Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 41

Vì trên cửa đã có chữ Murder viết ngược nên Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đều cực kỳ cảnh giác.

Từ này vừa xuất hiện, ắt hẳn nguy hiểm cũng đang cận kề rồi.

Chất lượng giấc ngủ của Phó Lam Tự cao nhưng không có nghĩa là lúc nào cũng có thể ngủ được, chẳng hạn như lúc này, cô chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi thôi chứ lúc nào cũng để ý tiếng động xung quanh hết.

Chống đỡ được tới nửa đêm, cô chợt cảm giác được một hơi lạnh khó hiểu nên lập tức mở mắt ra.

Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh cũng bật dậy.

“Căn phòng thay đổi rồi.”

Thay đổi ở đây tất nhiên là thay đổi về màu sắc trong phòng.

Vách tường xung quanh đã biến thành màu cam vàng từ khi nào, càng lúc càng đậm, đang từ từ tới gần với màu đỏ.

Chỗ này đang dần trở thành “phòng nguy hiểm” trong quy tắc.

“Đi thôi, đổi chỗ.”

Hai người nhanh chóng xuống giường mang giày vào, cầm áo khoác và đạo cụ rồi chạy khỏi phòng 223, ra ngoài tìm một căn phòng an toàn khác.

Kết quả là chưa kịp tìm phòng nào thích hợp thì phòng 212 ở chỗ rẽ hành lang đã hé ra một khe hở.

Trình Viện nhô đầu ra, lo lắng vẫy tay: “Cô Phó, tới đây đi!”

Kiều Vân Tranh thắc mắc: “Sao chị ta chỉ gọi mỗi em thôi vậy?”

“… Anh thật sự thích lãng phí thời gian vào những câu hỏi ngốc nghếch này à.”

Hai người cùng vào phòng Trình Viện, Trình Viện trở tay khóa cửa lại.

“Chà, xem ra phòng của hai người không được yên ổn lắm nhỉ?”

“Ừm, tôi còn nhớ trước đó cô Trình ở số 210 mà, mới đổi à?”

“Sau khi tách khỏi hai người để về phòng, tôi thấy trên cửa có viết chữ Murder ngược, sợ tới mức chẳng dám chợp mắt suốt đêm — May thật, quả nhiên là thoát được một mạng rồi.”

Phó Lam Tự trầm ngâm: “Chỉ e là những người chơi khác không thể may mắn thoát được đâu.”

“Có may mắn hay không thì cứ đợi tới sáng mai là khắc biết.”

“Cũng đúng.”

Trình Viện mỉm cười: “Nếu cô Phó không ngại thì tối nay ngủ chung giường với tôi trước đi, anh Kiều thì chịu khó tí, ngủ ghế sô pha nhé.”

Kiều Vân Tranh nhìn chị ta một cái, nét mặt vẫn rất lịch sự nho nhã, không hề có gì khác thường, chỉ gật đầu đáp lại: “Ừm, phiền cô Trình rồi.”



Thế là từ nửa đêm tới sáng sớm, mọi người đều ngủ yên, không hề có gì quấy rầy nữa.

Điều đáng nói là lúc thức dậy vào ngày hôm sau, bữa sáng không được đưa tới đúng giờ, cả ba mới ý thức được: Quản lý khách sạn đã bị giết nên chẳng còn ai đưa cơm nữa.

Điều này có nghĩa là họ sẽ bị đói cả ngày.

Phó Lam Tự rất bất mãn vì điều này.

Nhưng sự chú ý của cô rất nhanh đã chuyển từ việc không có cơm ăn sang một chuyện hấp dẫn hơn nhiều.

Cặp đôi đỏ xanh trên tầng 3 kia, người nữ không thấy đâu, người nam thì đang ở trong sảnh với Dư Mai.

Lúc vừa nhìn thoáng qua, Kiều Vân Tranh làm như vô tình nghiêng sang một bên, thì thầm với Dư Mai.

“Chà, cô Dư thả lưới rộng quá, lại tìm được đối tượng kết thành đồng minh mới rồi à?”

“Anh ta thức thời hơn anh nhiều.” Dư Mai u ám nhìn sang, “Dù là ai đi nữa, chỉ cần có thể ra tay giết bạn gái mình thì tôi đều sẽ cho cơ hội — Là anh tự từ bỏ mà.”

“Ồ, thế thì tiếc thật.”

Mặt khác, Phó Lam Tự cũng đứng trong góc sảnh, đút tay vào túi nói chuyện với Khúc Văn An.

“Vừa rồi anh Khúc ra hiệu ngầm cho tôi là muốn nói chuyện gì vậy?”

Khúc Văn An vẫn tỏ ra nho nhã lịch sự, ngay cả nụ cười cũng đúng chuẩn, trông rất có khí chất của một cậu ấm quý tộc.

