Đừng Coi Thường Ta!

Chương 27

- Trẫm hôm nay có việc muốn nhờ các khanh cho ý kiến!

Hàn Vô Kiệt nói xong thì khuôn mặt bình thản mà coi ý kiến của từng người họ. Tuy nhiên ai nấy kinh hoàng khi nghe được câu hỏi đó của y, trên mặt bọn họ đều nổi một tầng mồ hôi lạnh mà thưa với hắn

- Vâng xin hoàng thượng cứ nói, chúng thần xin nghe!

- Được! Thật ra cũng chẳng có gì to lớn. Chỉ là trẫm muốn bãi bỏ tất cả phi tần của mình các khanh nghĩ như thế nào?

Cả triều chính nghe xong thì kinh động không thôi, vì lý do gì mà hoàng thượng lại lấy ý nghĩ này mà hỏi ý kiến bọn hắn. Chẳng lẽ... Hoàng thượng muốn thử sức từng người họ đây sao? Chẳng riêng gì họ, thừa tướng Vân Ương cũng đứng ra hỏi thay bọn họ

- Hoàng thượng anh minh! Xin người hãy nói rõ ý cho hạ thần ngu muội này được biết! Nếu được chúng thần xin nguyện ý hết mình mà giúp người.

- Hảo! Thật ra trẫm muốn để cho họ được về với từng người các ngươi. Trẫm muốn tất cả các ngươi phải đảm bảo nuôi họ trở thành người tài giúp trẫm! Các khanh có làm được không?

Điều kiện của Hàn Vô Kiệt đưa ra khiến tất cả bọn họ á khẩu không thôi, nếu xét theo tuổi thì họ công nhận những ái phi của hoàng thượng là tuổi con cháu. Nhưng xét về quyền lực thì các phi tần này lớn vai hơn bọn hắn rất nhiều. Ai nấy nghe xong điều kiện thì ực nước bọt của bản thân ở cuống họng, họ chẳng dám phản đối và họ cũng chẳng dám phát biểu ý kiến riêng của mình. Cứ thế chấp nhận điều kiện mà hoàng thượng đưa ra. Lúc này Hàn Vô Kiệt cười lạnh cho những kẻ này được thiên hạ coi trọng mà tôn vinh lên cao nhưng cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài, tại sao à?

Hàn Vô Kiệt muốn coi coi trong số bọn người tài mà được thường dân coi trọng có phải đa tài đa mưu như họ nghĩ, có phải là hảo hán dám nghĩ dám làm? Nhưng bọn họ lại khiến Hàn Vô Kiệt hắn thất vọng. Hắn thiết nghĩ ít nhiều trong số đó cũng sẽ có lấy một người, nhưng khi hỏi tới chẳng có kẻ nào dám lên tiếng phản đối hay bác bỏ. Bọn họ chỉ im lặng mà chấp nhận nó, chẳng riêng gì họ. Vân Ương cũng nằm trong số đó, Vân Ương là một người mà hồi xưa hắn từng coi trọng, nhưng sau bao năm quen biết và rõ con người y thì hắn cũng thất vọng. Chỉ vì thừa tướng Vân Ương là quan võ mặc dù tuổi cũng gần về hưu dưỡng lão nhưng y cũng không có túc trí đa mưu như mong muốn của hắn sau bao năm chiến trường ra trận.

Hàn Vô Kiệt thấy chẳng có được lợi ích gì từ thu hoạch này nên chán nản hồi triều và đi hoa viên thư giãn. Hắn thấy Vô Tịch bị đám tiểu hài tử vây quanh mà ức hiếp nó, hắn bất chợt thích thú ngồi xuống coi kịch hay. Thật ra Vô Tịch cậu cũng đúng xui đi? Tại sao biết bao nhiêu người không phạm phải mà lại ngay cậu chứ hả? Cậu muốn gào hét với ông trời dễ sợ luôn chứ chẳng đùa. Sự việc xảy ra trong lúc vội vã chạy lại chỗ dạy học, cậu đã vấp ngã do y phục hơi dài và vướng víu khiến cậu té ngã. Tay cậu không tự giác đã nắm được thứ gì đó thì nghe "phựt..phựt" cậu thầm nói trong dạ "thôi xong" thì nghe tiếng la hét giận dữ của người nào đó

- ĐỒ KHỐN NÀO CẢ GAN TUỘT QUẦN CỦA TA!

Nghe xong cậu ực nước bọt cùng với trán đổ đầy mồ hôi, trong khi các tiểu hài tử cùng tuổi lại cười vang trời mà chọc tên đã bị tuột quần

- Hahahah! Lão đại, ngươi chưa gì đã mở màn khai trương đi!

- Hahaha! Lão đại của chúng ta đẹp mặt chưa kìa!

Tịnh A Bảo nghe xong mặt mài đỏ lên cùng với tức giận quơ nắm cả lũ mà chữi

- Khốn! Còn không mau bắt thằng ranh con kia lại cho ta!

