Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 54

Để ngăn chặn những chuyện phức tạp, Phó Lam Tự bưng cơm về thẳng phòng chứ không ăn chung với đám người kia.

Sau khi ăn cơm xong, cô ép Kiều Vân Tranh nghỉ ngơi tiếp, mãi tới 9 giờ rưỡi sáng mới khẽ đánh thức anh dậy.

“Chúng ta phải tới nghĩa địa trước 10 giờ.”

Kiều Vân Tranh hiểu ý cô, anh và cô luôn nghi ngờ cơn buồn ngủ đột nhiên ập tới tối qua là do thiết lập trong phòng ngủ của hệ thống, nếu không thì không thể nào buồn ngủ ngay khi vừa tới 10 giờ được.

Hai người nhất định phải rời khỏi phòng ngủ trước 10 giờ, lỡ như lúc đó không ra được thì lại căng.

Lúc nhảy ra khỏi cửa sổ, Phó Lam Tự sực nhớ ra một chuyện: “Lát nữa tới nghĩa địa mà lỡ cần phải đào mộ thì chúng ta…”

Không có công cụ trong tay sẽ khá rắc rối, dù sao hiện tại cô cũng chỉ có mỗi con dao lọc thịt trong tay thôi.

“Không cần lo đâu.” Kiều Vân Tranh thấp giọng nói, “Sáng nay anh thấy ở sau hòm thư trước cửa nhà Henry có một cây thuổng sắt.”

Nghĩ tới việc xách thuổng xuống lầu sẽ dễ gây hoài nghi, bởi vậy anh mới không làm gì.

Hai người tới cửa nhà Henry, quả nhiên đã tìm thấy một cây thuổng sắt rỉ sét ở phía sau hòm thư.

Bấy giờ Phó Lam Tự mới yên lòng, cô vội đập tay với Kiều Vân Tranh.

“Đi thôi, chúng ta tranh thủ thời gian.”

Đúng như dự đoán, vừa vào đêm thì làn sương mù trắng xóa tan mất, rào cản biến mất, nghĩa địa trong thị trấn đã xuất hiện ngay trước mắt.

Trăng lạnh treo cao, cỏ hoang mọc thành bụi trên con đường phía trước, rất nhiều bia đá đổ nát, cảnh tượng hoang tàn và ảm đạm cực kỳ.

Phó Lam Tự vừa đặt chân vào khu vực này đã như đi vào một cõi khác, chỉ cảm thấy một luồng âm khí xộc thẳng tới khiến quanh người cô lạnh buốt, tay chân đau như bị dao cắt.

Cùng lúc đó, Kiều Vân Tranh bên cạnh chợt khom người xuống, liên tục ho khan.

“… Anh Vân?”

Kiều Vân Tranh giơ tay cản cô đỡ mình lại, anh th ở dốc một lúc lâu rồi lại đứng thẳng dậy, dùng sức nuốt mùi máu tanh ở cổ họng xuống.

“Không sao đâu, tình trạng hiện tại của anh mà vào chỗ như thế này không thể nào không có phản ứng được.”

“Hay là anh ở đây đợi em đi, em tự vào trong tìm.”

“Không được.” Anh dứt khoát từ chối, “Ai biết được trong đó có gì? Anh không thể để em mạo hiểm thế được.”

“Nhưng mà anh…”

“Anh tự biết giới hạn tối đa của mình tới đâu, em đừng sợ.” Anh giơ tay khoác lên vai cô, trầm giọng trấn an, “Việc của em là tin tưởng anh.”

Con người Phó Lam Tự lúc cần dứt khoát thì tuyệt đối không già mồm, anh bảo cô tin mình thì cô sẽ tôn trọng quyết định của anh.

“Ừm.” Cô nắm tay anh, “Chúng ta cùng vào.”

Kiều Vân Tranh nhìn cô, gật đầu cười rất dịu dàng: “Ừ.”

Hai người giẫm lên ánh trăng mờ mờ, lần lượt bước qua từng hàng bia đá trong bầu không khí âm u đến nghẹt thở, cúi người cẩn thận đọc chữ khắc trên đó.

Trên bia mộ không có di ảnh của người quá cố mà chỉ khắc đơn giản tên của họ.

Aaron, Dailey, Leo, Rebecca…

Cuối cùng, trên một tấm bia đá ở cuối dãy ở giữa nào đó, Phó Lam Tự thấy được cái tên quen thuộc.

Mary Shaw.

