Đừng Có Học Hư

Chương 89

Chắc lọc từng chút tinh hoa loại bỏ phần lớn cặn bã.

Bịch!

Đỗ Lâm đã kêu trợ lý đổi vé máy bay cho Dung Tự.

Chắc chắn không kịp chuyến 9 giờ 20 phút nên cô dứt khoát đổi sang chiều.

Đổi vé xong, Đỗ Lâm nghe thấy phòng ngủ chính vang lên một âm thanh trầm đục như có thứ gì nặng nề đập xuống sàn, chấn động tới mức ly nước của cô cũng sóng sánh một chút.

Đỗ Lâm ngờ vực đứng lên.

Tiếng gì vậy. 

Mới vừa đi tới cửa phòng ngủ, Đỗ Lâm còn chưa nhìn rõ bên trong xảy ra chuyện gì thì đã thấy Lộ Thức Thanh đột ngột đẩy cửa phòng vọt ra, suýt đã đâm sầm vào người cô.

Đỗ Lâm nhảy dựng: “Lộ lão sư?”

Trước lúc vào phòng ngủ, Lộ lão sư hãy còn áo sơ mi quần dài chỉnh tề, mái tóc cũng lấy thun buộc thành chiếc bím nhỏ. Vậy mà vào còn chưa được mấy phút đã trở nên…

Xộc xệch.

Áo sơ mi tơ tằm ban đầu sơ vin gọn nhưng giờ cứ như bị vứt vào máy giặt nhàu hết một vòng vậy, nhăn như ruột mèo, thậm chí phần áo sau eo còn bị kéo ra một góc, nom cứ như có kẻ men theo khe hở thò móng vuốt vào sờ eo vậy. 

Dây chun buộc tóc của Lộ Thức Thanh được buộc hờ vào đuôi tóc, lúc cậu xông ra ngoài, sợi chun theo mái tóc đen mượt trượt xuống đất, lộn xộn lại rối tung. 

Đỗ Lâm đã thấy bao nhiêu người đẹp ở giới giải trí nhưng vẫn bất ngờ kinh ngạc.

“Ờm… Lộ lão sư? Đã xảy ra chuyện gì vậy?” 

Lộ Thức Thanh mím chặt môi, ngày thường dù cậu có sợ thế nào đi nữa thì người không quen thuộc cũng rất khó nhìn ra có gì khác lạ, song lần này đến cả Đỗ Lâm cũng nhận ra cậu có vẻ khác thường.

Đồng tử run rẩy kịch liệt, khuôn mặt đỏ bừng, màu đỏ lan tràn tới tận mang tai, cổ, thậm chí vọt tới sau gáy. 

Nhìn sao cũng thấy giống vẻ sợ hãi tay chân luống cuống thế này?

Đỗ Lâm cau mày, cô bỗng có dự cảm không lành.

Dung Tự uống thuốc vào là sáng hôm sau dễ phản ứng chậm chạp, đầu óc mụ mị, hắn sẽ không làm gì Lộ Thức Thanh đâu…

Nhỉ? 

Lộ Thức Thanh cắn chặt hàm, gần như là rít qua kẽ răng. 

“Anh ấy… tỉnh rồi.” 

Nói xong thì chạy chân trần bịch bịch vào phòng ngủ phụ, sập cửa lại. 

Đỗ Lâm chần chừ đi tới đẩy cửa phòng ngủ ra.

Có vẻ không có bóng dáng Dung Tự trên giường.

“Cạch.”

Đỗ Lâm bật đèn, cô đi vào trong đưa mắt nhìn rồi bỗng thấy câm nín.

Trên giường là tấm chăn nằm lộn xộn, người đàn ông đáng ra đang ngủ nướng trên giường giờ đang nằm dưới đất một cách thảm hại, có vẻ bị ngã choáng váng rồi. Hắn mờ mịt ngó lên trần nhà, suýt chút nữa mù mắt vì ánh đèn bất ngờ chói tới.

Đỗ Lâm: “...”

Tấm lưng đau âm ỉ cuối cùng cũng làm Dung Tự mụ mị đầu óc tỉnh lại.