Tịnh A Bảo vừa nói xong thì cả lũ tiểu hài tử vây quanh cậu. Vâng! Là vây quanh đó! Chưa gì đã mở màn khai trương đầu năm học rồi. Kiểu này ngày tháng yên bình của Vô Tịch cậu sống sao đây a. Ảo não không thể nào ảo não hơn bây giờ, cậu đang té ngã dưới đất mà khuôn mặt khóc bi thảm không thể nào hơn. Cậu thật sự chỉ muốn sống bình yên nơi chốn thâm cung này thôi. Tại sao lại khó khăn như vậy? Đúng là trời không chiều lòng người a. Mắt thấy không còn đường lui, cậu sinh ra cũng không phải dạng dễ bị ăn hiếp. Vô Tịch đứng lên khuôn mặt nghiêm trang mà phũ a phũ quần áo, phũ sạch sẽ cậu hành động kéo quần của Tịnh A Bảo lên cùng với hất cằm cao ngạo mà nói, khiến cho cả đám bọn chúng mặt hắc tuyến nhìn cậu (=_=|||)

- Hừ! Chỉ là bị tuột quần thôi mà! Có gì phải làm căng như thế hả. Đây! Ta kéo quần ngươi lên xong rồi đó, coi như hòa! Cáo biệt!

Hàn Vô Kiệt nhìn một màn đó khuôn mặt hắn sau long mão mà cười nhăn nhíu mặt mài không thôi. Tại sao lại có đứa nhỏ đầu óc đơn giản như thế! Nếu việc dễ dàng như đứa nhỏ này nghĩ thì đâu gọi là chốn thâm cung tuyệt tình được. Vô Tịch cậu cũng biết khi mình quay lưng lại kẻ địch là lúc cậu bị nắm vai lại, cậu khẽ thở dài mà nói trong dạ "Haizzz! Lại trò cũ của bọn nít ranh, chán chết ta a"

- Ngươi đứng lại cho bọn ta! Ngươi phải mau xin lỗi Lão đại của bọn ta. Bọn ta mới tha cho ngươi!

- Vâng! Vâng! Là ta sai, ta xin lỗi tiểu nhóc mặt búng ra sữa được chưa.

-.....

Cả đám im lặng thì bỗng một luồng gió nhẹ thổi qua kèm theo vài chiếc lá. Bọn chúng đơ người với cách nói chuyện của tên này, nếu nói bọn chúng là mặt búng ra sữa thì sao không nhìn lại mặt của bản thân cậu mà đi nói bọn chúng. Mặt cậu nói trắng ra còn muốn đáng yêu hơn nữ nhi hà cớ gì có tư cách nói bọn chúng. Tịnh A Bảo là người thiếu niên hiếu thắng, cao ngạo chẳng xem ai ra gì nên rất dễ nổi cáu, hắn là con của Hầu gia. Tuy mới 13 tuổi bằng Vô Tịch nhưng hắn đã cao hơn cậu một cái đầu, và rất anh khí của một nam nhi khi bắt đầu tuổi phát triển. Rất được cưng chiều từ nhỏ tới lớn nên hắn giận dữ quát lại cậu

- Ranh con! Mau xin lỗi ta! Nếu không đừng trách!

Vô Tịch định rời đi sau câu nói xin lỗi của mình dành cho hắn thì nghe câu đó của Tịnh A Bảo khiến cậu sùng máu bởi câu "Ranh con". Nếu tính theo hai đời làm người của cậu nhập lại tuổi thì cậu đã là 33 tuổi! Là 33 tuổi đó! Tuổi này đủ đẻ ra thằng nhóc xấc xược như ngươi đó đồ nít ranh. Nổi điên lên không thể nào nhịn nổi nữa, cậu quay sang khuôn mặt của quỷ mà dọa nạt con nít mà áp sát Tịnh A Bảo, kèm theo nhướng cao đầu lên mà hung hăn hỏi

- Ngươi nói lại câu đó ta nghe coi đồ hỗn láo này!

- T...ta ta nó.. nói ngươi...

- Hừ! Sáng sớm ra gặp toàn xui xẻo! Phi phi! Ta khinh!

Vô Tịch cậu chán ghét nhất là loài hổ giấy này, nên khi nói xong cậu tỏ vẻ giang hồ mà hành động ngầu ra mà ung dung bước vào Thái học viện. Để lại cả đám ngơ ngác chưa thể hoàn hồn bởi khuôn mặt dọa nạt đó của cậu dành cho chúng. Riêng hành động ngầu lòi đó là do cậu nghĩ, nhưng khi lọt vô mắt Hàn Vô Kiệt nó lại là tiểu hài tử "manh" mà hành động như sao chép phiên bản lỗi của tiểu hài tử giống mấy tên thổ phỉ? Khiến hắn nhếch mép cười kèm theo thích thú không thôi. Hắn nghĩ nếu chọc đứa nhỏ này thì sau này hắn sẽ không còn buồn chán nữa. Bèn sai thái giám lại và phân phó sắp xếp kêu tiên sinh chú ý học trò là Vô Tịch này.

