10 phút sau, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh một trước một sau rời khỏi căn nhà đó.
Từ việc phân tích nét mặt, có thể thấy cả hai người đều không mấy thoải mái, nhất là Phó Lam Tự.
“Tôi đã nói trước rồi mà, phải chọn bức mặc váy Tú Hòa kia kìa, sao anh không tin tôi hả?” Phó Lam Tự nghiêm mặt nói, “Anh quên bài hát hát mỗi đêm rồi à? “Mẹ rất thích tấm áo cưới màu đỏ của em” đấy, nhắc nhở rõ ràng như thế thì phải chọn màu đỏ rồi!”
Kiều Vân Tranh đi theo sau rất kiên nhẫn xin lỗi: “Là tôi không suy nghĩ thấu đáo, may mà không bị gì nguy hiểm hết.”
“Nhưng đã lãng phí cơ hội rồi! Một ngày chỉ được tới nhà này 1 lần thôi, anh thử sai cũng chỉ có thể tới vào ngày mai! Lỡ ngày mai bị người khác hẫng tay trước thì sao?”
“Không đâu mà.” Kiều Vân Tranh ấm áp an ủi, “Đám người kia đều chẳng thông minh được như em, họ sẽ không tìm tới đây được đâu.”
“… Đáng lẽ tôi không nên lập đội với anh!” Phó Lam Tự tức tối vung tay, “Thành sự không có, bại sự có thừa mà!”
Hai người vừa giằng co vừa đi xa.
Lúc bóng dáng cả hai hoàn toàn biến mất trong sương mù phủ quanh trấn nhỏ, một cặp nam nữ trẻ tuổi bước ra từ sau gốc cây ở góc đường.
“Em còn nghĩ tên họ Kiều kia giỏi thế nào, hóa ra cũng là một tên thấy gái đẹp là mờ mắt thôi.” Bối Bối hừ lạnh, “May mà không làm đồng minh chung với anh ta, có làm cũng chẳng có tác dụng gì.”
Lý Thần Quang lại cười nham hiểm: “Anh ta cũng có chút ích lợi đấy chứ, chí ít là vì phạm lỗi nên giúp hai ta được hời rồi.”
“Cũng đúng.”
Cả hai nắm tay nhau đi vào căn nhà, rất nhanh đã vào tới phòng ngủ, nhìn thấy hai khung ảnh ở bên giường.
Quả nhiên là 1 bức mặc áo cưới trắng, 1 bức mặc váy Tú Hòa.
Lý Thần Quang ngẩng đầu lên: “Ồ, phải treo ảnh này lên tường.”
“Nghe con nhỏ mới nãy nói đáng lẽ là treo váy Tú Hòa, nhưng cô ta treo sai đấy.” Bối Bối cẩn thận nhớ lại, “Đúng vậy, em còn nhớ trong bài hát buổi tối kia cũng hát là áo cưới đỏ, còn gì mà “Áo cưới là màu đỏ, thuốc độc là màu trắng” nữa, đó rõ ràng chẳng phải là manh mối nhắc nhở sao?”
“Đúng thế.” Lý Thần Quang cũng nghĩ giống cô ta, “Vậy cứ treo bức màu đỏ đi, cảm ơn hai tên ngốc kia thật đấy, thử giúp chúng ta trước.”
Thế là cả hai vui mừng cầm bức ảnh váy Tú Hòa đỏ kia, đạp lên giường treo nó lên tường.
… Ai ngờ đợi hồi lâu mà bức ảnh kia vẫn im ru, không hề có bất cứ phản ứng nào.
Lý Thần Quang chờ tới mức sốt ruột: “Sao thế này, trả lời đúng câu hỏi mà cũng không cho bất cứ manh mối nào làm phần thưởng ư?”
“Có khi nào là phải đợi tới tối mới cho không?” Bối Bối suy đoán, “Hoặc có lẽ phần thưởng được đưa thẳng tới phòng của chúng ta chăng? Trước đây ở thế giới khác cũng xảy ra tình huống như thế mà.”
“Thế chúng ta về trước nhé?”
“Ừm.”