Đỗ Lâm nghi hoặc: “Cậu lại làm trò gì ngu si đấy?” 

Dung Tự chẳng muốn nhúc nhích tẹo nào, hắn ngơ ngác trừng mắt với trần nhà, đồng tử bị ánh sáng chói lóa nên co lại. Hắn hoàn toàn không nghe thấy Đỗ Lâm đang nói cái gì, mãi lúc sau mới lẩm bẩm: “Không phải đang mơ sao?”

Không đúng. 

Không phải mới nãy mình đang nằm trên giường à? Sao bỗng dưng trời lại sáng thế này?

Chắc chắn là nằm mơ.

… Nếu không sao Lộ Thức Thanh nhỏ xinh có thể vứt hắn xuống khỏi giường.

Tốt quá rồi, là giấc mơ. 

Đỗ Lâm đi tới đá vào chân hắn: “Ngây ra đó làm gì? Nhanh dậy dọn đồ, vé máy bay chị đổi sang 1 giờ 30 chiều rồi, hạ cánh là vừa kịp diễn tập…”

Dung Tự: “...”

Dung Tự chống tay xuống đất ngồi dậy, hắn cảm nhận được cơn đau âm ỉ sau lưng hãy còn đó, thậm chí Đỗ Lâm đang giục hắn đi làm việc. Dung Tự lại thừ người ra đó thật lâu rốt cuộc mới nhận ra.

Hình như… không phải mơ.

Dung Tự ngừng hít thở. 

Vậy mới nãy mình đã làm cái gì thế?

Dung Tự thật mong mình mất trí nhớ hết như mấy kẻ rượu chè vậy, tiếc là đầu hắn vừa hiện ra câu hỏi này thì cảnh tượng khi nãy đã đã phát đi phát lại với dàn âm thanh nổi 4K bluray trên màn ảnh rộng.

“Đừng ôm tôi…” 

“Buông tôi ra trước đã.”

“... Dung Tự?”

Lộ Thức Thanh hoảng loạn nằm dưới thân hắn…

Lộ Thức Thanh liều mạng đẩy lồ ng ngực hắn ra bằng hai tay như con mèo sợ hãi…

Lộ Thức Thanh lặng lẽ khuếch trương đồng tử, làn hơi nước đó ngưng kết thành giọt thấm ướt lông mi, trượt xuống nơi đuôi mắt…

Dung Tự: “...” 

Dung Tự đột ngột ngồi bật dậy, sắc mặt khó coi, hắn chửi thề một câu.

Đỗ Lâm: “?”

Cơn gắt ngủ thăng cấp thế luôn á?

Bao năm rồi, đây là lần đầu cô nghe hắn chửi thề.

“Sao vậy?” Đỗ Lâm tò mò chết được, “Ban nãy Lộ lão sư vọt ra, bộ dạng như vừa bị cậu chà đạp. Cậu làm gì người ta đó?”

Dung Tự tái mặt: “Em ấy chưa đi phải không?!”

“Về phòng ngủ phụ.”

Nghe vậy con tim nhảy tốc độ của hắn mới ổn lại. 

Còn may còn may, không trực tiếp đá bay cửa trốn đi.

Đang lúc vui mừng thì Dung Tự thính tai nghe thấy âm thanh, hình như là tiếng mở cửa phòng ngủ.

Đỗ Lâm đang định đuổi theo hỏi hắn rốt cuộc chuyện là thế nào thì bất chợt có cảm giác một bóng đen lướt qua ngay trước mắt mình mang theo cơn gió lốc nhỏ cuốn bay tóc mái của cô.

Nhìn kĩ lại, là Dung Tự lao ra khỏi phòng ngủ với vận tốc chạy nước rút 100 mét, gần như chạy ra bóng mờ.

Quả nhiên là Lộ Thức Thanh đang lén mở cửa phòng ngủ phụ, cậu trùm áo phao, định ra ngoài.

Đầu óc rối tinh, không cách nào suy nghĩ nhưng Dung Tự vẫn biết tuyệt đối không thể để Lộ Thức Thanh rời đi, bằng không lần kế chỉ có lên sao hỏa mới tìm được người.

