Lúc Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh trở về hiện thực thành công, Bạch Tiêu và Kỷ Linh cũng đã quay về, vừa đúng là đêm giao thừa.
Hôm sau, mọi người cùng nhau dùng bữa, theo như Kỷ Linh kể lại, lần xuyên việt này cực kỳ bi3n thái, có thể so sánh với Resident Evil, đây cũng là lần đầu tiên chị ta phát hiện hóa ra Bạch Tiêu đánh giỏi hơn mình tưởng tượng nhiều.
Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được, bề ngoài anh trai là một người đàn ông nho nhã dịu dàng nhưng bên trong lại là sói đội lốt cừu.
“Vãi nồi, đây là rank Vàng mà? Chị đã xuyên việt nhiều như thế rồi mà chưa bao giờ đụng phải rank Vàng nào khó tới vậy, chị nghi ngờ đó là level Bạch Kim cơ!”
Kiều Vân Tranh chỉ bình tĩnh lắc đầu mỉm cười khi Kỷ Linh chửi thề.
“Cô Kỷ à, thứ cho tôi nói thẳng, hiện tại cô vẫn chưa tưởng tượng nổi được độ khó của rank Bạch Kim đâu.”
“… Thật ư?”
Cố Mặc Trì đang bóc tôm cho Bạch Sanh nghe vậy cũng uể oải tiếp lời: “Thật đó, đừng mơ tới rank Bạch Kim nữa, rank Bạch Kim là địa ngục đấy.”
Bạch Sanh nghiêng đầu nhìn y: “Thế anh với anh Kiều phải gọi là bò từ địa ngục ra hả?”
“Anh Kiều thì tôi không biết, nhưng tôi còn sống lâu như thế mà đã giết không ít người ở dưới địa ngục rồi.” Giọng điệu Cố Mặc Trì vẫn như đùa nhưng ánh sáng trong đáy mắt lại trầm xuống, “Vì thế, chưa biết khi nào loại người như tôi mới bị cắn ngược rồi trả giá đắt nữa.”
Kiều Vân Tranh không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.
“Người có thể sống tới giờ trong trò chơi này thì làm sao mà sạch sẽ được?” Kỷ Linh nghiến răng, “Dù có báo ứng đi nữa thì cũng nên báo cái hệ thống chó má này trước.”
Cố Mặc Trì nói: “Mượn lời của cô Kỷ, tôi cũng mong hệ thống chó má này có thể nhanh chóng sụp đổ, nhưng hẳn là chúng ta không thể thấy ngày đó rồi, tiếc thật đấy.”
“Dù chúng ta không thấy thì ắt sẽ có người thấy thôi.”
Chủ đề câu chuyện tới đây khiến bầu không khí nhất thời trở nên căng thẳng.
Dù Cảnh Hạc được các anh chị yêu thương mời tới liên hoan, nhưng thân là gà mờ rank Bạc, cậu ta tạm thời không có quyền lên tiếng, chỉ có thể lẳng lặng ăn thôi.
Cậu ta có xứng để nói chuyện không? Không.
“Chị Lam.” Cậu ta âm thầm gắp cho Phó Lam Tự một miếng chân vịt, nhỏ giọng lầm bầm, “Chị không muốn phát biểu gì à?”
Phó Lam Tự cúi đầu, chăm chú nhặt xương cá: “Phát biểu cái gì?”
“Chị hùng biện hay tuyệt vời, miệng lưỡi lanh lợi, nói vài lời xoa dịu bầu không khí nặng nề này đi chứ…”
Cô khẽ liếc xéo cậu ta một cái.
Cảnh Hạc còn nghĩ mình nói sai gì đó nên vô thức thẳng lưng, chẳng dám gặm tiếp nửa cái cánh gà đang ngậm trong mồm.
Kết quả lại thấy chị gái mình đặt đũa xuống, nghiêm túc nói.
“Mọi người, sống chết hay báo ứng gì thì chúng ta cũng chẳng thể dự đoán được tương lai, có nói cũng vô ích, hay là bàn về những chuyện thực tế hơn đi.”
Bạch Sanh tò mò: “Cái gì thực tế?”
“Tôi suy nghĩ rồi, vừa hay lại tới giao thừa mà mọi người lại không bị bắt buộc xuyên việt nữa, hay là cùng tới nhà chúng tôi mừng năm mới nhé.”
Trong số bảy người, ngoài Cảnh Hạc ra, đều có quan hệ không tốt với cha mẹ từ trước vì đủ loại duyên cớ; hoặc có người đã mất cha mẹ vì tai nạn nên giờ cũng chẳng cần lo lắng nữa.
Vì thế ý tưởng mừng năm mới cùng nhau không tồi chút nào.