Bối Bối được Lý Thần Quang đỡ nhảy xuống từ trên giường, lúc chạm đất, cô ta lờ mờ cảm thấy dưới chân hơi dinh dính.
Cô ta cúi đầu xuống, phát hiện chẳng biết từ khi nào mà có nước đang rỉ ra từ những vết nứt trên sàn nhà.
… Không, đây không phải nước, hình như là máu.
Máu vẫn đang lan ra xung quanh, nhuộm đỏ viền giày thể thao màu trắng của cô ta.
“Á!” Cô ta hét lên rồi kéo tay Lý Thần Quang chạy ra ngoài cửa, “Chỗ này lạ quá, mau đi thôi!”
Cả hai nhanh chóng rời khỏi hiện trường, chẳng dám quay đầu nhìn lại thêm lần nào nữa.
*
Chế độ ngủ nghỉ của Phó Lam Tự ở thế giới này rất nề nếp.
Sáng ăn màn thầu, trưa ăn màn thầu, chiều ra ngoài đi một vòng rồi quay về ngủ bù, tối thì ăn màn thầu tiếp.
Ngoài miệng trách cơm nước tệ nhưng thực ra ăn màn thầu cũng kha khá.
Hiểu Tuệ cực kỳ ngưỡng mộ tinh thần hài lòng với bất cứ thứ gì này của cô, đồng thời cũng nghĩ mình dù có mất 7 năm nữa chắc chắn cũng chẳng đạt tới trình độ này được.
Huống hồ gì bản thân cô ta còn chưa chắc sống nổi qua 7 năm nữa.
Màn đêm buông xuống, phòng bếp tầng 1 lại truyền tới mùi thịt hầm thơm phức.
Phó Lam Tự đi tới nhìn thoáng qua, thi thể khi trước đúng là chẳng thấy đâu nữa, cái nồi sắt lớn lại được bắc lên bếp.
Ừm, lần này là đến lượt gã đeo kính bị ăn rồi.
Gã đeo kính khá gầy nên lượng thịt hầm trong nồi cũng hơi ít.
Nghĩ tới đây, cô lạnh mặt cầm màn thầu lên lầu.
Lần này chẳng ai dám đụng vào nồi thịt nữa.
“Chị Phó à, tôi vẫn muốn biết rốt cuộc sáng mấy chị đã nhìn thấy gì vậy?”
“Không có gì đâu, là thi thể của tên ngu xuẩn đêm trước, máu thịt be bét, bụng bị khoét sạch — Có lẽ tối qua họ cũng gắp không ít kẹp vào màn thầu rồi.”
Hiểu Tuệ đột nhiên bịt miệng: “Ọe — “
Phó Lam Tự đẩy cô ta: “Ra nhà vệ sinh nôn đi, đừng có nôn trên giường, tối tôi còn ngủ nữa.”
“…”
Đúng là một cô gái không có lòng thông cảm mà.
Đêm về khuya.
Hôm nay Kỳ Kỳ bị sốc nặng nên không dám ngủ một mình, cô ta bèn hỏi Vương Hâm có thể cho mình ngủ trong phòng anh ta không.
Vương Hâm đồng ý, lại còn tốt bụng tặng giường cho cô ta, còn bản thân thì trải chăn đệm nằm dưới đất.
Hai người nói được vài câu, cố gắng tìm ra cách rời khỏi đây an toàn.
“Anh nói thử xem, rốt cuộc chúng ta phải làm sao mới xem như thắng rồi qua cửa đây?” Kỳ Kỳ khổ sở nói, “Tôi thấy hình như những người khác đều rất có kinh nghiệm, chỉ có mỗi hai chúng ta là mờ mịt thôi.”
“Có khi nào là chúng ta chỉ cần sống tới một thời hạn nào đó là thành công rồi không?” Vương Hâm nói, “Hay là có đạo cụ quan trọng gì mà phải tìm được mới tính là thành công?”
“Sao mà tôi biết được?” Kỳ Kỳ thở dài, “Hơn nữa tôi nghĩ chúng ta cũng không thể trông cậy vào những người khác được, họ đã bảo là cùng nhau động não, thực chất là tìm được manh mối cũng chẳng chịu chủ động chia sẻ ra…”
Vương Hâm đang tính nói gì đó thì chợt tầm mắt tối đen, đèn trong phòng lại tắt.