“Thức Thanh! Em nghe tôi giải thích…”

Rầmmmm!

Lộ Thức Thanh rút trở vào phòng, nhanh chóng đóng sập cửa.

Cách, khóa trái.

Dung Tự: “...” 

Dung Tự day ấn đường đang phát đau của mình, hắn co ngón tay gõ lên cửa, cố gắng cân nhắc câu chữ.

“Thức Thanh, đừng giận tôi… thật ra là thuốc tôi uống đêm qua đó, nó có hậu di chứng.”

Hiện giờ tim Lộ Thức Thanh nện bình bịch còn chưa ổn định lại, cậu tựa vào cửa, mặt mày nóng rần, đầu sôi ùng ục, hơi nước thiếu điều dựng mũ áo áo lên. 

Cậu ôm ngực, cả cơ thể từ từ trượt xuống, ngồi xốm dưới sàn. Nghe giọng nói ở bên ngoài, đầu óc cậu ngơ ngác, không biết phải phản ứng thế nào nữa.

Hậu, hậu di chứng…

Hậu di chứng đè người ta xuống hôn á?

Dung Tự nói xong thì thấy hối hận.

Ăn nói khốn nạn gì đấy?

Hắn sốt ruột xoay mòng mòng ngay cửa phòng ngủ. 

Hiếm khi Đỗ Lâm được thấy dáng vẻ luống cuống của hắn, cô bưng nước ngồi đó, vừa uống vừa xem, còn kêu cả Tiểu Trần sang xem chung.

Dung Tự nói năng lộn xộn, nói cả đống chuyện không đâu ra đâu mà phòng ngủ phụ vẫn im thin thít: Nếu không phải khi nãy chính mắt trông thấy Lộ Thức Thanh rút vào thì Dung Tự còn cho là cậu đã đã nhảy cửa sổ trốn mất.

Một người khéo ăn nói như Dung Tự mà nói tới hết vốn ngôn từ. Hắn chỉ đành vào phòng vệ sinh nhanh chóng rửa mặt.

Mặt mày hắn toàn nước là nước mà vẫn vội vàng ngoảnh đầu liếc nhìn cửa phòng, chỉ sợ Lộ Thức Thanh nhân lúc hắn rửa mặt lại chạy mất.

Đỗ Lâm hút ngụm nước rồi nghiêng đầu qua nói với Tiểu Trần: “Coi cậu ta đóng phim cũng không đặc sắc được như thế này đâu.”

Tiểu Trần: “...”

Cu cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy nhộn nhịp phết.

Tuy không hiểu mô tê gì nhưng có dưa thì gặm thôi.

Dung Tự lấy nước lạnh rửa mặt rồi lại lấy đá viên trong tủ lạnh nhai nuốt. Cơn lạnh từ ngoài vào trong cuối cùng cũng xua đi sự hỗn độn trong đầu hắn, tư duy cũng chậm rãi rõ ràng hơn.

Tuy là lúc quay phim hay bình thường Dung Tự và Lộ Thức Thanh đều đã từng tiếp xúc tay chân. Nhưng mơ màng mở mắt ra đã thấy ngay người mà mình ngày nhớ đêm mong đang mờ mịt nằm dưới thân, dù hắn có khả năng kiềm chế tốt hơn chăng nữa thì trong một chốc cũng khó mà dằn lại được.

Huống chi lúc trước Dung Tự cũng đã mơ thấy Lộ Thức Thanh mấy lần, thậm chí còn có một lần mơ giấc mộng xuân xấu xa, giờ đây đầu óc choáng váng, cứ thể mơ màng thuận theo trái tim mình. 

Dung Tự đi qua đi lại trên hành lang ngoài phòng ngủ phụ, suy nghĩ xoay nhanh. Nếu giờ mà đang quay phim thì chắc chắn nội tâm của hắn sẽ chú thích là rối rắm. 

Không phải chuyện con người có thể làm mà.

Nhưng đây cũng xem như nhầm lẫn mà tỏ ý thẳng thừng, chỉ là dọa người ta sợ rồi. 