Kỷ Linh rất vui: “Được đấy, mấy năm nay chị đều đón giao thừa một mình, năm nay có mọi người ở bên, tất nhiên là chị bằng lòng rồi.”
“Anh trai em nấu cơm tất niên ngon lắm đấy.” Bạch Sanh cười hí hửng thổi phồng anh trai mình lên, “Lần này mọi người có lộc ăn rồi nhé.”
Bạch Tiêu vui vẻ đồng ý: “Nếu mọi người không phản đối thì cứ để cơm tất niên cho tôi lo, tới lúc đó lập danh sách các món muốn ăn rồi đưa cho tôi, tôi sẽ đi mua đồ với Kỷ Linh.”
Cố Mặc Trì cũng không có ý kiến gì với chuyện này, Kiều Vân Tranh thì nhìn sang Phó Lam Tự, cũng đồng ý.
Cảnh Hạc nói: “Đợi em ăn tối với cha xong sẽ sang giúp mọi người làm sủi cảo nhé.”
“Thế thì chốt vậy đi.”
Thế là những ly rượu của bảy người vui vẻ cụng vào nhau.
*
Đêm ba mươi, nhà nhà thắp đèn, ai nấy cũng được đoàn viên.
Kiều Vân Tranh viết thư pháp bằng bút lông rất giỏi, anh tự cắt giấy đỏ, viết ra chữ Phúc và hai câu đối nữa.
“Mỗi ngày bình an, mỗi năm như ý”, tám chữ uyển chuyển mà mạnh mẽ, tượng trưng cho những ước mong bình dị và chân thực nhất.
Phó Lam Tự đang giúp anh treo câu đối ở cửa ra vào, chợt nghe Bạch Sanh trong phòng hét toáng lên.
“Trời ơi! Em xé rách một xâu tiền rồi!”
Cố Mặc Trì bình thản: “Không sao đâu, anh đã đoán được em sẽ xé rách nên có mua thêm mấy xâu nữa.”
“… Ầy, em không biết nên vui hay tức nữa đấy.”
Đúng lúc này điện thoại của Phó Lam Tự vang lên, hiển thị người gọi là Cảnh Hạc, chẳng biết tên nhóc này bị làm sao mà dạo này có thói quen gặp chuyện là tới tìm cô chứ chẳng tìm Kiều Vân Tranh nữa.
“A lô?”
“Chị Lam!” Cảnh Hạc rất hào hứng, “Cha em mua quà cho chị với anh Vân, tối em đưa cho hai người nhé!”
“… Dẫn cậu qua cửa cũng thu tiền mà, không cần quà cáp gì đâu.”
“Phải tặng, phải tặng chứ, cha em rất để ý chuyện này, ông ấy bảo năm mới phải làm phiền hai người tiếp nên phải kiếm chút điềm lành.”
Phó Lam Tự bật cười: “Thế cảm ơn cha cậu hộ bọn chị nhé.”
Kiều Vân Tranh nghiêng đầu nhìn cô một cái, hiếm khi thấy cô cười nên anh cũng không khỏi cong khóe miệng.
“Hỏi Cảnh Hạc tối mấy giờ tới đi em.”
“Tối mấy giờ cậu tới vậy?”
“Tầm 10 giờ ấy.” Cảnh Hạc nói, “Mọi người có muốn bắn pháo hoa không? Giờ trong nội thành cấm rồi, nhưng chúng ta có thể tới thị trấn Lê Hoa, chỗ đó cho bắn ấy — Nếu đi em sẽ nhờ tài xế nhà em lái xe.”
“Ừ, để lát chị hỏi thử.”
“Vâng chị Lam, năm mới vui vẻ nhé!”
“Năm mới vui vẻ.”
Phó Lam Tự thả điện thoại vào trong túi áo, quan sát tỉ mỉ câu đối trước mặt.
Cô nghe Kiều Vân Tranh thấp giọng hỏi: “Được không?”
“Rất hợp, thôi, vào nhà đi anh.”
…
Ngoài ban công, Bạch Sanh đang đứng trên ghế treo đèn màu và đèn lồ ng tự mình chọn, cái nào cũng rỗng ruột, cắt hình hoa văn, có thể xoay tròn và phát ra tiếng nhạc nữa, nói chung là rất lòe loẹt.
Cố Mặc Trì đang ở dưới vịn ghế cho cô ấy, sau một lúc lâu không khỏi thở dài.
“Chuyện này để anh làm là được rồi, nãy giờ em loay hoay hết nửa tiếng rồi đấy…”
“Anh không hiểu gì hết.” Bạch Sanh nghiêng mặt nhìn y một chút, “Quan trọng là quá trình kìa, niềm vui tự tay làm sao để người khác thay thế được.”