Hắn nói: “Tôi muốn hỏi cô Phó một chút, cô có chắc muốn kết thành đồng minh với người kia không vậy? Trông người đó có vẻ cũng có hứng thú với cô Dư đấy.”

“Đối với tôi mà nói, kết thành đồng minh với ai đều không quan trọng, người chơi nam có ưu thế về thể lực hơn, tôi chỉ muốn có thêm phần thắng thôi.”

“Làm đồng minh với tôi sẽ có nhiều phần thắng hơn đấy.” Khúc Văn An mở bàn tay đang nắm chặt của mình ra, để lộ một nửa chiếc chìa khóa xe, “Cô Phó à, tôi nghĩ… Cô có cách lấy được nửa chìa khóa kia đúng không?”

Phó Lam Tự im lặng.

Cô nhìn ống tay áo len bị hắn xắn lên, trên nền vải trắng lộ ra một chút vết máu loang lổ.

Xem ra thông tin của Trình Viện là chính xác, tối qua hắn thật sự đã giế t chết một người chơi nam mới cướp được chìa khóa xe.

“Cô Phó, đây cũng chẳng phải vấn đề gì quá khó mà.” Khúc Văn An nghiêm túc thuyết phục, “Nếu cô có khả năng tìm được manh mối và đạo cụ, chúng ta nghiêm túc hợp tác ắt sẽ thành công thôi — Trong game không cần uy tín và nghĩa khí, những thứ đạo đức sáo rỗng đó không có chút nghĩa lý nào hết, chúng ta chỉ cần sống sót thôi mà.”

“…”

“Cô Phó à, tôi tin cô là người thông minh, có thể quyết định chính xác.”

Hắn giơ tay lên như muốn vỗ vai Phó Lam Tự, nhưng lại bị cô né kịp.

Phó Lam Tự nhìn hắn, bình tĩnh mở miệng: “Tôi biết nửa chìa khóa còn lại ở đâu, tối nay chúng ta gặp nhau ở thang máy tầng 2 đi.”

“Cô nói thật à?”

“Tôi sẽ không nói dối.”

Khúc Văn An mỉm cười gật đầu, dịu dàng trả lời: “Thế tối nay chúng ta không gặp không về nhé.”

Phó Lam Tự nhìn bóng lưng đang xa dần của hắn, sau đó quay người lại, thấy Trình Viện đang đi tới phía mình.

Hai người chạm mắt nhau.

Trình Viện hỏi cô: “Moi được thông tin gì không?”

“Hắn chủ động cho tôi xem, đúng là hắn có một nửa chìa khóa kia.” Phó Lam Tự nói, “Nhưng tôi vẫn cảm thấy tên này không đơn giản chút nào, muốn giết hắn e không phải chuyện dễ, vì thế mới dụ hắn tối nay lại đến.”

“Tới đó tôi sẽ nấp để giúp cô giết hắn.”

Phó Lam Tự đồng ý, hỏi lại: “Cô mới đi đâu vậy?”

“Lên tầng 3 một chuyến, phòng 304, là phòng trước đây của cặp đôi đỏ xanh kia ấy.”

“Rồi sao nữa?”

“Người nữ chết rồi.” Giọng điệu của Trình Viện rất bình thản, “Giống như tên thọt trong buổi tối đầu tiên, hẳn là chết đuối trong máu.”

Chuyện này cũng dễ hiểu, tên áo xanh muốn đổi đối tượng đồng minh, chấp nhận đề nghị của Dư Mai nên quyết định giết bạn gái của mình.

Thực ra chưa chắc gã đã tự tay hành động, gã chỉ cần nhân lúc căn phòng bị nguy hiểm tối qua để nhốt người nữ lại trong phòng là sẽ giết được cô ta thôi.

Người chơi tới được rank Vàng thì làm gì có chuyện nhân từ nương tay nữa?

“Phản bội trong game là chuyện bình thường, cô Trình sẽ không như thế đấy chứ?”

Trình Viện nhìn cô: “Lẽ nào kết thành đồng minh với người khác lại đáng tin hơn là kết thành đồng minh với cô sao? Tôi không tin đâu.”

“Nói thế cũng có lý nhỉ.”

“Thế chúng ta cứ như kế hoạch nhé, ban ngày nghỉ ngơi, tới tối sẽ hành động.” Nói xong, Trình Viện hơi dừng lại rồi chợt ý thức được, “… Đúng rồi, hình như chúng ta còn thiếu một cái chìa khóa nữa đúng không? Chứ không thì sao mở được cửa khách sạn?”

“Thật ra không cần lo đâu.”

“Tại sao?”