Dung Tự đi tới gõ cửa: “Thức Thanh, em nghe tôi giải thích chút đi, hai ta đối mặt nói chuyện.”

Lộ Thức Thanh không đoái hoài gì tới hắn.

Dung Tự lại bắt đầu lo sốt vó, cứ đi tới đi lui.

Liều thuốc này mạnh tay quá, giờ chắc chắn “thăm dò đại pháp” nấu ếch bằng nước ấm của Đậu quân sư là không dùng được, huống chi đầu lưỡi cũng đã vói vào, Lộ Thức Thanh chắc chắn đã rõ tâm tư của hắn.

Hay nhân cơ hội này tỏ tình luôn cho nóng.

Nhưng hắn cũng đâu thể tỏ tình cách cánh cửa thế này, chẳng có tí nghi thức cảm nào hết.

Dung Tự gõ cửa lần thứ ba, lỡ rồi thì không còn gì để mất. Dù sao chuyện không phải con người có thể làm hắn cũng làm ra rồi, cũng chẳng thiếu chút chuyện này. 

Dung Tự trực tiếp nói lời uy hiếp: “Tôi có chìa khóa phòng ngủ phụ, em không trả lời thì tôi chỉ còn cách xông vào.”

Lộ Thức Thanh: “...”

Tay nắm cửa khẽ nhích, có vẻ Lộ Thức Thanh định mở cửa.

Dung Tự vui mừng, hắn vội tới gần.

Rầmmmmm!

Lộ Thức Thanh đứng trong đá mạnh vào cánh cửa khiến Dung Tự vừa định sáp tới kinh hãi rùng mình. 

Dung Tự: “...”

Toi rồi.

Lộ Thức Thanh tốt tính là vậy mà còn đá cửa, xem ra uy hiếp cũng không được. 

Hắn tức tốc thay đổi chiến lược: Lấy lợi dụ dỗ.

“Em ăn sáng chưa? Tôi nấu cháo bí ngô, gạo nếp nhồi củ sen em thích nhất để đền tội có được không?”

Lộ Thức Thanh lại đá cửa, coi như trả lời hắn.

Dung Tự khô khốc nói: “À, em, em không đói à, vậy được, em đói thì nói với tôi một tiếng.” 

Đỗ Lâm và Tiểu Trần ngồi xem cảnh độc diễn đặc sắc, suýt nữa hai người đã vỗ tay khen hay. 

Ngay lúc Dung Tự với Lộ Thức Thanh còn đang giằng co thì bên ngoài có tiếng xe đỗ lại. 

Mới nãy Tiểu Trần chuyển hành lý ra nên cổng lớn và cửa phòng khách đều không đóng lại, chẳng mấy chốc đã có một bóng người quen thuộc đi vào. 

Đỗ Lâm nhướng mày: “Châu Phó?”

Mí mắt Dung Tự giật mạnh.

Châu Phó high nguyên cả đêm qua, anh ta vốn định sáng nay ngủ bù, vừa ngả giấc chưa tới hai tiếng đã bị điện thoại réo dậy.

Nô lệ của tư bản bị công việc đày đọa, cả người toát ra vẻ vất vả lại thêm buồn ngủ nên mặt mày Châu Phó lạnh lùng như sắp ăn thịt người tới nơi vậy. Anh mang theo đầu tóc rối bù và mùi rượu trên người cùng chiếc áo khoác nhăn như ruột mèo nện bước đi vào. Trông Châu Phó lôi thôi lếch thếch cứ như sát thủ át chủ bài có siêu năng lực giả heo ăn hổ vậy. 

Sát khí đằng đằng.

Dung Tự tạm thời ngừng động tác gõ cửa lại, cau mày hỏi: “Anh Châu, sao anh lại tới đây?” 

Châu Phó gật đầu đơn giản: “Tôi tới đón Thức Thanh.”

Lòng Dung Tự chùng xuống.

Lộ Thức Thanh không nói với hắn câu nào, đã vậy còn mời “cái miệng lắp ngoài” có tính công kích sát thương hắn cực mạnh tới. 

