Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 65

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy rằng hiện tại là mùa hè, nhưng nhiệt độ dưới lòng đất vẫn rất lạnh lẽo.

Cả người Phó Lam Tự với Kiều Vân Tranh ướt đẫm, họ vắt hết nước trong quần áo rồi sải bước đi tới lối ra của thủy lao.

Vừa đi, Phó Lam Tự vừa quan sát miếng ngọc bội trong tay thật kỹ.

Thật ra đó là một miếng ngọc bội bằng ngọc trắng được Kiều Vân Tranh lấy từ trong một cái rương không khóa dưới đáy nước, mặt sau ngọc bội khắc một khóm hoa phượng tiên*, mặt trước thì khắc ba chữ: Trông quân về.

(*)

Còn chuyện cụ thể dùng làm gì thì hiện vẫn chưa suy nghĩ ra.

Theo như Kiều Vân Tranh kể, dưới đáy nước, ngoài cái rương này ra thì còn rất nhiều xương trắng.

Chắc đó đều là hài cốt của những người chơi trước.

Rất nhanh cô đã ý thức ra được một vấn đề khác: “Chúng ta rơi từ trong đình xuống, thế lát nữa sao mà lên được đây?”

Lối ra cách mặt đất rất cao, vách tường lại toàn rêu xanh che kín, chắc chắn không thể trèo lên bằng tay không được, trừ khi có ai ở trên thả dây thừng xuống thôi.

Theo lý thì không phải chuyện thực tế cho lắm.

Nhưng mà…

Ánh trăng chiếu trên đỉnh đầu, lúc cô dừng lại, ngửa đầu quan sát cơ quan ở lối ra đã bất ngờ phát hiện ra hai cái đầu nhô ra ở phía trên, một để tóc xoăn, một thì đeo mắt kính.

Rất tốt, hai đồng đội mới tách ra chưa bao lâu đã lần theo manh mối để tới đây rồi.

Hai người này đúng là thính thật, rất giỏi ngồi mát ăn bát vàng mà.

“Anh Kiều, cô Phó?” Tên tóc xoăn lớn giọng, “Là hai người đúng không? Hai người ổn đấy chứ?”

“Vẫn còn sống.” Kiều Vân Tranh nói, “Không ngờ hai người tới cũng nhanh phết.”

“Cô Tôn tìm được lời giải trong bức tranh đó nên chúng tôi tới mái đình bên này.”

Rõ ràng, cô Tôn mà gã nói chính là cô gái đeo kính.

Cô gái đeo kính cười: “Tôi vẫn chưa tới mức thông minh gì đâu, cô Phó mới thông minh thật ấy, mới xem đã nhìn ra được câu đố chữ rồi, chẳng trách lại thoải mái đưa bức tranh cho tôi như thế.”

“Cô Tôn quá khen rồi, thực ra cũng chỉ là trùng hợp thôi.” Phó Lam Tự nói, “Tôi đề nghị hai người đừng vội xuống, dưới đây không có thang, xuống là bị nhốt đấy.”

“Hả? Thế thì hai người cũng không lên được à?”

Phó Lam Tự bình tĩnh đáp: “Có thể hiểu là thế, nhưng manh mối tìm được trong thủy lao đều ở trong tay chúng tôi hết rồi, hai chúng tôi không lên được là sẽ không thể nào chia sẻ thông tin được với hai người, có phải chuyện đáng mừng không?”

“…”

Cô gái đeo kính và tên tóc xoăn nhìn nhau một lát, cả hai đều cân nhắc ưu nhược điểm.

“Phiền hai người tìm sợi dây để kéo hai chúng tôi lên với, chúng ta sẽ nghiên cứu cách để qua cửa cuối cùng.” Kiều Vân Tranh chậm rãi nói, “Không phải lo đâu, hai người chơi còn lại đều đã yên nghỉ dưới đáy nước rồi, trong game chỉ còn bốn chúng ta, dễ bàn mà đúng không?”

Tên tóc xoăn giật mình: “Ra là cặp đôi Đen Trắng đó chết rồi à? Hai người giết hả?”

“Nửa đêm họ không ngủ được nên ra đây tìm manh mối, tình cờ đụng phải chúng tôi, tiếc thật.”

Cô gái đeo kính vẫn còn hoài nghi: “Thật sao?”

“Nếu hai người không tin thì có thể tới phòng họ chứng thực, chúng tôi không ngại ở đây chờ đâu.”

Cô gái đeo kính và tên tóc xoăn rỉ tai nhau một lúc, cả hai cảnh giác nhìn xung quanh, thật sự không phát hiện ra gì bất thường.

Theo lý mà nói, khả năng Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh từ bỏ đồng minh để ghép nhóm với cặp đôi Đen Trắng đó tương đối thấp.

“Thế chờ tí nhé, hai chúng tôi đi tìm dây thừng.”

