Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 38

“Tới chơi với bọn con đi.”

“Tới chơi với bọn con đi.”

Hai cô bé song sinh nắm tay nhau đứng đó, lặp đi lặp lại câu nói này một cách máy móc.

Tất nhiên, không thể chơi được, trừ khi là muốn liều mạng.

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh hiện tại đang ở trong một tình cảnh cực kỳ lúng túng, cả hai tiến không được mà lùi cũng chẳng xong, chỉ đành phải nhìn nhau với cặp song sinh kia.

“Em Lam à.” Kiều Vân Tranh dùng tay che nửa mặt, thì thầm bàn bạc với Phó Lam Tự, “Em nghĩ… Chúng ta có nên tới soát người chúng không?”

Không biết rốt cuộc hai đứa trẻ này là NPC hay ma quỷ nữa, có thể chạm vào được hay không, nhưng trong cái rủi lại có cái may, chúng đã xuất hiện ở đây thì ắt hẳn phải có đạo lý gì đó.

Phó Lam Tự vốn cũng chẳng phải người hay do dự, cô nhanh chóng gật đầu: “Thử xem sao.”

Nhưng lúc hai người bàn bạc xong xuôi, đi tới trước vài bước thì cặp song sinh đứng trước mặt lại cùng xoay người lại, đi tới phía thang máy nhẹ như bay.

Chúng đứng trong thang máy, vẫn nhìn sang bên này, sau một lúc lâu thì như sao chép nhau mà cùng lộ ra nụ cười quỷ dị trong im lặng.

Cửa thang máy lại khép lại lần nữa.

“Xem ra soát người không phải câu trả lời chính xác rồi.” Kiều Vân Tranh rơi vào trầm tư, “Chắc chắn hiện tại không thể đi theo chúng vào thang máy được, thế…”

Phó Lam Tự tiếp lời: “Chúng ta ấn lại nút thang máy thử đi.”

“Ừ, nghe em.”

Hai người ấn nút thang máy rồi lập tức dựa vào hai bên tường trái phải, giữ một khoảng cách khá an toàn với cửa thang máy.

Một lúc lâu sau, trong thang máy truyền ra một tiếng vang khe khẽ, cánh cửa cuối cùng cũng từ từ mở ra.

Phó Lam Tự nhìn vào trong —

Cô mím môi, hơi sững sờ.

“Chà… Có lẽ em đoán không được chuẩn lắm rồi.”

Vì tò mò, Kiều Vân Tranh cũng nhìn vào.

Mùi máu nồng nặc bấy giờ mới đập vào mặt, cặp bé gái song sinh mới sạch sẽ giờ đã nằm bê bết máu trong thang máy.

Váy xanh bị nhuộm thành màu đỏ thẫm, cả người chúng gần như chẳng còn chỗ da thịt nào nguyên vẹn, cổ thì bị chặt đứt hơn một nửa, đầu mềm oặt ngả sang một bên.

Trên vách và sàn của mặt tường đều như bị giội cả thùng sơn màu, dính đầy những mảng máu lớn và tung tóe, trông cực kỳ đáng sợ.

Ở chỗ gần cửa thang máy có một cây rìu sắc bén nằm ngang.

Lưỡi và cán rìu đều dính đầy máu tươi, có thể thấy đây là hung khí đã chém chết cặp song sinh này.

Đó cũng chính là lý do cho sự không chắc chắn của Phó Lam Tự.

“Anh Vân.” Cô thấp giọng gọi, “Rốt cuộc cây rìu này có phải đạo cụ mấu chốt không vậy?”

“Anh cũng đang suy nghĩ.” Kiều Vân Tranh cũng đang nghiêm túc tự hỏi, “Lỡ cầm vào rồi sẽ có ma quỷ tới đòi mạng thì sao?”

“Nhưng nam chính cũng cầm cây rìu này, em nghĩ trong cửa game này chúng ta cũng phải có vài vũ khí để sử dụng chứ — Vũ khí liên quan tới nội dung phim chắc sẽ đáng tin cậy hơn tí.”

“Thật ra anh cũng muốn lấy, tuy rằng hai chúng ta không được may mắn lắm trong việc lựa chọn.”

