Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 36

Tháng mười hai là tháng cuối cùng trong năm.

Ngoài xuyên một cửa rank Bạc với Kiều Vân Tranh và Cảnh Hạc giữa tháng thì Phó Lam Tự không nhận thêm đơn nào nữa, hàng ngày chỉ vui chơi giải trí và vận động, tiện thể dẫn người nhà du lịch ở thành phố E một chuyến luôn.

Tất nhiên, chuyện du lịch này đều có đủ mọi người, đến cả Cảnh Hạc cũng hào hứng tham gia vào nhóm.

Thành phố E non xanh nước biếc, rất thích hợp để nghỉ dưỡng.

Năm nay Bạch Sanh vẫn chưa hoàn thành xong nhiệm vụ hệ thống, lần này là Cố Mặc Trì dẫn cô ấy đi, sau chuyến đi đó, hai người thấy tính tình cực kỳ hợp nhau, tính nhờ rank Vàng để tìm hiểu sâu hơn một chút nữa.

Đối với chuyện này, nhóm bạn thân lại nhao nhao ý kiến.

— Sanh Sanh, em quyết định thật rồi à? Không cần anh đi theo hả? Em đừng có yêu quá hóa mù nhé, tất nhiên không phải anh nghi ngờ thực lực của anh Cố, anh chỉ thấy em chưa suy xét thấu đáo thôi.

Từ người anh ruột Bạch Tiêu đang lo lắng.

— Sanh Sanh, dù chị ủng hộ em tìm người chơi chung hệ thống để yêu đương, nhưng chị vẫn muốn nói, trước khi đi phải cố gắng luyện tập thật nhiều, đừng để crush mình cản đường đấy nhé.

Từ Kỷ Linh đề xuất một ý kiến thực tế.

— Anh Cố, vui lòng đừng bao giờ ỷ y, rank Vàng không hợp để nói chuyện yêu đương đâu, anh cũng không được buông lỏng cảnh giác vì mình là ông hoàng may mắn được, không được để Sanh Sanh rời khỏi tầm mắt của anh, mọi thứ đều phải cân nhắc hết, cảm ơn, vất vả rồi.

Lời căn dặn kỹ càng từ Phó Lam Tự xót xa tới Cố Mặc Trì.

Nhắc mới nhớ, thực ra cuối tháng Phó Lam Tự vẫn còn phải xuyên một cửa rank Vàng nữa.

Kiều Vân Tranh bàn với cô là lúc ký hợp đồng sẽ đặt trước thời gian xuyên việt vào tối sau đêm Giáng Sinh.

Anh nói muốn trải qua đêm Giáng Sinh với cô.

Đêm Giáng Sinh, hai người tới một quán thịt nướng không mấy nổi tiếng, vắng người, xa rời thành thị sầm uất, không nhiều khách hàng.

Trong quán phát bản nhạc Giáng Sinh rộn ràng, các loại thịt được bày trên khay nướng đang xèo xèo, chẳng mấy chốc đã thơm ngào ngạt.

Đây là thứ khói lửa bình thường nhất trần thế, vì có thể chết bất cứ lúc nào nên lúc có được mới phải quý trọng.

Kiều Vân Tranh gắp miếng sườn cừu nướng vừa tới cho Phó Lam Tự, anh ngước mắt lên, đôi mắt phượng xinh đẹp sáng ngời trong làn khói lượn lờ.

Anh cười hỏi: “Em Lam, năm nay sắp qua rồi, năm mới có nguyện vọng gì không?”

Phó Lam Tự đang gặm dở cánh gà, nghe thế thì nhìn anh, như hơi do dự.

Cô nhả xương ra, nét mặt nhanh chóng trở lại vẻ bình tĩnh như thường lệ.

“Người như chúng ta thì còn ước nguyện làm gì nữa? Nếu phải ước, thì ước năm sau tôi cũng có thể sống bình an đi.”

Cô khựng lại rồi bổ sung: “Ngoài ra, mong nhóm người quen của tôi cũng có thể sống thật tốt.”

“Kể cả tôi luôn à?”

“Tất nhiên rồi, kể cả anh luôn.”