Phải thừa nhận là hiệu suất làm việc của hai người này rất cao, trong vòng 10 phút, họ thật sự đã đem dây thừng tới.

Kiều Vân Tranh dặn Phó Lam Tự: “An toàn là trên hết, anh lên trước, ngọc bội để lại cho em.”

“Được.”

Anh nhận dây thừng của tên tóc xoăn thả xuống, mạnh mẽ đạp vách tường nhảy ra ngoài.

Quả nhiên, anh mới đặt chân xuống đất đã bị cô gái đeo kính hỏi manh mối đâu.

“Manh mối ở chỗ cô Phó.”

Cô gái đeo kính hơi khựng lại, cười lúng túng: “Hai người cảnh giác thật đấy.”

“Tất nhiên rồi, chúng ta đều hiểu rank Bạch Kim là kiểu gì mà.”

Nếu anh cầm manh mối trong tay, rất khó để biết hai người này có giết người cướp manh mối tại chỗ không, tới đó anh một địch hai rất phiền, Phó Lam Tự cũng sẽ bị bỏ lại thủy lao.

“Anh Kiều đừng hiểu lầm chứ, chúng tôi có thành ý hợp tác nên sẽ không vứt bỏ bất cứ đồng minh nào đâu.” Tên tóc xoăn nói rất nghiêm túc, gã tiếp tục thả dây thừng xuống, “Chúng ta kéo cô Phó lên đi.”

Kiều Vân Tranh nhận dây thừng: “Không cần đâu, để tôi tự làm.”

Chẳng bao lâu, Phó Lam Tự cũng thuận lợi quay lại trong đình, cả người cô ướt sũng, tóc nhỏ nước liên tục, đứng chung với Kiều Vân Tranh y hệt như một đôi quỷ nước yêu nhau.

Cô gái đeo kính đảo mắt quan sát hai người họ một vòng, không khỏi bật cười.

“Xem ra hai người tốn kha khá sức trong thủy lao rồi nhỉ.”

“Chuyện lặn xuống nước tìm manh mối thế này khó mà.” Phó Lam Tự nói, “May mà thể lực của hai chúng tôi không tệ, giờ cũng khá tỉnh táo, cảm giác như có thể đánh thêm ba trăm hiệp nữa ấy.”

“…” Cô gái đeo kính vội ho một tiếng, lập tức đổi chủ đề, “Thế chúng tôi có thể xem manh mối không?”

Phó Lam Tự lấy miếng ngọc bội trong ngực ra, cầm trong tay cho họ nhìn.

Nhờ ánh trăng, tên tóc xoăn thấy được chữ khắc bên trên thì chợt bừng tỉnh.

“Trông quân về ư? Ở hành lang chỗ chúng tôi, trên căn phòng cuối có treo bảng “Gác Trông Quân” ấy!”

Gã nói thế cũng khiến cô gái đeo kính nhớ ra: “Đúng vậy! Trên cửa phòng đó còn dán chữ Hỉ nữa, hai chúng tôi thử rồi, khóa nên không vào được, hơn nữa ở chỗ khóa cửa cũng không phải ổ khóa bình thường mà là một chỗ lõm hình bầu dục — Y hệt hình dạng của miếng ngọc bội này vậy.”

Đã nói tới đây, cả bốn người bèn cùng nhau đi tới căn phòng đó để xem sao.

Kết quả là lúc tới gác Trông Quân đó lại phát hiện, dù miếng ngọc bội khớp với chỗ lõm nhưng cửa vẫn không thể mở ra.

Rất rõ ràng, manh mối chắc chắn đã đúng, lý giải duy nhất là: Ở đây là địa điểm nhiệm vụ cuối cùng, game quy định đêm thứ ba mới mở ra được, giờ vẫn chưa tới lúc.

Tới hiện tại, cơn giày vò tối nay cuối cùng cũng đã kết thúc, tuy chỉ còn chốc nữa trời đã sáng nhưng vì không có chuyện gì làm, bốn người vẫn quyết định về phòng ngủ bù.

Phó Lam Tự về phòng mình, thay một bộ váy màu xanh thời xưa tìm được trong tủ, miễn cưỡng thoát khỏi tình trạng quỷ nước.

Khoảng 15 phút sau, Kiều Vân Tranh cũng thay một bộ trường sam màu xám trong phòng mình rồi tới gõ cửa phòng cô.

“Cái này đẹp đấy, hợp với nước da của em.” Vừa thấy cô, anh đã cười, “Em Lam à, trông em giống một tiểu thư nhà quan đọc nhiều thơ văn lắm đấy.”

Phó Lam Tự khẽ cong khóe môi: “Cho hỏi công tử này, đêm hôm khuya khoắt mà tới khuê phòng của ta làm gì thế?”

“Dẫn em bỏ trốn.”