Giọng hát hàng đêm phải nghe vài lần của ma nữ lại vang lên.
Tiếng hát vẫn ai oán khiến người ta sợ hãi, nhưng nghe nhiều lần thành ra cũng hơi có sức miễn dịch, không tới mức sợ như buổi tối đầu tiên nữa.
“Kỳ Kỳ.” Anh ta hạ thấp giọng nhắc, “Tập trung tí nhé, lỡ có xuất hiện thứ gì dơ bẩn thì cô cũng đừng sợ, đừng có hét lên đấy…”
Kết quả chưa kịp dứt lời, ánh đèn yếu ớt trên bệ cửa sổ lại sáng lên, chiếu ra một cái đầu người máu thịt be bét, nhe răng cười.
Rõ ràng đó là đầu của gã đeo kính chết đêm thứ hai, da bị xé mất một lớp, con mắt cũng bị móc ra, nhưng cặp kính đó vẫn còn dắt trên gương mặt đẫm máu, cái kính khẽ lung lay phản chiếu lại ánh sáng đục ngầu.
Vương Hâm đối diện ngay với anh mắt của cái đầu, anh ta run bần bật, giơ tay lên bịt chặt miệng nên mới tránh khỏi việc hét lên thảm thiết.
“… Kỳ Kỳ, chui vào trong chăn đi, đừng ló ra.”
Kỳ Kỳ rất nghe lời, lập tức trùm chăn kín từ đầu tới chân, không hề nhìn ra ngoài bệ cửa sổ.
Chẳng biết là qua bao lâu, mãi tới khi ánh đèn vụt tắt, đầu người biến mất.
Xem ra cửa tối nay đã thông qua an toàn rồi.
Vương Hâm lau mồ hôi lạnh trên trán, cuối cùng cũng khẽ thở phào được.
Ai ngờ hơi thở trong lồ ng ngực chưa kịp thở ra hết thì ngay sau đó, anh ta chợt nghe tiếng gió lạ bên cạnh, rồi một đôi tay lạnh như băng chợt vòng lấy cổ anh ta.
“…”
Thậm chí anh ta còn chưa kịp phát ra tiếng r3n rỉ cuối cùng, một con dao găm sắc bén đã lập tức đâm thẳng vào trái tim anh ta.
*
Dù Lý Thần Quang và Bối Bối đã tìm ra được căn nhà kia, cũng tự nghĩ là mình đã treo khung ảnh chính xác lên, nhưng vẫn chẳng có được bất cứ manh mối thưởng nào như dự đoán.
Cả hai đợi tới nửa đêm vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Tâm trạng của Lý Thần Quang không tốt, mà con người y mỗi lần tâm trạng không tốt lại muốn làm những chuyện không được phép phát sóng trên TV.
Ví dụ như OX với bạn gái mình… Mà thôi, không nói gì kỹ đâu.
Cả hai lăn qua lăn lại trên giường, nhiệt tình như lửa.
Đúng là không hổ danh người có kinh nghiệm xuyên việt, dù trong thời khắc nguy hiểm này mà vẫn có thể tự tìm niềm vui, chẳng chút sợ hãi nào.
Ánh đèn trong phòng chập chờn rồi từ từ tắt ngúm.
Lý Thần Quang thở hổn hển, ngừng vận động.
Y thấy hơi lạ, mấy đêm trước đèn đều vụt tắt hết, nhưng hôm nay hình như lại chỉ tắt một nửa trước, ánh sáng trong phòng tối đi rất nhiều nhưng vẫn có thể nhìn rõ xung quanh.
“Bé cưng.” Y thấp giọng nói, “Có gì đó không ổn…”
“Hả?” Bối Bối ngây người đáp lại, ngực cô ta phập phồng trông có vẻ hơi lo, “Sao lại không ổn?”
“Đèn chỉ tắt một nửa thôi, còn lại… một nửa rất gọn ghẽ.”