Cố Mặc Trì suy nghĩ một lúc, hình như cô ấy lúc nào cũng có khả năng biến những lời ngụy biện thành câu có lý hết.
Y nhíu mày cười, vẫn rất kiên nhẫn vịn ghế chứ không tranh cãi với cô ấy nữa.
“Ừ, em nói là đúng hết.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì 10 phút nữa lại trôi qua, Bạch Sanh từ từ treo hết tất cả đèn màu lên.
Cô ấy ngả người ra sau, thỏa mãn quan sát kỹ tác phẩm của mình, ai ngờ chân lại bước hụt khiến cả người lảo đảo.
May mà ghế không quá cao, nhưng Cố Mặc Trì vẫn giật mình, y nhanh tay nhanh mắt nên lập tức ôm ngang eo cô ấy.
Bạch Sanh vô thức vòng hai tay ôm cổ y, sau đó hai người dùng tư thế vừa gặp đã yêu của nam nữ chính trong phim thần tượng máu chó để nhìn nhau đầy tình cảm.
Bạch Sanh: “…”
Cố Mặc Trì: “…”
Sau một lúc lâu, cô ấy lúng túng nhìn sang chỗ khác, lặng lẽ rụt tay về.
“Hình như hai chúng ta hơi làm quá rồi nhỉ?”
Người biết thì hiểu bị ngã từ trên ghế xuống, ai không hay còn cho là cô ấy ngã từ tầng 2 xuống ấy.
Cố Mặc Trì lại không hề để ý, y cười vỗ nhẹ vào lưng cô ấy: “Lỡ như trẹo chân thì anh nói sao với anh trai em đây.”
“Sao anh lại không dám nói với anh ấy?”
“Em không phát hiện mỗi lần anh em nhìn anh, ánh mắt đều hơi là lạ sao?” Cố Mặc Trì nói, “Giống như bắp cải trồng bao nhiêu năm bị một con lợn rừng ủi vậy — Dù con lợn rừng đó cũng khá đẹp trai đấy.”
Bạch Sanh buồn cười: “Anh đừng có nói xàm, anh trai em tốt tính lắm, chẳng xấc xược như anh đâu.”
Cô ấy định đẩy y ra nhưng chưa kịp đẩy thì cửa ban công đã bị mở.
Bóng dáng Kỷ Linh xuất hiện ngoài cửa.
“Hai đứa ăn cơm thôi, đã lên đủ món rồi, rốt cuộc là hai đứa có treo được đèn không… Hả?”
Kỷ Linh nhìn Bạch Sanh và Cố Mặc Trì đang duy trì tư thế ôm nhau mà im bặt, vô thức rơi vào trầm tư.
Bạch Sanh vội lùi ra sau một bước: “Khụ, thì… Chị Linh à, em chỉ bị té lúc treo đèn lồ ng thôi, anh ấy giúp em tí chứ không có gì hết…”
“Chị biết là không có gì mà.” Kỷ Linh gật đầu, trong đáy mắt tràn đầy sự nhiều chuyện và mập mờ, “Thực ra có gì cũng được, nam nữ trưởng thành hết rồi, yêu đương là bình thường mà — Chị đã bảo rồi, loại người như chúng ta phải tranh thủ thời gian hưởng thụ cuộc sống, trong đó, chuyện yêu đương là quan trọng nhất.”
“…”
“Hai đứa nói chuyện đi, chị đi dọn bát đũa trước đây.”
Cô Kỷ Linh nhẹ nhàng xuống lầu như một chú bướm, để lại Bạch Sanh và Cố Mặc Trì bất lực nhìn nhau.
Cố Mặc Trì thở dài: “Thôi xong, cô Kỷ với anh em chẳng giấu nhau chuyện gì, chắc giờ anh em lại có thêm ý kiến với anh rồi.”
“… Anh đừng nhắc chuyện này nữa.”
Lúc này Bạch Tiêu đang tận tình phục vụ món canh giò bốc khói nghi ngút với tư cách là chủ nhà.
Đối tác buôn chuyện tốt nhất của Kỷ Linh là Phó Lam Tự luôn giỏi lắng nghe, hai người vừa gắp cà chua bi trong đ ĩa ăn vừa châu đầu thì thầm với nhau, thi thoảng còn liếc sang Bạch Tiêu nữa.
Bạch Tiêu bị hai người nhìn tới ngớ người: “Sao vậy? Mặt anh dính nhọ à?”
Phó Lam Tự bước tới, nhận lấy bát canh trong tay anh ta.
“Người ta nói anh cả như cha, con gái lớn không thể bỏ cha được.”
“?”