Xem ra là quyết tâm không nói chuyện với hắn đây mà.

Nghe thấy tiếng của Châu Phó, rốt cuộc con rùa rụt cổ Lộ Thức Thanh ở bên trong cũng đã tìm được chỗ dựa, cậu thận trọng gõ lên cửa.

Theo đó là wechat Châu Phó vang lên.

[Cyan: Lén đưa em ra ngoài đi, đừng chạm mặt Dung Tự.]

Châu Phó: “...”

Hình như nhiệm vụ này có hơi gian khổ.

Dung Tự đứng đó không khác nào thần giữ cửa, sự cảnh giác in hằn khắp cả gương mặt như đang bảo vệ con non vậy, làm gì chịu thả cho Lộ Thức Thanh đi. 

Từ chuyện Lộ Thức Thanh hoảng loạn đến chuyện gọi điện cho mình với mấy lời nói lung tung, Châu Phó lờ mờ nhận ra hắn là cậu đã biết tâm tư Dung Tự dành cho mình. 

Lúc trước Châu Phó đã phát hiện, anh vẫn luôn giữ thái độ không tán thành cũng chẳng phản đối. 

Tất cả tùy vào ý nguyện của Lộ Thức Thanh.

Hiện tại hẳn nhiên là Lộ Thức Thanh “từ chối” thì Châu Phó cũng lười dây dưa với Dung Tự. Anh giẫm đôi giày bông cũ lộ gót chân sải bước tới cửa, biếng nhác gõ mấy cái.

“Thức Thanh, ra đây đi.”

Hai mắt Dung Tự sáng rỡ. 

Chả có nhẽ anh Châu tới đây để giúp mình?

Di động của Châu Phó lại nhận được tin nhắn. 

[Cyan: Không điều anh ấy đi hả QAQ?!]

Châu Phó “chậc” một tiếng, trực tiếp gửi tin nhắn thoại: “Bé ngoan, chỗ này là nhà người ta, anh đào đâu ra siêu năng lực điều người ta đây?” 

Lộ Thức Thanh: “...” 

Dung Tự: “...” 

Châu Phó lại nói: “Ra đây, anh Châu còn có thể hại cậu chắc?” 

Phòng ngủ phụ yên tĩnh một chốc, tay nắm cửa chậm rãi xoay, chỉ thấy động tác ấy là đã biết Lộ Thức Thanh cẩn thận thế nào.

Châu Phó cởi áo khoác trên người mình ra. 

Cuối cùng cánh cửa cũng hé ra một khe hở. 

Dung Tự còn chưa kịp nhìn thấy Lộ Thức Thanh thì đã thấy một cái bóng đen lướt qua ngay trước mắt.

Châu Phó trùm áo khoác lên đầu Lộ Thức Thanh một cách điêu luyện, anh ra giơ tay kéo Lộ Thức Thanh ra khỏi phòng, cánh tay rắn rỏi choàng qua vai cậu, nửa ôm người bước nhanh ra ngoài. 

Combo động tác này là trước kia dẫn dắt nghệ sĩ anh đã thực hiện vô số lần, thuần thục thấy mà thương. 

Dung Tự dại ra đó

Chỉ trong chút thời gian thừ người đó, Châu Phó đã nửa ôm Lộ Thức Thanh vọt ra ngoài mấy bước. 

Dung Tự giật mình phản ứng lại, hắn đuổi theo ngay lập tức: “Thức Thanh…”

Lộ Thức Thanh im thin thít. 

Châu Phó tay ôm Lộ Thức Thanh tay ngăn Dung Tự lại, lời nói rất quen tai: “Lát nữa Thức Thanh của chúng tôi còn có thông cáo, thật sự rất xin lỗi Dung lão sư, chúng ta hẹn lần sau nhé.”

Dung Tự: “...” 

Lộ Thức Thanh xấu hổ đến mức muốn chui ngày vào cái lỗ nẻ dưới đất. 