Kiều Vân Tranh nghiêm túc gật đầu: “Ừ, để hoàn thành nguyện vọng này của em, năm sau tôi cũng sẽ cố gắng.”

“Thế anh nhớ giữ lời hứa đấy nhé.”

“Chắc chắn rồi.”



Lúc hai người ăn uống xong xuôi rời khỏi quán đó cũng đã 9 giờ tối.

Đêm Giáng Sinh trời quang không mây, ánh trăng chiếu xuống đường phố tĩnh lặng, cành lá ven đường cọ vào nhau xào xạt trong gió, bọc lấy bóng dáng của hai người trẻ tuổi, tựa như một bức tranh thủy mặc được vẽ bằng bút lông vậy.

Kiều Vân Tranh chợt dừng bước.

Phó Lam Tự vốn đang đi theo sau không kịp phanh lại, suýt chút nữa đã đâm sầm vào anh.

Cô nghi hoặc: “Sao thế?”

“Không có gì.” Kiều Vân Tranh cười, “Tự nhiên sực nhớ vẫn còn một món quà Giáng Sinh chưa đưa cho em.”

Nói xong, anh lấy một hộp quà bọc nhung từ trong túi, mở ra trước mặt cô.

Bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim, mặt dây chuyền hình bông tuyết lục giác, xung quanh là những viên kim cương trắng, ở giữa là một viên kim cương màu xanh toát ra ánh sáng dịu nhẹ trong đêm.

Phó Lam Tự chần chừ nhíu mày: “Tặng cho tôi à?”

“Ừ, tặng em.”

“Đắt quá.” Cô lắc đầu, đẩy hộp quà trở về, “Sao anh tiêu nhiều tiền thế?”

Nhưng tay Kiều Vân Tranh vẫn vững vàng trong không trung, bất kể cô có dùng sức thế nào cũng chẳng mảy may di chuyển.

Anh dán mắt vào khuôn mặt cô, rất chăm chú và dịu dàng.

Anh thấp giọng nói: “Như em đã nói đấy, loại người như chúng ta chưa biết sẽ chôn thân khi nào trong thế giới game, nếu đã thế, anh giữ lại số tiền này có ý nghĩa gì?”

“…”

“Anh không thiếu tiền đâu, huống hồ gì chi tiền cho em anh cũng vui mà — Anh làm chuyện mình thấy vui thì sao lại không được?”

Phó Lam Tự nhìn anh, trong lòng ngổn ngang đủ loại cảm xúc, nhưng cô chỉ im lặng.

Kiều Vân Tranh cất hộp lại, lấy dây chuyền ra rồi vòng tay ra sau cổ cô, đeo vào giúp cô.

Đầu ngón tay anh lành lạnh, trong lúc vô tình đã chạm vào phần da chỗ tai cô, sau đó rụt lại.

Sợi dây chuyền rất hợp với cô, mắt nhìn của anh từ trước tới giờ không bao giờ lầm.

“Em Lam, đây là bùa hộ thân của anh cho em, nhớ phải giữ thật kỹ đấy nhé.”

Phó Lam Tự hơi ngước mặt lên, mái tóc đen bay theo gió như một cảnh quay chậm thật đẹp trong phim.

Cô có đôi mắt cực kỳ thanh tú và sắc sảo, lúc im lặng lại càng khiến người ta muốn yêu hơn.

Mà lúc này, trong đáy mắt của cô đang phản chiếu lại bóng dáng của anh rất rõ.

Cô giơ tay vuốt v e mặt dây chuyền bông tuyết trên cổ, rất lâu sau, khóe môi mềm mại chợt cong lên, tạo thành một nụ cười rất nhạt.

Đây là lần đầu tiên cô cười trước mặt anh, tựa như ánh trăng sáng ngời, hoa nở khắp thành phố, đẹp tới mức khó nói nên lời.

Cô nói: “Vâng, cảm ơn anh Vân nhé.”

*

Sáng ngày lễ Giáng Sinh, Bạch Sanh xuyên việt bốn ngày quay về, tóc tai bù xù, cả người toàn máu.