Y phát hiện những ngọn đèn không bị tắt đều tập trung ở bên cạnh giường của mình, giống như tạo ra một kết giới nửa sáng nửa tối để nhốt cả hai lại bên trong vậy.
Tại sao chứ.
Trước khi y kịp hiểu rõ vấn đề, một giọng hát quen thuộc lại bắt đầu quanh quẩn trong nhà gạch.
“Mẹ rất thích tấm áo cưới màu đỏ của em,
Đừng để em chết đi quá sớm, quá sớm.
A ~~ A ~~ A ~~
Đêm khuya tóc anh bay bay,
Đêm khuya mắt anh đang nhắm nghiền,
Đây là một lời hẹn ước bí mật,
Của em, của anh…”
Không đúng, tiếng hát này nghe vào cảm giác không giống với hai đêm trước.
Tiếng hát lần này vang là xa tới gần, như thể càng lúc càng tới gần y vậy.
Nghe kỹ lại, giọng nữ từ từ chồng lên nhau, nghe như đang song ca hơn.
Có người hát bên ngoài phòng, trong phòng thì…
Cũng có người hát.
Như có một luồng gió nhẹ lướt qua, thổi tới mức Lý Thần Quang chảy mồ hôi lạnh đầy lưng, lạnh đến thấu xương.
Y khó khăn nuốt nước bọt, chỉ thấy cổ mình nặng như đeo 2 cân đinh thép, xương cổ kêu răng rắc, lông tơ trên từng tấc da thịt đều dựng đứng.
Cuối cùng y vẫn từ từ quay đầu lại, nhìn sang bên cạnh —
Khung ảnh bị y treo lên tường ban ngày chẳng biết đã được đặt cạnh đầu giường y tự khi nào.
Thiếu nữ trong khung ảnh vẫn mặc váy Tú Hóa đỏ thắm, cài đóa mẫu đơn đẹp đẽ trên tóc.
Y đờ người ra, cảm thấy máu trong người như đang đông lại từng chút.
Cánh môi anh đào của thiếu nữ khẽ hé, đóng rồi lại mở như đang hát.
“Đêm khuya tóc anh bay bay,
Đêm khuya mắt anh đang nhắm nghiền,
Đây là một lời hẹn ước bí mật,
Của em, của anh.”
“…”
Lý Thần Quang nhìn khung ảnh chằm chằm, cắn chặt hàm răng, dùng hết sức lực để cản bản thân không kêu lên thành tiếng.
Y nhìn người thiếu nữ trong bức ảnh đã thay đổi, chiếc váy Tú Hòa đang từ từ trở thành một chiếc áo cưới màu trắng thấm đẫm máu, đóa mẫu đơn trên đầu cũng đã biến mất, mái tóc dài được búi xõa tung che khuất nửa gương mặt thiếu nữ.
Đôi mắt thiếu nữ đen nhánh và sâu thăm thẳm, cánh môi đỏ tươi vẫn đang hát tiếp.
“Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e chảy máu không ngừng,
Một đêm xuân đó không phải lỗi của em;
Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e thối rữa,
Một đêm xuân đó không phải lỗi của em…”
Lý Thần Quang nghe mà tê hết cả da đầu, chẳng biết y lấy đâu ra can đảm mà đột nhiên nhấc khung ảnh lên rồi ném mạnh xuống sàn nhà.
Khung ảnh rơi xuống phát ra tiếng “Xoảng” giòn tan.
Kính trên khung ảnh bị nứt ra, nhưng có lẽ là ảo giác nên người thiếu nữ bên trong lại cười càng vui hơn.
Ả toét miệng cười, lặp đi lặp lại đoạn cuối bài hát như bị lag.
“Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e chảy máu không ngừng,
Một đêm xuân đó không phải lỗi của em;
Chỉ mong người phụ nữ anh đang vuốt v e thối rữa,
Một đêm xuân đó không phải lỗi của em…”
Lý Thần Quang sửng sốt một lúc rồi chợt ý thức được gì đó, cả người run cầm cập.
Y nhìn sang chỗ khác, sợ hãi liếc nhìn bạn gái mình đang nằm trên giường.