Châu Phó ra chiêu hoang dại, anh ta chơi diều hâu bắt gà từ nhỏ, chưa bao giờ để gà con lọt vào móng vuốt diều hâu cả. Thân người linh hoạt lắc mấy cái đã đưa Lộ Thức Thanh ra khỏi nhà C - 1

Đầu Dung Tự đau như búa bổ.

Nếu lần này mặc Lộ Thức Thanh trốn đi như vậy thì chỉ e hai người sẽ không còn gì nữa. 

Dung Tự mặc áo ngủ mỏng manh đuổi theo ra ngoài, thấy Lộ Thức Thanh đang định chui vào ghế sau thì chợt nhớ tới câu “trong chuyện tình cảm rất chậm chạp, vẫn nên thẳng thắn” mà Trình Nhất Chiêu nói, hắn hít một hơi thật sâu.

Đến cả chuyện cưỡng hôn cũng đã làm ra rồi thì còn sợ gì nữa. 

Dung Tự chạy tới mấy bước, thấp giọng hỏi: “Lộ Thức Thanh, tôi chỉ hỏi em một câu thôi, có được không?”

Trên đầu Lộ Thức Thanh hãy còn trùm áo khoác của Châu Phó, nghe thấy câu này, cả người cậu cứng đờ, đến cả động tác trèo lên xe cũng dừng lại như thể đang đấu tranh tư tưởng dữ dội lắm vậy.

Dung Tự lại nhích tới nửa bước, nhẹ giọng năn nhỉ: “Chỉ nửa phút thôi được không?”

Chỉ chút thời gian đó, Lộ Thức Thanh đã bình tĩnh trở lại. Song cậu vẫn không dám nhìn Dung Tự, chỉ có thể khẽ gật đầu thỏa hiệp. 

Châu Phó “chậc” một tiếng, anh ta nhìn đồng hồ, bắt đầu tính giờ.

Lộ Thức Thanh mềm lòng phải cách xa Dung Tự ra. Còn anh thì lại phải nghe xem xem nửa phút này Dung Tự nói được gì mà có thể khiến một người bướng bỉnh như Lộ Thức Thanh thay đổi cách nghĩ đây.

Dung Tự hít sâu một hơi, hắn quyết định vứt bỏ “Tổ chức lắm mưu nhiều kế”, dùng cách lỗ m ãng của riêng mình. 

Hắn hỏi: “Về sau tôi có thể theo đuổi em không?” 

Lộ Thức Thanh: “?”

Châu Phó: “…”

Điếu thuốc Châu Phó mới nhét vào miệng sắp rơi xuống tới nơi.

Đùa gì đó?

Cái vấn đề ngớ ngẩn gì đây?

Dường như Lộ Thức Thanh cũng bị lớp da mặt dày của Dung Tự dọa sợ. Cậu ngơ ngác ngửa lên làm áo khoác trượt khỏi đầu, lộ ra khuôn mặt đỏ ửng còn chưa vơi. Đầu cậu toàn là dấu hỏi không thể giải thích. 

Không phải người bình thường đều sẽ hỏi “Có thể ở bên tôi không” à? 

Sao Dung Tự đánh bài khác thường thế?

Không biết nên nói Dung Tự là kẻ cơ hội hay là giở lắm trò nữa. 

Lộ Thức Thanh bị cái lối đánh trực tiếp này làm choáng váng hồi lâu, hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào.

Rốt cuộc Dung Tự cũng lấy lại được quyền chủ động, con tim treo lơ lửng chậm rãi hạ xuống. Hắn lộ ra nụ cười ung dung rồi lại nhích tới nửa bước, cúi người xuống, dựa gần Lộ Thức Thanh. Hắn đè thấp giọng, truy hỏi cậu: “Có được không?” 

Khuôn mặt đẹp trai bất chợt phóng to ra làm Lộ Thức Thanh sợ nhảy dựng, mặt cậu lại nóng rần, đầu óc trống không, chỉ biết lắc đầu như trống bỏi. 

“Không không được!”

Bị từ chối song Dung Tự lại không hề thấy buồn thương hay tiếc nuối, thậm chí hắn còn cười rộ: “Ồ, vậy được thôi.”