Lúc đó Phó Lam Tự, Bạch Tiêu và Kỷ Linh bị mất ngủ tập thể nên đang ở trong phòng khách xem lại “The Ring”.

Lúc Sadako bò từ trong giếng ra, Bạch Sanh cũng nằm trên sàn nhà, run rẩy vươn tay về phía Bạch Tiêu.

“Anh ơi… Đỡ em với, chân run quá…”

Bạch Tiêu run tay, đổ bia ra cả người Kỷ Linh bên cạnh.

Nhưng ba người chưa kịp hoảng hốt gọi xe cứu thương thì Bạch Sanh đã tự đứng dậy được.

Cô ấy không hề bị thương, máu trên người là ác quỷ trong đầm lầy nào đó.

Không chỉ không bị thương mà theo như cô ấy miêu tả, đây còn là cửa game thỏa mãn nhất từ trước tới giờ cô ấy từng chơi.

Vì dưới sự chỉ đạo của Cố Mặc Trì, cô ấy đã tự tay dùng đạo cụ chém chết boss.

“Anh! Sướng cực ấy anh! Hóa ra em cũng có tiềm lực, anh không biết con dao đó nặng cỡ nào đâu, thế mà em thực sự vung lên được đấy!”

Bạch Tiêu vừa đáp lại vừa vỗ lưng cô ấy, đẩy cô ấy vào phòng tắm.

“Ừ ừ ừ, em giỏi nhất, đừng vội khen mình nữa, tắm rửa trước đi.”

Sau đó anh đóng cửa phòng tắm lại, xoay người cười bất lực với hai người kia.

“Anh chưa bao giờ thấy nó làm nhiệm vụ về mà hưng phấn như thế luôn.”

Kỷ Linh khôn ngoan bình luận: “Có lẽ lúc đối diện với người mình thích, trí tuệ với dũng khí của Sanh Sanh cũng tăng lên gấp bội đấy.”

“Bởi vậy Cố Mặc Trì hợp để dẫn cô ấy qua cửa hơn chúng ta đúng không?” Phó Lam Tự nhẹ giọng nói, “Chúng ta chỉ muốn bảo vệ cô ấy thôi, nhưng Cố Mặc Trì hiểu cách hướng dẫn cô ấy tự làm, đây là chuyện tốt.”

“Tuy nói là thế, nhưng chị thấy Bạch Tiêu có vẻ hơi khó chịu đấy.” Kỷ Linh nhìn Bạch Tiêu đầy ẩn ý, “Anh cả như cha mà, chắc cũng sẽ cay đắng vì cây bắp cải mình trồng bị lợn ủi mất nhỉ?”

Bạch Tiêu rất kiên cường, anh ta vẫn đủ sức uống hết nửa lon bia còn lại.

“Cay đắng cái gì? Dù sao anh cũng đâu thể đi theo Sanh Sanh cả đời được, giờ cuối cùng nó cũng đã tiến bộ rồi, lại chấp nhận dốc sức làm việc vì một người nào đó nữa, anh nên vui mới phải.”

“Hả? Thật sao?”

“Đúng thế, huống hồ gì anh thấy tính cách của anh Cố cũng rất đáng tin, chỉ cần anh ta đối xử tốt với Sanh Sanh là anh không yêu cầu gì nữa hết.”

Phó Lam Tự nghiêm túc gật đầu: “Ừm, may mà kính anh phản quang nên bọn em không thấy được nước mắt trong mắt anh đấy.”

“…”

*

Thấy nhiệm vụ rank Vàng của Bạch Sanh đã hoàn thành thuận lợi, Bạch Tiêu với Kỷ Linh quyết định trở thành bạn đồng hành, cuối tháng cùng xuyên việt chung.

Phó Lam Tự sớm hơn họ, tối hôm lễ Giáng Sinh, trước khi chương trình mới nhất chiếu xong, cô đã thấy gần tới giờ nên quay về phòng lấy áo khoác rồi đi luôn.

Trò chơi bắt đầu.

Lúc mở mắt ra, cô phát hiện mình đang đứng trong sảnh lớn của một khách sạn tráng lệ, cách bày trí theo phong cách Trung cổ, hoài cổ mà hoa lệ rất cân xứng, nhưng chẳng hiểu lại hơi quen quen.