*
Tối đó, Bạch Tiêu là bếp trưởng, Kỷ Linh trợ giúp, hai người bắt đầu bận rộn từ chiều, nấu tám món nóng, bốn món nguội, một món canh và một món tráng miệng, bày đầy trên bàn của phòng ăn.
Cái gọi là khói lửa nhân gian đáng giá ở chỗ náo nhiệt và sum vầy, trong ngày lễ truyền thống này, những người không có quan hệ huyết thống với nhau lại cùng nhau chúc phúc, mời rượu, đâu đâu cũng là tình cảm chân thành.
Những người cùng lưu lạc ở chân trời xa xăm đều phải dựa vào ít hơi ấm này để duy trì và cho nhau dũng khí để bước tiếp.
Trong bữa tiệc, Phó Lam Tự hỏi Kiều Vân Tranh: “Trước giờ anh có từng đón năm mới với ai chưa?”
“Thỉnh thoảng có ăn chung bữa cơm với các thành viên trong Đảo Ngầm.” Kiều Vân Tranh mỉm cười, “Nhưng anh vẫn chưa quen hầu hết người trong số họ, chỉ vì giữ tình cảm cùng tổ chức nên mới tạt ngang qua thôi.”
Kỷ Linh ở bên cạnh nghe vậy thì trầm ngâm: “Trịnh Trác lúc trước dẫn tôi qua cửa kia có phải người rất thân với anh Kiều không?”
“Trịnh Trác với tôi quen nhau bốn năm, trước đây cùng vào tổ chức, đúng là có quen.”
“Thế anh Kiều với nhóm chúng tôi thì sao, cũng xem như là có quen biết à?”
Bạch Sanh nghe vậy thì cười: “Chúng ta thì khỏi bàn, nhưng anh Kiều với Lam Lam là có “quen nhau” đấy!”
Phó Lam Tự không nói gì, chợt nghe Kiều Vân Tranh dịu dàng trả lời: “Tất nhiên, gặp được mọi người là vinh hạnh của tôi, sau này nếu cần giúp gì thì cứ nói, tôi nhất định sẽ giúp đỡ hết sức.”
Lời hứa của anh rất có trọng lượng.
Cố Mặc Trì cười nói: “Có phải chúng tôi được hưởng sấy từ cô Phó không nhỉ?”
“Anh nhìn người ta kìa.” Kỷ Linh đột nhiên dùng cùi chỏ huých Bạch Tiêu một cái, “Năm mới tới rồi, anh cũng gần 30, cũng phải cân nhắc tới việc hôn nhân của mình đi chứ.”
“?” Bạch Tiêu cạn lời, “Em còn ăn cơm dứa này không?”
“Ăn, làm ơn cho em thêm nửa bát nữa.”
…
Ban đêm, trăng sáng sao thưa, chiếc đồng hồ quả lắc trên quảng trường Thời Đại ngân vang mười hai tiếng vọng khắp khoảng không.
Đã tới 0 giờ.
Cảnh Hạc đã tới đúng hẹn, nhờ tài xế trong nhà lái xe chở mọi người tới thị trấn Lê Hoa ở ngoại ô đang bắn pháo hoa giòn giã.
Không hổ là cậu ấm nhà giàu, thậm chí mọi người còn chẳng tưởng tượng nổi cậu ta lấy đâu ra nhiều loại pháo hoa kỳ quái như thế nữa.
Lúc tiếng chuông ngân lên, một trong những quả pháo hoa màu vàng kim được bắn thẳng lên trời tạo thành hình tượng Yae Sakura, rực rỡ khắp lối, gần như át đi cả ánh trăng.
Trong màn đêm êm dịu, Cảnh Hạc xoay người lại, ánh mắt sáng như sao.
“Chị Lam, anh Vân, không ước à?”
Phó Lam Tự bình tĩnh lắc đầu: “Không được, cậu ước đi, điều ước của bọn chị đều nhường cho cậu hết.”
Cậu ta bật cười, thật sự ngước mắt nhìn pháo hoa ở chân trời, trịnh trọng mở miệng.
“Mong cha em sẽ khỏe mạnh sống lâu, mong tất cả mọi người bình an, mong… Sau này em có thể giống với anh Vân và chị Lam, qua cửa bằng chính sức của mình.”
Gió đêm thổi tung mớ tóc trước trán Kiều Vân Tranh, hơi che khuất ánh mắt anh, rất khó nhìn ra cảm xúc trong đáy mắt anh, nhưng trong giọng nói vẫn vương chút ý cười.
Anh nói: “Mong là điều ước của cậu sẽ thành sự thật.”
Mong rằng điều ước của tất cả mọi người đều sẽ thành thật.
———————
Cửa tiếp theo sẽ cách một khoảng thời gian, ước chừng là 2 năm sau nha mọi người.