Phó Lam Tự bình tĩnh nói: “Vì chìa khóa đó đang ở chỗ tôi.”

“…”

“Cô Trình đừng bao giờ nghĩ tới việc giết tôi để lấy chìa khóa nhé, dù tôi chết rồi thì cô cũng không biết được tung tích của nó đâu.”

Nói như đùa, nhưng lại khiến Trình Viện hơi nghẹn họng.

“Cô ấy, cảnh giác ghê thật, nhớ khi xưa…”

Phó Lam Tự vốn đang định nghe hết câu, ai ngờ Trình Viện chỉ thở dài chứ không nói tiếp nữa.

Có lẽ đó là một đoạn ký ức không muốn nhớ lại.

*

Chạng vạng tối, Kiều Vân Tranh từ bên ngoài quay về, cầm theo một cây gậy bóng chày đầy bụi.

Phó Lam Tự và Trình Viện cũng quay lại, người sau mang theo một cây nạng kim loại.

Ba người đều tò mò nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Tìm ở đâu ra vậy?”

“Trong phòng kho sâu trong tầng 1 có rất nhiều hộp các tông, trong đó có một hộp đựng cây gậy bóng chày này.”

Có lẽ là gậy bóng chày mà nữ chính trong The Shining dùng để đánh nam chính.

“Hai chúng tôi thì tới sảnh tiệc.” Trình Viện nói, “Cô ấy muốn cướp luôn cây đàn piano nhưng tôi nghĩ thứ đó đánh người không tiện lắm nên lấy cây nạng của một bà già ở dưới sân khấu thôi.”

Dù sao người trong sảnh tiệc cũng như con rối, có bị cướp đồ cũng chẳng phản ứng gì.

Nói xong, chị ta còn khen: “Cô Phó đúng là hợp tính tôi, tác phong hành động cũng rất đúng ý tôi.”

Kiều Vân Tranh nhướng mày rất nhẹ: “Thế ư? Thế thì đáng để chúc mừng rồi.”

Cứ thế, cộng thêm cây rìu đã chém chết thây ma nữ kia, cả ba đã có vũ khí phòng thân của riêng mình.

Đây phải không cả lo mà là đề phòng một cách chu đáo.

Phàm là người chơi có kinh nghiệm đều sẽ không nghĩ rằng tối nay có thể mở cửa khách sạn dễ dàng, hoặc vui vẻ leo lên xe trượt tuyết để qua cửa được.

Chẳng biết còn thứ gì đang chờ đợi họ, vì thế phải chuẩn bị đầy đủ hết.

Trình Viện nghiêm túc hỏi Kiều Vân Tranh: “Anh Kiều à, sáng nay anh trò chuyện với Dư Mai khá nhiều đấy, có phải đã phát hiện ra chuyện gì không ổn rồi không?”

Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Chẳng phải cô luôn nghĩ Dư Mai có gì đó không ổn sao?”

“Đúng thế, tôi cảm thấy trạng thái của cô ta không được bình thường — Tất nhiên là tôi không có bằng chứng, chỉ có thể nói là trực giác của phụ nữ thôi.”

“Trực giác của cô rất có lý đấy.”

“Thật à?”

Nghe vậy, Phó Lam Tự cũng ngẩng đầu lên: “Chẳng lẽ anh có bằng chứng? Rốt cuộc Dư Mai đã từng bị thương chưa vậy?”

“Việc cô ta có từng bị thương trước khi vào game không thì chúng ta không thể xác minh được.” Kiều Vân Tranh nói, “Nhưng anh sực nhớ ra công dụng của một đạo cụ nên tìm cơ hội thử trên người cô ta một chút.”

Phó Lam Tự hiểu ra ngay: “Tấm gương à?”

“Đúng thế, tấm gương đó không chỉ giúp chúng ta soi chữ trên cửa mà còn có thể soi người nữa.” Nói xong, Kiều Vân Tranh lấy tấm gương trong ngực ra, đưa tới trước mặt Trình Viện, “Nào, cô Trình, soi thử đi.”

Trình Viện: “?”

Dù không hiểu gì nhưng Trình Viện vẫn nghe lời, chị ta trong gương vẫn rất xinh đẹp, không hề có gì khác lạ.

“Hẳn là anh soi được gì từ Dư Mai rồi đúng không?”

“Lúc sáng tôi có lén soi thử một chút, người chơi nam áo xanh kia thì không có gì, nhưng trên đầu Dư Mai lại có một luồng khói đen.”

Trình Viện nhíu mày: “Quả nhiên, Dư Mai chính là kẻ thừa trong nhóm người chơi.”

“Chưa thể kết luận được.” Kiều Vân Tranh đưa tấm gương cho Phó Lam Tự, nghiêm túc dặn dò, “Tối gặp Khúc Văn An, em nhớ soi hắn thử, lúc đó anh với cô Trình sẽ chờ ở chỗ rẽ hành lang.”