“…”

Cũng chẳng biết nếu có Cố Mặc Trì ở đây thì quý ông may mắn sẽ quyết định thế nào nữa.

Không sao, dù sao bản chất trò chơi sinh tồn cũng là một canh bạc lớn mà.

Có lúc chọn sai ắt sẽ có khi chọn đúng thôi.

Kiều Vân Tranh ra hiệu cho Phó Lam Tự lùi ra sau, mình thì chậm rãi tới gần thang máy, cúi người nhặt cây rìu lên.

Anh đứng yên một lúc, mãi tới khi cửa thang máy hoàn toàn khép lại lần nữa.

Khung cửa chạm trổ hoa văn bằng gỗ tối đen như mực làm nổi bật lên hai cánh cửa thang máy đỏ như máu.

Cảnh tượng này hơi quen, anh đang nghĩ trong phim “The Shining” có cảnh nào quan trọng mà mình đã bỏ qua hay không.

Ví dụ như…

“Em Lam!” Anh chợt quay người lại, tay trái xách ngược cây rìu, tay phải lôi Phó Lam Tự chạy, “Mau rời khỏi chỗ này đi!”

Phó Lam Tự bị anh kéo lảo đảo vài bước, cô chạy vội theo sát anh, cảnh giác ngoái đầu lại thì chợt hiểu anh đã quyết định cực kỳ chính xác.

Bên cạnh thang máy bị mở ra một khe nhỏ.

Máu đỏ sẫm đang chảy ào ạt từ khe hở này tựa như một đợt thủy triều lớn, trong nháy mắt sắp nhấn chìm cả hành lang này.

Hai người gần như là phi qua hành lang, chạy nhanh tới sảnh lớn, ngay trước khi sóng máu đuổi tới đã vọt tới cầu thang.

Phó Lam Tự tựa lên lan can, thấy làn sóng máu chỉ quét tới bậc thang đầu tiên rồi quay ngược lại như thủy triều rút.

Cô khẽ thở phào.

“Không biết bị máu này dính sẽ có hậu quả gì nữa.”

“Chết đuối đấy.” Kiều Vân Tranh đưa ra suy đoán hợp lý, “Như trong lâu đài của Nữ bá tước trước đây thôi.”

Lần đó tường trong lâu đài cổ sụp đổ, máu chảy đầm đìa, nếu không phải hai người đều biết bơi, dung tích phổi lớn và có Bạch Sanh may mắn tìm được đạo cụ ẩn thì chắc đã xong đời trong game rồi.

Phó Lam Tự nhận cây rìu trong tay anh để cảm nhận một chút, rất nặng, nặng hơn so với tưởng tượng nhiều.

“Lúc đầu nam chính đã dùng cây rìu này để cạy cửa giết vợ và con trai mình.”

Kiều Vân Tranh gật đầu: “Lần này nói không chừng chúng ta sẽ phải giết ai nữa đấy.”

Anh dùng giọng nói dịu dàng để nói ra sự thật tàn khốc nhất.

“… Thôi, đi về phòng ngủ.” Phó Lam Tự khựng lại rồi bổ sung một câu, “Em đề nghị mai tới phòng 237, tối nay e không phải cơ hội tốt.”

Rõ ràng Kiều Vân Tranh cũng nghĩ giống cô nên vui vẻ đồng ý.

“Ừ, vừa hay anh cũng hơi buồn ngủ.”

Kết quả hai người vừa chốt xong, quay người lại đã đối diện với hai người chơi khác.

Đối phương đang ở bên kia sảnh, cùng ngẩng đầu nhìn sang bên này.

Một người không ai khác là Khúc Văn An, người đề nghị kết thành đồng minh với Phó Lam Tự lúc chiều tối; người còn lại hình như là người chơi nữ ở trong phòng nào đó của tầng 1.

Phó Lam Tự có chút ấn tượng với người chơi nữ đó, một mặt vì trí nhớ cô tốt, mặt khác là vì cô ta trang điểm quá đậm, lại mặc áo len rộng thùng thình, đứng hơi khom lưng, rủ hai tay xuống, u âm cực kỳ, còn lạnh hơn cả tuyết bên ngoài nữa.