Cô đang suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã thấy môi trường tương tự trong tác phẩm nào thì chợt có người vỗ khẽ vào vai.

Cô quay đầu lại, thấy ở sau là một người đàn ông hào hoa phong nhã, khoảng 30 tuổi, mặc áo len trắng, đeo đồng hồ đắt tiền trông rất bắt mắt.

Người đàn ông khách sáo nói: “Quý cô này, xem ra cô với tôi tới hơi sớm rồi.”

Đây là sự thật, vì trong sảnh lớn xung quanh trống rỗng, tạm thời chỉ có hai người chơi mới tới là hắn với cô thôi.

Phó Lam Tự đáp: “Có thể hệ thống xuyên việt cũng có thời gian trễ chăng.”

“Thế hay là nhân lúc mọi người chưa tới, chúng ta làm quen trước đi.” Người đàn ông nói, “Tôi là Khúc Văn An, xưng hô thế nào đây?”

“Phó Lam.”

Hai người bắt tay một cái tượng trưng.

“Hẳn cô Phó cũng biết trong cửa rank Vàng đầy rẫy nguy cơ giết chóc rồi đúng không?” Khúc Văn An mỉm cười, “Hay là chúng ta kết thành đồng minh trước khi mọi người tới đủ luôn đi?”

“Anh Khúc kết thành đồng minh hơi vội vàng quá đấy, đã hỏi ý đồng đội của ngài chưa?”

Cô lừa hắn một chút.

Ai ngờ Khúc Văn An không hề chần chừ mà phản ứng rất tự nhiên.

“Đồng đội ư? Tôi không có đồng đội, tôi chỉ xuyên việt một mình thôi, cô Phó có đồng đội à?”

“Tôi không có đồng đội, cũng chẳng tin tưởng đồng minh lắm.”

“Thế ít ra chúng ta cũng có thể thỏa thuận, nếu không phải bất đắc dĩ thì đừng ra tay trước với nhau, thế nào?”

Phó Lam Tự nhìn hắn: “Nếu anh Khúc là người giữ lời hứa thì tôi cũng sẽ tuân theo thỏa thuận.”

Trong lúc nói chuyện, những người chơi còn lại cũng lần lượt tới, có vài người đi từ hướng khác trong sảnh lớn, có vài người lại bước vào từ cửa khách sạn.

Người chơi nam đi từ ngoài cửa vào có vẻ có tật ở chân phải, lúc đi hơi khập khiễng, tính tình cũng không được tốt lắm.

Tên đó phủi những vụn tuyết trên vai, miệng liên tục chửi rủa.

“Đm! Chỗ quái quỷ gì thế này? Ở trên núi thì thôi đi, cmn bên ngoài còn có gió to tuyết rơi nữa chứ?!”

Phó Lam Tự quay người lại nhìn thoáng qua tên thọt, sau đó lùi ra sau, nhìn thấy Kiều Vân Tranh cũng đứng ở gần đó từ khi nào.

Kiều Vân Tranh đang nhàn nhã đút tay vào túi, trò chuyện với một người phụ nữ tóc ngắn mặc áo lông màu đen.

Người phụ nữ đó cũng khoảng độ 30 tuổi, trang điểm xinh đẹp, khí chất chững chạc và già dặn, xem ra là một người có tính cách dứt khoát.

Kiều Vân Tranh nói vài câu với người đó rồi ngước mắt lên, giả vờ lơ đễnh trông sang bên này.

Bốn mắt nhìn nhau, anh khẽ cong môi cười xem như chào hỏi.

Phó Lam Tự nhướng mày, nhận được thông tin từ ánh mắt của anh.

Một lát sau, mười người chơi đã tập trung hết trong sảnh.

Vì khái niệm thời gian trong game trùng khớp với thời gian thực nên tất cả mọi người đều rất kinh nghiệm mặc đồ mùa đông dày dặn để tránh nguy hiểm tới tính mạng khi ra ngoài làm nhiệm vụ.

Quả nhiên, lần này đúng là khí hậu giá rét thật.