Dù có phải là người hay không, họ vẫn phải đối phó, nhưng an tâm trong lòng vẫn hơn.

“Thế còn Dư Mai? Cả người chơi nam kết thành đồng minh với cô ta nữa.”

Kiều Vân Tranh cười: “Đừng vội, đợi chúng ta giải quyết xong Khúc Văn An rồi sẽ tới hai người đó.”

Dù sao tất cả chìa khóa cũng trong tay họ hết rồi, không lo có kẻ rời khỏi khách sạn sớm.

Tối nay có lẽ sẽ là một trận chiến khốc liệt đây.

*

12 giờ đêm, Phó Lam Tự cầm theo cây nạng kim loại hơi nặng kia đi tới thang máy tầng 2, giả vờ bắt tay với Khúc Văn An.

Khúc Văn An đã đứng sẵn bên trong, hắn nhìn tới phía cô, khẽ mỉm cười.

“Cô Phó đúng giờ quá.”

“Tôi không quen tới trễ.” Phó Lam Tự ung dung nói, “Anh Khúc, có đem chìa khóa tới không?”

“Có chứ.” Khúc Văn An chậm rãi trả lời, “Nhưng giờ chưa thể đưa cho cô Phó được, để xác nhận thành ý kết thành đồng minh giữa chúng ta, tôi đề nghị tiến hành trao đổi sau khi rời khỏi khách sạn.”

“Thế cũng được, tôi không có ý kiến.” Phó Lam Tự nhìn hắn một cái, “Nhưng muốn ra khách sạn còn cần chìa khóa cửa chính khách sạn nữa, anh Khúc đã tìm được chưa?”

Khúc Văn An gật đầu không hề nghĩ ngợi: “Tìm được rồi, đang ở chỗ tôi đây, bởi vậy tôi mới nói kết thành đồng minh với tôi là lựa chọn chính xác của cô Phó đấy.”

“…”

“Cô Phó, sắp qua cửa tới nơi rồi, cô không nên chần chừ nữa đâu.”

Phó Lam Tự nhẹ nhàng hỏi lại: “Tôi rất tò mò đấy, sao anh Khúc lại chọn tôi làm đồng minh vậy? Tôi hơn Dư Mai ở chỗ nào thế?”

“Cô là người chơi đầu tiên tôi gặp trong game, tôi rất thích khí chất của cô.” Hắn nói, “Huống hồ gì thực lực của cô Dư cũng không đủ, thành ý cũng thế, cô ta nên bị bỏ lại.”

“Ồ? Thế à?”

“Cô Phó, đừng quên là trong nhóm chúng ta vẫn còn bị thêm một người nữa — Thực ra tôi nghĩ cô Dư rất có thể là “người” đã lẫn vào nhóm.”

Giọng điệu hắn nghiêm túc mà rất chân thành, tới nỗi Phó Lam Tự nghe mà muốn tin luôn ấy.

Cô thở dài một tiếng, giơ tay ra hiệu “mời”.

“Nếu đã thế, tôi bằng lòng hợp tác với anh Khúc.”

Trên môi Khúc Văn An hiện lên nụ cười vi diệu, hắn quay người, chậm rãi bước vào thang máy và ấn nút mở cửa, đợi Phó Lam Tự theo vào.

Hắn thấp giọng giục: “Cô Phó, chúng ta phải hành động nhanh lên để những người chơi khác không phát hiện ra.”

Nhưng trò chơi này đâu thể chơi như thế được, có trốn tránh cũng vô ích thôi.

Chỉ cần số người còn sống nhiều hơn ba thì họ chẳng thể nào qua cửa được.

Cứ lao đầu qua cửa, hệ thống sẽ cho cả đám bị diệt hết.

Phó Lam Tự đứng yên đó một lúc, cuối cùng lạnh mặt lấy tấm gương nhỏ từ trong áo lông ra.

Cô quay lưng lại, giơ tấm gương lên trước mặt.



Trong thang máy trống rỗng, Khúc Văn An vẫn đứng ở đó.

Nhưng hình ảnh phản chiếu của hắn trong gương lại khác hẳn với hiện thực.

Gương mặt trẻ trung và trắng trẻo bấy giờ đã trở nên cực kỳ chật vật.

Trên đầu hắn, một vết đạn máu thịt be bét, máu chảy dài trên hai gò má, nhuộm chiếc áo len trắng thành một màu đỏ tươi.

Hắn bỗng nhếch mép, nở một nụ cười dữ tợn.

“Cô Phó.” Hắn hỏi, “Cô đổi ý rồi sao?”
Bình Luận (0)
Comment