Châu Phó gõ vào mặt đồng hồ.

Đã hết nửa phút. 

Lộ Thức Thanh vọt vào xe, cậu hoàn toàn không dám nhìn biểu cảm của Dung Tự, chỉ gục đầu xuống, cố gắng đóng cửa xe lại.

Cửa sổ trên xe mở phân nửa, Lộ Thức Thanh vội đóng lại nhưng bấm nhầm hường, cửa sổ vèo một cái hạ xuống. Lộ Thức Thanh lại cuống cuồng bấm lại, mặt đỏ bừng hết luôn rồi.

Dung Tự không dây dưa lì lợm nữa, hắn chỉ đứng đó nhìn cậu rồi cười.

Châu Phó liếc hắn, rốt cuộc anh cũng nói một câu.

“Nếu Thức Thanh đã không muốn cậu theo đuổi cậu ấy thì Dung lão sư đừng tác oai nữa, đỡ cho sau này lại đau lòng.”

Dung Tự mặc áo ngủ, hắn lạnh tái mặt nhưng vẫn cứ đứng đó sửa ống tay áo, phong độ ngời ngời. 

Hắn cười híp mắt cám ơn: “Cám ơn anh Châu quan tâm.”

Châu Phó: “...”

Tôi quan tâm cậu đấy hả? 

Châu Phó lười nói tiếp với hắn, anh ngồi vào ghế sau, để tài xế lái xe đi. 

Cuối cùng xe cũng khởi động, Lộ Thức Thanh như chim sợ cành cong rốt cuộc cũng đã có thể thở phào. Cậu nhịn lại xúc động muốn ngoái nhìn Dung Tự, đau đầu ngả lên đùi Châu Phó. 

Chết quách cho xong.

“Sao cậu đến ở nhà cậu ta ở vậy?” 

Anh mà biết thì chắc chắn đã cản lại rồi.

Lộ Thức Thanh chẳng còn tí sức lực nào, cậu uể oải, không muốn giải thích chuyện này, chỉ hỏi nhỏ: “Anh… anh ấy bỏ cuộc rồi phải không?”

Châu Phó thầm cười lạnh.

Dung Tự nết chó thế, làm gì lại dễ dàng bỏ cuộc như vậy. 

Nhưng thấy Lộ Thức Thanh héo úa như chiếc lá cuốn, anh thì chỉ đành dỗ dành: “Chắc vậy, kệ cậu ta đi. Cậu tới nhà anh ở vài ngày rồi vào đoàn, tới chừng đó quay phim hết ba bốn tháng, khéo cậu ta cũng thôi rồi.” 

Lộ Thức Thanh gật đầu.

Rõ ràng người từ chối là cậu, nhưng khi nghe Châu Phó nói vậy, con tim không dưng lại trống một mảng, gió thổi vù vù xuyên qua đó. 

Cậu đau đầu bèn dứt khoát nhắm mắt lại, không nghĩ gì nữa, bắt đầu để đầu óc mình được trống rỗng. 

Châu Phó vừa an ủi Lộ Thức Thanh xong thì wechat nhảy ra nhóm chat xa lạ. 

— [Quân sư đầu chó cũng là quân sư]

Châu Phó cau mày.

Quỷ gì đây?

Châu Phó bấm mở thì phát hiện do Dung Tự thêm mình vào.

[Dung Tự: Hôm nay là một ngày đặc biệt, chúng ta hãy cùng nhau nâng ly chúc mừng Tổ chức lắm mưu nhiều kế vừa có thêm một viên đại tướng: Hoan nghênh anh Châu. Tôi sẽ chắc lọc tinh hoa trí tuệ của mọi người, loại bỏ phần lớn cặn bã kéo chân sau mình của mọi người, mời mọi người nói lời sướng vui thỏa thích.]

[Đậu Trạc: (Chạy mau.jpg)]

[Trình Bát Chiêu: (Chạy mau.jpg)]

Châu Phó: “????”

Bệnh à!



Quân sư đầu chó: Hay đưa ra ý kiến nhưng toàn ý kiến tồi
Bình Luận (0)
Comment