Phó Lam Tự còn nhớ lờ mờ là lúc Bạch Tiêu xuyên rank Vàng đã từng gặp câu chuyện có bối cảnh về linh hồn dữ tợn trong núi tuyết, nhiệm vụ đó thực sự không quá khó với rank Vàng bình thường, chỉ rất lạnh, cực kỳ lạnh thôi.

May mà Bạch Tiêu thông minh, trước khi xuyên việt đã có dự cảm chẳng lành nên trang bị luôn áo lông, khăn choàng, mũ và một đôi giày bông dày, nếu không chắc chẳng thoát nổi.

Kết quả là anh thành công, nghe nói cửa đó có ít nhất một nửa người chơi là chết rét rồi.

Giờ nghĩ lại, trong game thực sự có quá nhiều biến số.

Cô lạnh mặt, nhét hai tay vào túi áo lông.

Ừm, may mà lần này mình mặc cũng khá ấm, chiếc áo khoác trên người là quà của thiên thần Bạch Sanh tặng cho, Hallelujah.

Thấy người chơi đã tới đông đủ, một NPC nam mặc âu phục, thắt nơ, đầu chải tóc ba bảy bóng loáng từ xa đi tới.

Đầu tiên là gã đi khóa cửa chính khách sạn lại, cản bão tuyết mãnh liệt ở ngoài rồi nho nhã cúi chào mọi người.

“Mọi người là những vị khách đã đăng ký làm người trông coi mùa đông năm nay đúng không? Chào mừng mọi người đã tới với khách sạn Overlook, tôi là quản lý khách sạn. Trước khi nhận phòng vui lòng ghi nhớ, trong phạm vi an toàn, mọi người có thể tham quan tự do, nhưng không được ở lại phòng nguy hiểm quá lâu.”

Tên thọt nghe vậy thì cao giọng hỏi: “Này! “Phòng nguy hiểm” ở đâu vậy?”

Nhưng quản lý khách sạn không đáp lại hắn mà chỉ mỉm cười xã giao, nghiêng người ra dấu “Mời”.

“Mời chín vị khách tự chọn phòng để ở, chúc mọi người có một hành trình vui vẻ tới khi bão tuyết dừng.”

Ngón tay Phó Lam Tự chợt siết chặt lại.

*

Khách sạn có tổng cộng ba tầng, thoạt nhìn không cao lắm nhưng thực tế diện tích mỗi tầng rất rộng, địa hình phức tạp, nhiều phòng ốc, tìm đồ hay tìm người không phải chuyện đơn giản.

Vì để tránh người khác xác định được vị trí cụ thể của mình, Phó Lam Tự đi nhanh như gió, vốn tính lên tầng 2 trước, ai ngờ Khúc Văn An hào hoa phong nhã kia lại bám theo như hình với bóng.

“Cô Phó tính ở phòng nào vậy?”

“… Chưa suy nghĩ.” Phó Lam Tự gặp chiêu phá chiêu, “Còn anh Khúc?”

“Tôi tính ở tầng 3, góc nhìn tốt.”

Góc nhìn tốt ư? Trong bão tuyết thì còn ngắm cảnh gì được nữa?

Thoạt nghe thì có vẻ chân thành, nhưng thực chất chỉ là một đáp án qua loa thôi.

Phó Lam Tự không nói thêm gì, hai người cùng nhau vào thang máy, ai ngờ vừa tính ấn nút tầng đã thấy Kiều Vân Tranh và người nữ tóc ngắn kia cũng đi theo vào.

Khúc Văn An rất ga lăng giơ tay ra cản thang máy.

“Cảm ơn nhé.” Người nữ tóc ngắn có giọng nói trung tính, nghe rất bình tĩnh, “Hai người tính lên tầng nào vậy?”

Khúc Văn An nói: “Tôi lên tầng 3.”

Phó Lam Tự nhìn xuống đất chằm chằm, bình tĩnh nói: “Thế thì tôi lên tầng 2 thôi.”

“Tình cờ quá, chúng tôi cũng lên tầng 2 đây.”