“Ở đây.” Cô nhấc chân bước tới chỗ trước bia, phát hiện cỏ dại và đá dưới mặt đất có vẻ rất ẩm ướt, “Hình như cũng không khó đào lắm, anh lùi ra sau đi, em thử xem sao.”

Kiều Vân Tranh nghe vậy thì lùi lại nửa bước tượng trưng nhưng vẫn bảo vệ bên cạnh cô, nhìn chằm chằm cái thuổng cô đang cầm.

Phó Lam Tự đẩy cái thuổng xuống, dùng sức ở hai tay, cả người đè lên cán gỗ để hất bùn đất ra xa.

Cô hành động rất nhanh và lưu loát, hết nhát này tới nhát khác, rất nhanh trước mặt đã xuất hiện một cái hố sâu đáng kể.

Chẳng biết đã đào bao lâu, mãi tới khi đầu thuổng bị cản trở khi đụng vào một v@t cứng.

Cô cúi người xuống, dè dặt vươn tay ra, cảm giác như sờ vào quan tài bằng gỗ vậy.

“Đây, đây là quan tài của Mary Shaw.”

Cô lập tức trở nên phấn chấn, tăng tốc dọn dẹp bùn đất đá vụn xung quanh để đào ra được trọn cái quan tài.

Lạ là thể tích của cái quan tài này lại nhỏ hơn rất nhiều so với cô tưởng tượng.

Theo lý mà nói, quan tài kiểu này không thể nào để cho một thi thể người trưởng thành bình thường nằm vừa được.

Cô đang tính bước tới tìm hiểu thì ai ngờ lại bị Kiều Vân Tranh giành trước, anh giở nắp quan tài ra giúp cô, đồng thời cản cô lại ở phía sau rồi cực kỳ cảnh giác nhìn vào trong quan tài.

… Nhưng trong quan tài chẳng có gì hết.

Thậm chí còn chẳng có cả thi thể của Mary Shaw.

Trong quan tài chỉ có một con rối cao cỡ nửa người, thoạt trông cách chế tác rất giống với con rối Billy, chỉ khác ở chỗ nó là giới tính nữ.

Con rối mặc váy dạ hội, quấn tóc, đôi mắt vẫn chiếm một phần hai gương mặt, trừng trừng mở to. Miệng nó ngoác ra hai bên một cách kỳ dị, trên cằm có đường vân rõ ràng như đang nhìn người ta cười vậy.

Cảnh tượng này, dưới ánh trăng mới ló trên đầu, càng trở nên ma quái khiến người ta nảy sinh cảm giác sợ hãi hơn.

Hai tay con rối đặt trước ngực, lòng bàn tay nắm một cái hộp gỗ lớn chừng quả đấm, tạo hình có hơi giống với hòm châu báu có ở khắp nơi trong một số trang web trò chơi chất lượng thấp vậy.

Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự giữ một khoảng cách an toàn với quan tài, anh nhận lấy cây thuổng trong tay cô rồi xúc vào cái hộp gỗ.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, miệng của con rối như bị kích hoạt cơ quan nào đó mà đột nhiên mở ngoác ra, ánh sáng chợt lóe lên, một mũi kim độc đỏ như máu sắc bén vụt ra, bay tới trước chừng 10m mới rơi xuống đất.

Có thể thấy, nếu vừa rồi mà cúi người xuống nhặt thì lúc này đã mất mạng ngay tại chỗ rồi.

Nhưng sau đó, cái hộp cũng lăn xuống cạnh quan tài.

Kiều Vân Tranh đứng cạnh quan tài lôi cái hộp ra, cầm lên quan sát thật kỹ càng.

“Là hộp mật mã.”

Lại còn là mật mã bốn số nữa.

Phó Lam Tự suy nghĩ: “Cho tới bây giờ, chúng ta có từng thấy nhắc nhở về manh mối số chưa nhỉ?”

Kiều Vân Tranh chưa kịp trả lời thì sau lưng đã có tiếng động kỳ lạ, anh lập tức kéo cô sang bên cạnh rồi quay lại nhìn.

Dưới ánh trăng, một người đàn ông vạm vỡ đang chậm rãi đứng dậy từ tư thế đánh lén.

Trên cánh tay đầy sẹo lộ ra bên ngoài cái áo thun ngắn có những hình xăm quái dị, hắn còn đang siết chặt con dao lọc thịt trong tay, là tên cơ bắp trong đám người chơi.