Lúc Vô Tịch cậu vào ngồi chỗ bàn ở cuối phòng ngồi xuống, thì đám tiểu hài tử khi nãy cũng bước vào lớp. Sau đó có một người dấp dáng mảnh mai yếu đuối tay cầm tay trắng đi vào, khuôn mặt hòa ái cùng với tiếng nói trong veo mà giới thiệu bản thân

- Tiên sinh là Đinh Dao rất vui khi được quen biết các trò!

Đám hài tử nghe cách xưng hô hiền lành đó thì vui vẻ, bỏ hết mọi căng thẳng mà từ nãy giờ vô phòng học viện này. Riêng cậu thì chẳng có cảm xúc gì, bây giờ khuôn mặt cậu là mặt than nhìn tiên sinh kia. Bất giác tiên sinh đó ánh mắt lóe sáng mà nhìn chăm chăm cậu rồi mỉm cười nhẹ, làm hại cậu nổi một tầng da gà bởi tên này. Thấy có điểm lạ nên cậu quay mặt dời ánh mắt của tiên sinh tên Đinh Dao kia, lúc này cậu thấy ngoài sân của Thái học viện có một con tiểu miêu rất là "manh". Ánh mắt cậu nhìn nó lóe sáng thích thú, vì cậu đó giờ là người rất rất không thể kiềm chế bởi những con thú "manh" và đôi mắt long lanh trong veo đó. Lúc này đầu óc cậu không có để ý gì đến lời mở bài của tiên sinh kia mà chỉ nhìn chằm chằm con tiểu miêu, Tịnh A Bảo thấy Vô Tịch cứ nhìn chằm chằm Tuyết Nhi của mình ( tên tiểu miêu a) thì hắn nhếch mép và đắc ý khi con mồi đã lọt lưới.

Đinh Dao trong lúc dạy học chẳng thấy Vô Tịch chú ý bèn hỏi những cơ bản mà nãy giờ mình giảng dạy trong phòng

- Học trò Vô Tịch mau đứng lên cho tiên sinh hỏi! Trong các cấp bậc trong cung thì lễ nghi có cần thiết hay không?

Lúc này hồn và mắt cậu cứ dán chặt đến con tiểu miêu kia nên không chú ý, đến nổi Đinh Dao đi lại gần bàn cậu và lấy cây quạt gõ nhẹ mặt bàn và ho khan hai cái khiến cậu hoàn hồn bèn đứng lên và ngây ngốc nhìn tiên sinh. Lúc này tiên sinh hắn có bao nhiêu bị khinh thường thì có bấy nhiêu của Vô Tịch dành cho hắn, khiến tiên sinh không hòa ái nữa mà lạnh nhạt hỏi

- Học trò Vô Tịch! Từ lúc nãy đến giờ học trò có nghe tiên sinh đây hỏi trò?

-....

Cậu chỉ cúi đầu và im lặng vì người sai là cậu nên cậu biết, thấy Vô Tịch biết hối cãi nên hắn cũng không truy cứu. Nên cho phép cậu ngồi xuống vì cậu bị lỗi lần đầu nên tiên sinh tha cho cậu và đi lên trên giảng dạy tiếp, qua 2 canh giờ cũng là lúc kết thúc buổi học. Trong lúc chuẩn bị đi về thì cậu bị đám người Tịnh A Bảo vây quanh người lần nữa, lần này bọn chúng không hung hăng cũng không có bất kỳ hành động chuẩn bị đánh cậu. Mà chỉ giơ lên Tuyết Nhi đưa cho cậu, cậu ngơ ngác nhìn tiểu miêu và hành động lạ đó của bọn tiểu hài tử này. Lúc này Tịnh A Bảo và đám tiểu hài tử mở miệng đưa ra điều kiện với cậu

- Đây là Tuyết Nhi! Thấy ngươi yêu thích nó nên ta sẽ tặng cho ngươi. Đổi lại điều kiện ngươi phải làm sao cho Tuyết Nhi nghe lời ngươi trong vòng 1 tháng thì ngươi sẽ có được nó! Ngược lại không được thì ngươi phải làm cẩu nô tài cho ta. Sao nào đồng ý chứ?

Thấy điều kiện của đám hài tử này khá ổn nên cậu gật đầu chấp nhận và ôm về chỗ ở của mình. Lúc này cả bọn đám tiểu hài tử cười nhếch mép và mắt cẩu đánh giá người khác mà nói về cậu

- Lão đại! Bọn ta chắc chắn tên đó sẽ không làm được.

- Đúng đó! Tên ranh con đó hắn không biết là loài miêu rất cao ngạo và rất ghét kẻ khác sai khiến mình làm theo lời người khác à?

- Hahaha! Ta thấy lần này hắn toi đời là cái chắc! Hắn chắn chắn sẽ làm cẩu nô tài của Lão đại chúng ta. Đến lúc đó chúng ta cũng sẽ được quyền ức hiếp hắn a!

Khuôn mặt của Tịnh A Bảo rất ư là đắc chí cùng với khoái trí khi nghĩ đến cảnh Vô Tịch sẽ làm cẩu nô tài cho hắn. Đến lúc đó hắn tha hồ mà dạy dỗ tên xấc xược vì dám dọa nạt và uy hiếp Tịnh A Bảo này.
Bình Luận (0)
Comment