Người nữ tóc ngắn tiện tay ấn nút tầng 2, bàn tay chị ta thon dài trắng nõn, móng tay sơn màu đen lạnh lẽo, cổ tay đeo một sợi vòng tay màu đỏ, mặt dây chuyền vàng khắc một chữ “Z” phía trên, hoàn toàn không phù hợp với phong cách ăn mặc tổng thể của chị ta.

Có lẽ là ảo giác mà trong bầu không khí tĩnh lặng, hình như cô ta còn lén nhìn Phó Lam Tự mấy lần.

Phó Lam Tự chỉ vờ như không phát hiện ra.

“Ting” một tiếng, tới tầng 2.

Ba người chào Khúc Văn An một tiếng rồi cùng rời khỏi thang máy.

Ngay trước khi ra cửa, Phó Lam Tự cảm giác như Khúc Văn An đã khẽ cười với mình.

Giống như dưới sự thân thiện bình thản giả tạo là một cơn sóng ngầm đang phun trào vậy.

Không phải phòng khách sạn nào cũng mở ra được.

Phòng bị hàn chết ổ khóa là phòng bị vô hiệu hóa, không nằm trong phạm vi trò chơi.

Phó Lam Tự thử từng cửa một, cuối cùng chọn số 223.

Cùng lúc đó, cô thấy người nữ tóc ngắn dừng chân ở phòng 210 chỗ ngã rẽ.

Mà Kiều Vân Tranh thì đi thẳng tới, kéo cửa phòng 224 kế bên cô.

Lúc đi ngang qua cửa, anh lặng lẽ nghiêng đầu, nhìn lướt qua với cô một cái.

Phó Lam Tự hiểu ra, cô đóng cửa phòng lại, quay người bắt đầu nghiêm túc quan sát căn phòng mình đang ở.

Vách tường trong phòng đều được sơn màu xanh ngọc, đến cả rèm cửa và chăn ga cũng chung phong cách, bên trong là giường, ghế sô pha và bàn làm việc, bên ngoài là phòng tắm được ngăn cách bằng một tấm rèm mềm.

Đèn chùm trắng treo trên trần nhà hơi chói, chiếu vào tấm thảm toàn là hoa văn hình đa giác đều nhau, nhìn lâu sẽ khiến người ta hơi choáng.

Nói tóm lại, căn phòng này có cảm giác như một không gian khép kín, lúc ở không có cảm giác thoải mái mà còn hơi nặng nề ngột ngạt nữa.

Cô bước tới trước cửa sổ, nhìn xuyên qua khe hở cửa, thấy bão tuyết dữ dội bên ngoài, trong tầm nhìn trắng xóa có thể lờ mờ nhìn ra mê cung được cắt tỉa bằng cây ngoằn ngoèo ngoài sân.

Một lúc lâu sau, cửa phòng bị gõ ba tiếng nhịp nhàng, cô bước tới mở cửa, thấy quản lý khách sạn đang đẩy xe đồ ăn, mỉm cười đứng ngoài cửa.

“Thưa cô, đây là bữa tối của ngài, vui lòng kiểm tra và nhận ạ.”

“Cảm ơn.”

Cô nhận khay ăn bằng bạc, xem kỹ hết rồi mới khóa cửa lại.

Thịt heo chiên xù, khoai tây nướng, trái cây thái hạt lựu ngâm siro, sữa bắp

So với thế giới xuyên việt trước đây, ẩm thực cửa này thực sự phải đứng hàng đầu.

Đối với chuyện ăn uống, Phó Lam Tự chưa bao giờ để mình phải chịu thiệt, cô dọn sạch đồ ăn trong đ ĩa rồi rửa tay sạch sẽ, bắt đầu nghiên cứu làm sao để kết nối với đồng đội Kiều Vân Tranh.

Giờ chỉ mới bắt đầu trò chơi, người chơi vẫn chưa tìm hiểu được hết mọi chuyện, dù sao cũng phải cẩn thận một chút.

Kết quả là cô chưa kịp nghĩ ra cách ổn thỏa thì anh Kiều, người tài cao mà gan lại lớn đã thực hiện hành động liều lĩnh của mình.

Cửa sổ bị đập mạnh.