“May mà tao để ý trước nên ra ngoài ngồi một chút, nếu không thật sự không phát hiện ra địa điểm nhiệm vụ này.” Hắn thuận tay vuốt cái đầu đinh ngắn ngủn của mình, cười đầy ác ý, “Hai đứa nhóc bọn bây cũng thông minh thật đấy, được rồi, xem như đã phát huy được giá trị lớn nhất trong game rồi đấy.”

Trông điệu bộ này rõ ràng là theo dõi họ tới đây và đang chuẩn bị giết người.

Phó Lam Tự bình tĩnh đối phó với hắn: “Thưa anh, lần này có tổng cộng bảy người chơi mà được sống tới ba người đấy, anh vội cái gì? Vốn chúng ta có thể hợp tác để sống mà.”

Tên cơ bắp khinh bỉ gạt bỏ: “Hợp tác á? Hai đứa bọn bây, một đứa thì là ma bệnh sắp chết, một đứa là con nhóc mảnh khảnh trói gà không chặt, làm bia đỡ đạn thì được chứ hợp tác nỗi gì? Thôi thì để tao cho bọn mày thanh thản, đỡ phải chịu tội tình tiếp.”

“Không ngờ đã tới rank Bạch Kim rồi mà vẫn còn gặp được một kẻ bảo thủ như anh, đúng là hiếm thật.”

“Vì tao không cần thảo mai, tao bảo muốn giết ai đêm nay thì đứa đó đừng hòng thấy được mặt trời ngày mai.”

Tên cơ bắp nhìn lướt qua cái hộp trong tay Kiều Vân Tranh, cười lạnh khinh thường, hắn sải bước đi tới phía hai người.

Theo lý mà nói, lúc này Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh sẽ mất lợi thế hơn.

Nhưng hai người lại không hề có ý định chạy trốn.

Suy nghĩ của họ thật ra cũng giống với tên cơ bắp.

Tối nay ít nhất phải giết một người, lấy thi thể cho Henry chôn cất để đổi lấy manh mối.

Không thể do dự được, nếu do dự tức là sẽ thất bại.

Phó Lam Tự giơ tay mò ra sau lưng, siết chặt con dao lọc thịt của mình trong lòng bàn tay.

Gần như là cùng lúc đó, tên cơ bắp đột nhiên bổ tới trước, hung hãn chém một nhát tới phía cô.

Kiều Vân Tranh dứt khoát lách người tới cản trước mặt cô, giơ tay cản thay cô một nhát đó, ánh mắt anh đột nhiên lạnh đi, lập tức nắm tay thành nắm đấm, khớp ngón giữa đập thẳng vào giữa cổ họng hắn một cách chính xác.

Chiêu này vừa chuẩn vừa ác, tên cơ bắp không kịp đề phòng bị đau tới mức không thở nổi, nhưng điều này cũng hoàn toàn khơi mào lửa giận của hắn lên.

Hai người đàn ông lập tức lao vào đánh nhau.

Không thể thừa nhận, tên cơ bắp chắc chắn là người luyện võ, dù là sức mạnh hay kỹ năng đều rất chuyên nghiệp, chẳng trách lại tự kiêu như thế.

Huống hồ gì vết thương cũ của Kiều Vân Tranh vẫn chưa lành, sức mạnh cùng lắm chỉ bằng được một phần năm trạng thái bình thường, đánh một hồi, anh đã rơi vào thế hạ phong.

Tên cơ bắp bắt chuẩn thời cơ, dùng khuỷu tay đánh mạnh một cú vào góc cực hiểm, ngay giữa vết thương của Kiều Vân Tranh.

Kiều Vân Tranh té ngửa ra sau, đụng vào bia đá sau lưng, cúi gập người xuống nôn ra một ngụm máu.

Tên cơ bắp đang tính bổ thêm một dao nữa thì bất thình lình, Phó Lam Tự xuất hiện ở phía sau, hắn nghe tiếng gió nên vội quay người lại, đánh trả quyết liệt.

Phó Lam Tự giơ dao đỡ lấy nhưng vì bất lợi chiều cao nên chưa tới ba chiêu đã bị cắt bị thương cánh tay, sau đó còn bị hắn đạp một cú vào xương đùi.

Thấy hắn lại muốn giết Kiều Vân Tranh, cô không màng đau đớn đứng dậy, ghìm chặt cổ hắn rồi lên gối, ra sức vật ngã hắn.

Ngay khi cả hai ngã xuống đất, cô quăng con dao đang cầm cho Kiều Vân Tranh.

Tên cơ bắp tức giận chửi: “… Con đ ĩ, mày chán sống rồi đúng không?!”