Xem ra Khúc Văn An thực sự rất tích cực, tìm đồng minh khắp nơi, mà còn chuyên đi tìm người chơi nữ nữa, chẳng biết đang âm mưu gì.

“Cô Phó.” Khúc Văn An không hề chột dạ chút nào mà còn cười híp mắt, chủ động chào, “Hai người đi từ đâu tới vậy?”

Phó Lam Tự bình tĩnh nói bừa: “Mất ngủ nên ra ngoài đây dạo một vòng, tình cờ gặp nhau thôi.”

Khúc Văn An giật mình: “Hóa ra là thế, cũng trùng hợp nhỉ, tôi với cô Dư Mai đây cũng tình cờ gặp nhau.”

“…”

Ừm, quả nhiên là mặt ai cũng dày, chẳng ai nói được ai hết.

Người chơi nữ tên Dư Mai rõ ràng là không thích hắn tự tiện giới thiệu tên mình như thế, cô ta hơi liếc hắn một cái rồi lại đưa mắt nhìn sang hai người Phó Lam Tự.

Phấn mắt màu tím đen sáng lấp lánh bao phủ toàn bộ mí mắt cô ta, lông mi giả rất dài, đủ để che khuất khiến người ta không thể nào nhìn thấy được ẩn ý trong mắt cô ta.

… Tóm lại là ánh mắt đó không hề thân thiện tí nào.

Cô ta không nói gì mà xoay người bỏ đi, Khúc Văn An thì mỉm cười gật đầu với Phó Lam Tự một cái rồi cũng thong dong cất bước đi theo.

Sau khi xác định hai người này đã rời khỏi tầm nhìn của mình, Phó Lam Tự mới đi lên tầng 2 tiếp.

Một lúc sau, cô nghe Kiều Vân Tranh thấp giọng nói: “Em Lam, em biết tại sao người họ Dư kia rõ ràng rất gầy mà lại mặc quần áo rộng thế không?”

Cô không trả lời thẳng mà chỉ hỏi ngược lại: “Anh cũng thấy à?”

“Tất nhiên rồi.”

Chỉ ba chữ này thôi, hai người không cần nói thêm nữa cũng đã hiểu ý của nhau.

Lúc Dư Mai xoay người, từ tay áo len lỏng lẻo của cô ta đã lộ ra một miếng băng gạc được quấn chặt.

Chẳng trách mà cô ta cố tình trang điểm đậm để che giấu sắc mặt tái nhợt, lại luôn thả tay xuống, tư thế trông rất mất tự nhiên;

Chẳng trách dù có bày ra bộ dạng không mấy thiện cảm nhưng cô ta vẫn bị lộ trạng thái tinh thần đang miễn cưỡng chống chịu.

Rõ ràng Dư Mai đã bị thương trong một cửa game nào đó, không phải vết thương ngoài da vô hại mà chắc đã bị chặt luôn cánh tay hay gì đó.

Cô ta vẫn chưa khỏi hoàn toàn thì bị ép vào cửa game này.

Xuyên việt trong tình trạng bị thương, dù là cơ thể hay tinh thần đều sẽ bị yếu đi gấp bội, rất dễ bị người ta ám toán.

Chẳng ai muốn phơi bày điểm yếu của mình hết.

Dù sao điểm yếu này cũng là trí mạng mà.

*

Chẳng hiểu sao, mỗi lần xuyên chung với Kiều Vân Tranh là Phó Lam Tự lại ngủ thoải mái hơn nhiều.

… Mặc dù thực ra chất lượng giấc ngủ của cô vẫn rất cao.

Tối qua hai người không đi chỗ khác mà quay về phòng, sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Phó Lam Tự đã phát hiện Kiều Vân Tranh đi thật rồi.

Cô rời giường đi tới phòng tắm để rửa mặt, một lúc lâu sau nghe có tiếng gõ cửa, là quản lý khách sạn đưa bữa sáng theo thường lệ.

Cô cắn miếng sandwich, bước ra ngoài dạo một vòng, chẳng mấy chốc đã thấy Kiều Vân Tranh bước ra, người nữ tóc ngắn Trình Viện ở phòng 210 cũng ra.