Phó Lam Tự quay phắt đầu lại, kinh ngạc phát hiện Kiều Vân Tranh đang đứng trên lan can đá ngoài cửa sổ, phần lan can đó rất hẹp, gió lớn làm áo khoác của anh bay phần phật, không cẩn thận là sẽ rơi xuống ngay.

Cô vội vàng mở cửa sổ, giơ tay kéo anh vào.

“Anh điên rồi à!”

“Đi vào từ cửa chính sẽ dễ bị người ta trông thấy, không an toàn lắm.” Kiều Vân Tranh thấp giọng nói, “Vừa hay hai phòng ở cạnh nhau, mức độ nguy hiểm ở tầng 2 cũng không cao, thế là anh leo qua luôn.”

“Mức độ nguy hiểm không cao á? Anh có thể suy nghĩ tí được không.”

“Chẳng phải trước đây chúng ta cũng leo lên bốn năm tầng ở lâu đài cổ của Nữ bá tước hay sao?”

“Vấn đề là bên ngoài đang có bão tuyết đấy, giống nhau à?”

Cô nói chuyện không hề có chút rung động nào, giọng điệu bình bình, hiếm khi nghiêm nghị như thế.

Kiều Vân Tranh nhìn cô chằm chằm một lúc lâu, không nói gì mà lại bật cười.

Trên người anh vẫn còn cảm giác ớn lạnh vì gió, tuyết đọng lại trên mũ và vai, đến cả lông mi cũng bị đọng một lớp tinh thể mỏng.

Phó Lam Tự thở dài, giơ tay phủi tuyết giúp anh, ai ngờ lại chợt bị anh bắt lấy cổ tay.

Ngón tay anh lạnh cực kỳ nhưng lại không khiến người ta kháng cự.

Kiều Vân Tranh dán mắt vào khuôn mặt cô một chút rồi thả lỏng tay cô ra, giọng điệu dịu dàng.

“Không sao đâu, để anh tự làm.”

Phó Lam Tự cụp mắt, cô không nói gì mà chỉ xoay người vào phòng tắm lấy khăn lông cho anh.

Cô ngồi trên ghế sô pha, rất lâu sau mới nghe anh hỏi mình.

“Em Lam, chắc giờ em biết bối cảnh của thế giới này là gì rồi đúng không?”

“Biết, The Shining.”

“The Shining” là một bộ phim kinh dị lâu đời và kinh điển của Mỹ, nơi xảy ra câu chuyện là một khách sạn trên núi cao, khách sạn đó tên là khách sạn Overlook.

Vừa rồi cô nghe quản lý khách sạn giới thiệu đã ý thức được, sau đó thấy mê cung bằng cây trong sân lại càng tin chắc hơn.

“Vậy nhiệm vụ của chúng ta là chạy thoát khỏi khách sạn này ư?”

“Có quá nhiều yếu tố trong tác phẩm “The Shining”, chuyện này có nghĩa là chúng ta phải đạp vào bẫy để tìm manh mối, tất cả không phải ít đâu.” Kiều Vân Tranh nói, “Riêng chìa khóa thôi cũng có mấy loại rồi, quan trọng nhất là chắc chắn sẽ có chìa khóa xe trượt tuyết, cả chìa khóa phòng 237 nữa — Vừa nãy anh đi ngang qua 237, cửa đang khóa nhưng không giống với những căn phòng bị vô hiệu hóa, nó có ổ khóa.”

Phòng số 237, trong phim là căn phòng cấm kỵ diễn ra những sự kiện cực kỳ kinh hoàng.

Phó Lam Tự chăm chú nghĩ một lúc, giọng nói vô thức lạnh đi.

“Chìa khóa thì từ từ tìm cũng được, nhưng trước đó, chúng ta phải xác minh lại một chuyện.”

Kiều Vân Tranh cởi áo khoác ra khoác lên cánh tay, bình tĩnh gật đầu: “Anh hiểu ý của em.”

Vừa rồi lúc mọi người tập trung trong sảnh khách sạn, anh đã cố tình đếm rồi, trong hiện trường có tổng cộng mười người chơi, không thể sai được.

Nhưng cuối cùng quản lý khách sạn lại nói là…

Chín vị khách.
Bình Luận (0)
Comment