Phó Lam Tự có giỏi hơn nữa cũng không thể chống cự lại được sức của một tên đàn ông, nhưng cô biết thành công hay thất bại chỉ phụ thuộc vào lúc này, dù thế nào cũng phải dốc hết sức.

Cô vắt tréo hai chân, khóa cứng eo và cánh tay của tên cơ bắp lại, một tay đặt sau gáy hắn, tay kia thì liều mạng vặn đầu hắn ra sau.

Tiềm lực của cô bùng nổ hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.

Nghe tiếng khớp xương khẽ vang lên, tên cơ bắp giãy giụa vài lần không có kết quả, sự tàn độc đã lên tới đỉnh điểm.

Hắn nghiến răng nghiến lợi mở rộng khoảng cách mấy cm giữa hai ch@n cô bằng tay trái, đâm mạnh con dao lọc thịt vào đầu gối cô.

Mũi dao bị xương chặn lại nên không vào quá sâu, nhưng máu vẫn tuôn ra, nhuộm đỏ cả cái quần bò màu sáng của Phó Lam Tự.

Phó Lam Tự đau tới toát đầy mồ hôi lạnh, cô vô thức nới lỏng sức ra, tên cơ bắp có cơ hội nên lập tức xoay người lại chiếm thế chủ động, một tay bóp lấy cổ cô, tay kia thì giơ dao lên định đâm xuống.

… Kết quả là Kiều Vân Tranh chạy tới kịp thời, nhanh hơn tốc độ của hắn một chút.

Lưỡi dao sắc bén lập tức đâm vào da thịt, tiếc là tên cơ bắp phản ứng rất nhanh, khó khăn tránh đi điểm yếu ở giữa lưng, nhưng vì Kiều Vân Tranh ra tay rất hung ác nên cũng vẫn để lại một vết thương đủ thấy xương.

Máu tươi luôn làm bộc lộ thú tính của con người bất cứ lúc nào.

Tên cơ bắp đấm một cú thật mạnh vào bụng Kiều Vân Tranh, sau đó nhào tới như điên, mũi dao cách cổ họng Kiều Vân Tranh chỉ nửa tấc vẫn đang từ từ tiến tới gần.

Mắt hắn đỏ bừng, nét mặt dữ tợn như một con sói hoang đang giận dữ, hắn nghiến răng ken két.

“Chết hết… cho ông mày!!”

Ngực truyền tới một cơn đau dữ dội, gân xanh nổi đầy trên trán Kiều Vân Tranh, rõ ràng là đã vượt quá giới hạn chịu đựng của anh.

Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Phó Lam Tự lê cái chân bị thương tới gần, dùng hai tay kẹp cổ tên cơ bắp lần nữa.

Mồ hôi lạnh thấm ướt tóc trước trán cô, môi cô mất đi màu máu nhưng đôi mắt lại trở nên âm trầm hơn, lộ ra một tia u ám lạnh lẽo.

Cô có một thói quen nhỏ, trước mỗi lần xuyên việt đều sẽ cắt móng tay mình nhọn hơn một chút để chuẩn bị cho bất cứ tình huống này.

Lúc này đã tận dụng được rồi.

Cô quát lên một tiếng, ngón tay chợt dùng sức, móng tay sắc nhọn lập tức cắm sâu vào thịt sau gáy hắn rồi tiếp túc cào xuống, mãi tới khi máu chảy ra từ vết thương thấm đẫm cái áo thun tay ngắn của hắn.

Tên cơ bắp rống lên muốn thoát khỏi cô nhưng lại bị Kiều Vân Tranh kìm chặt cánh tay đang cầm dao, nhất thời rơi vào tình thế bế tắc.

Ngay sau đó, Phó Lam Tự đấm thẳng vào vết thương sau lưng hắn, thấy hắn đau tới mức vô thức cúi người xuống, cô nhân cơ hội giơ tay nhặt con dao lọc thịt rơi dưới đất lên.

Cán dao xoay một vòng trong lòng bàn tay cô, lưỡi dao hướng vào trong, cô thầm nghiến răng, áp thẳng vào cổ họng hắn rồi cắt đứt khí quản tên cơ bắp một cách gọn ghẽ.

Máu tươi lập tức phụt ra, cô vẫn chưa dừng lại, vẫn đâm thêm một nhát nữa vào tim hắn.

Cô ghìm chặt cổ hắn rồi dùng sức đẩy dao vào sâu hơn, mãi tới khi chạm tới cán.

“Đi thôi.”
Bình Luận (0)
Comment