Trình Viện cầm một ly sữa bò, làm như vô tình mà hỏi thăm: “Chào hai người, tối qua ngủ thế nào?”

“Cũng được, thế còn cô Trình?”

“Tôi cũng thế.” Trình Viện nói, “Nhưng e là có người ngủ không yên đâu.”

Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự nhìn nhau, anh mỉm cười hỏi lại: “Là sao ấy nhỉ?”

“Hai người có muốn đi với tôi tới phòng 237 xem thử không?”

“Được thôi.”

Dù không hiểu rốt cuộc Trình Viện đang ẩn ý gì nhưng cuối cùng hai người vẫn chọn hành động chung, đi theo Trình Viện tới phòng số 237.

Cửa phòng số 237 vẫn đóng chặt, nhưng từ khe hở dưới cửa chảy ra một vũng máu.

Hẳn là vết máu từ hôm qua, lúc này nó đã đọng lại trên sàn nhà bằng gỗ, khô thành màu đen.

Có thể thấy trước đó bên trong đã xảy ra thảm kịch cỡ nào.

Phó Lam Tự thầm nghi ngờ trong lòng, rõ ràng chìa khóa 237 ở chỗ mình mà sao lại có người chơi khác vào được phòng chứ?

Nhưng rất nhanh, Trình Viện ở bên cạnh ở giải đáp nghi vấn cho cô.

“Cánh cửa này ban ngày không mở được, chỉ có ban đêm mới mở ra thôi.”

“… Sao cô Trình biết?”

“Vì tôi có chìa khóa.” Trình Viện thản nhiên nói, “Tối qua tôi tận mắt trông thấy người chơi ở 215 lén mở cánh cửa này ra, hắn cũng có chìa khóa — Đáng lẽ tôi cũng tính mở nhưng thấy kết cục của hắn nên mới biết mình mới thoát khỏi một kiếp nạn.”

Người chơi nam ở phòng 215 sau khi vào phòng 237 thì không ra nữa, chỉ có vũng máu kia tràn ra đỏ tươi cả sàn nhà, tuyên bố cái chết của hắn.

“Vì ban ngày an toàn hơn nên vừa rồi tôi tính mở cửa lần nữa, chợt phát hiện chìa khóa mất hiệu lực rồi.”

Trong game có rất nhiều địa điểm mấu chốt có thể mở ra vào buổi tối, đây cũng là một trong những quy tắc bất thành văn.

Phó Lam Tự đã hơi hiểu, xem ra chìa khóa 237 không chỉ có một chiếc, khắp nơi trong khách sạn này đều có thể tìm được.

Rất rõ ràng, tìm chìa khóa thôi vẫn chưa đủ mà phải tìm thêm đạo cụ khác nữa, nếu không vào phòng 237 cũng chỉ có đường chết thôi.

“Cảm ơn cô Trình đã chịu chia sẻ cho chúng tôi manh mối quan trọng như thế.”

“Tôi xuyên việt một mình nên không có đồng đội, slot đi chung vẫn còn rất nhiều.” Giọng điệu của Trình Viện luôn rất vững vàng, logic rõ ràng mà hào sảng, “Lúc bắt đầu tôi có trò chuyện vài câu với anh Kiều, cảm thấy anh Kiều là người chơi có kinh nghiệm phong phú, tình cờ là cô đây cũng ở tầng 2, giờ tầng 2 chỉ còn ba người chúng ta, có thể liên hợp với nhau — Tất nhiên, hai người hoàn toàn có quyền quay lưng khi lâm trận, đây chỉ là đề nghị, dù sao cũng phải tối đa hóa lợi ích của mình mà.”

Điều đáng nói là lúc nói những lời này, ánh mắt chị ta luôn vô tình dán chặt vào mặt Phó Lam Tự, tựa như không nỡ rời mắt đi vậy.

Dù Phó Lam Tự có tâm lý vững cũng bị chị ta nhìn chằm chằm tới mức hơi run, cô vội ho một tiếng rồi quay đầu đi.

