muốn vào hỏi xem nó thế nào."
Bùi Tiền đang muốn từ chối, nhưng lúc này trong đầu vang lên thanh âm hệ thống:
[ Bạn cùng Ngọc Diện Thiên Ca đã trở thành bạn bè]
Thấy hệ thống nhắc nhở, Bùi Tiền hơi ngạc nhiên, nhìn trước mắt vị đại ca mới nhận này đang cười một cách hiền hòa, trong lòng Bùi Tiền không rét mà run, nhưng cậu muốn thử xem tên này muốn làm gì.
"Được nha, có gì mà không thể, tiểu đệ sẽ cho người dẫn đại ca đi."
"Nguyễn Tùng" kinh hỷ, nói tạ ơn rồi cùng một tên qua sai đi thẳng vào hướng giam giữ Hàng Sương.
Bùi Tiền lúc này đi ra ngoài nói:
"Lạc Thiên Cơ, ngươi đi theo "Nguyễn" đại nhân xem thế nào?".
Mặc dù không hiểu nhưng Lạc Thiên Cơ vẫn gật đầu rồi bước đi ra ngoài.
"Bố Y, ngươi đi báo với Thượng Quan đại nhân đến đây một chuyến, có ác tặc ở đây, ta ở đây ngăn chặn hắn."
Bố Y cũng không hiểu nhưng vẫn gật đầu đi ngay không dám hỏi nhiều, nhưng trong lòng hắn lại có ẩn ẩn suy nghĩ, chẳng lẽ Bùi đại nhân lại muốn hại ai nữa. Nhìn vào nét mặt không có tia máu của Bùi Tiền, Bố Y cảm thấy lạnh lẽo trong người.