“Cô Trình nói rất có lý, nếu mọi người thực sự có thể tin tưởng nhau, hợp tác chân thành thì thực chất chúng ta cũng chẳng cần phải quay lưng làm gì.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Kiều Vân Tranh nói, “Mục đích cuối cùng của chúng ta là sống sót qua cửa, nếu cả ba có thể cùng sống thì ai mà muốn phản bội đồng minh làm gì.”

“Thế thì tốt.” Trình Viện gật đầu, chị ta khẽ cười, vươn tay ra với Phó Lam Tự, “Chắc vừa rồi cô cũng đã nghe rồi, tôi họ Trình, Trình Viện, cho hỏi cô xưng hô thế nào nhỉ?”

Phó Lam Tự hời hợt nắm tay chị ta: “Phó Lam.”

“Trước khi qua cửa, mong chúng ta sẽ hợp tác suôn sẻ.”

*

Buổi sáng, thi thể của tên thọt trong phòng dành cho khách cũng được phát hiện.

Tại sao lại bị phát hiện à, là vì quản lý khách sạn đã nắm một chân của hắn, nhàn nhã kéo thi thể ra ngoài như đi dạo, thế là những người chơi đi ngang qua tìm manh mối đều kéo tới xem.

Thi thể tên thọt trông vẫn nguyên vẹn, hoàn toàn không có dấu hiệu bị thương nhưng khuôn mặt sưng vù, làn da tím xanh, miệng mũi trào đầy bọt máu, rõ ràng là chết đuối.

Nhưng trong phòng cho khách vẫn sạch sẽ, giấy dán tường và thảm đã khôi phục lại màu cam vàng như lúc đầu, chẳng có gì bất thường hết.

Thoạt nhìn có vẻ tên này chết cực kỳ khó hiểu.

… Ngoài Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh biết rõ sự tình ra.

“Đúng là chết đuối thật.” Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự thì thầm với nhau, “Ngoài chỗ thang máy, anh đoán tối qua phòng cho khách cũng có rất nhiều máu.”

Cửa phòng cho khách bị khóa lại, tên thọt bị nhốt bên trong không còn chỗ nào để trốn, cuối cùng bị sóng máu mãnh liệt nuốt chửng.

Để rồi sáng nay, mọi chuyện đã quay lại bình thường.

Thi thể tên thọt bị quản lý khách sạn vứt ra ngoài cửa chính, rất nhanh đã biến mất trong cơn bão tuyết dữ dội.

Gió lạnh tràn vào, cánh cửa lớn lại bị khóa lần nữa.

Quản lý xoay người lại, nho nhã cúi người chào mọi người: “Bảy khách còn lại, chúc mọi người ở lại khách sạn Overlook thật vui.”

Bảy khách.

Một số người chơi không biết người đàn ông ở phòng 215 cũng đã chết, nhưng dù không biết, họ cũng có thể tính ra được hiện tại ở đây có tám người.

Nếu tối qua họ không nghe ra ám chỉ của quản lý khách sạn thì giờ cũng đã hoàn toàn ý thức được rồi.

Có thứ gì đó không xác định đang lẫn lộn trong nhóm.

Sự nghi ngờ và khủng hoảng bất chợt bao trùm cả sảnh, mọi người bất an quan sát nhau, phân tán ra, cố gắng giữ khoảng cách với những người khác.

Tất nhiên, trong đó cũng có một số người kết hợp hành động, ví dụ như một đôi nam nữ trên tầng 3, người nữ mặc áo len đỏ, người nam mặc áo len xanh, chẳng trách mà hai người có thể kết thành đồng minh, vì từ xưa đến nay đỏ với xanh luôn đi chung một cặp mà (…)

Phó Lam Tự nhìn ra xa, thấy Khúc Văn An vẫn chung nhóm với Dư Mai, chẳng biết hai người bàn chuyện gì mà đi thẳng tới sảnh tiệc ở tầng 1.

Cô suy nghĩ rồi nói: “Chẳng phải tối qua chúng ta đã bảo là hôm nay sẽ…”

“Uống một ly à?” Kiều Vân Tranh hiểu ý ngay, “Đi thôi, quán bar ở tầng 3.”
Bình Luận (0)
Comment