“Chà, thế thì chàng gan thật đấy.”

Nguy hiểm vừa qua, hiếm khi có lúc rảnh rang, cả hai cười đùa với nhau vài câu, cơn buồn ngủ từ từ ùa tới. Họ bàn nhau có nên ngủ trước vài tiếng rồi đợi trời sáng đi dạo một vòng quanh những chỗ khác trong nhà, tìm xem còn bỏ sót thứ gì nữa không.

Ai ngờ Phó Lam Tự còn chưa kịp leo lên giường đã thấy ánh nến trong phòng vụt tắt, ngay trong bóng tối chợt vang lên tiếng khóc ai oán của phụ nữ ngoài cửa sổ.

… Không phải một người phụ nữ mà là rất nhiều phụ nữ đang khóc, âm điệu có cao có thấp, tựa như một khúc nhạc tang thảm thiết vậy.

Phó Lam Tự lọ mọ đi tới phía cửa sổ, trốn dưới cửa cùng với Kiều Vân Tranh rồi chọc một cái lỗ trên giấy dán cửa, lén nhìn ra ngoài.

Dưới ánh trăng yên tĩnh và âm u, phu nhân ma mặc một bộ váy cưới màu đỏ đang đội khăn cô dâu, chậm rãi bay lướt trong sân — Đúng thế, là lướt qua, vì ả làm gì có chân.

Ở sau ả là ba người chơi nữ cũng đội khăn cô dâu đàng hoàng.

Sở dĩ có thể xác nhận họ là người chơi nữ là vì trang phục họ mặc, không khó để nhận ra thứ tự là Lan Lan, cô gái váy trắng và người bị Kiều Vân Tranh giết khi mới bắt đầu game.

Nhưng đám người chơi nam chết trước lại không thấy đâu.

Họ đi theo bóng dáng phu nhân ma Phụng Tiên, vừa đi vừa khóc.

Họ từ từ đi tới gần cửa sổ của Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh.

Để tránh bị chú ý, Phó Lam Tự tạm thời hạ thấp người xuống.

Cô ngồi trên đất một lát, chợt nghe tiếng khóc ngưng bặt nên hơi chần chừ, cuối cùng vẫn ngẩng đầu lên.

… Ngay sau đó, cô đối diện với phu nhân ma, cách một cánh cửa sổ.

Phu nhân ma đã đứng ở ngoài tự bao giờ, có thể thấy cô cực gần bên cửa sổ qua lỗ thủng nhỏ.

Gió thổi lên khăn cô dâu, để lộ một gương mặt đang thối rữa rất nhanh.

Từng mảng thịt thối rơi xuống chân dọc theo váy cưới ả, rất nhanh gương mặt đó đã trở thành bộ xương khô tái nhợt, nhưng ở hai hốc mắt trống rỗng vẫn còn hai dòng máu đen rỉ ra.

Ả khẽ há miệng, hàm răng ố vàng, như vừa khóc vừa cười.

Phó Lam Tự lùi ra sau, lạnh mặt nhìn sang chỗ khác.

Kiều Vân Tranh bên cạnh thấy nghi hoặc nên bèn ghé tới gần nhìn thử, sau khi thấy cũng không nói nên lời.

“Hình như ả không có ý định vào phòng.”

“Đúng vậy.” Phó Lam Tự khẽ nói, “Có vào thì chúng ta cũng đâu có gì đãi ả được.”

Anh cười: “Đúng nhỉ.”

Trong thời gian vài điều kiện đặc biệt của game chưa mở ra, ma quỷ sẽ không được tùy ý giết hại người chơi.

Chỉ là trước đêm mai, chẳng ai dám chắc còn khó khăn gì chờ đợi nữa không thôi.

*

Ngày thứ ba, trong nhà chỉ còn lại bốn người chơi, vì thế lúc mọi người ngồi vào bàn ăn có hơi quạnh quẽ.

Phó Lam Tự múc đầy một bát cháo cho mình, sau một lúc lâu chợt nghe tên tóc xoăn nói: “Mọi người nghĩ cửa game lần này lấy bối cảnh là gì?”

“Cô dâu ma thôi, chẳng phải rành rành ra đó à?” Cô gái đeo kính đang gắp một đũa dưa chua thái nhỏ bỏ vào bánh kẹp của mình, hơi nhỏ giọng trả lời, “Theo manh mối thì nam chủ nhân nhà này với Phụng Tiên là tình chị em, tình cảm rất tốt. Nhưng sau này nam chủ nhân lại rời nhà đi xa mãi không về, Phụng Tiên không chờ được hắn rồi lại vì nguyên nhân gì đó mà bỏ mạng oan uổng, bởi thế nên… Mọi người cũng thấy rồi đó, trở thành ác ma.”

Nghe thì có vẻ là một câu chuyện tình yêu đầy bi kịch khiến người ta mơ hồ.

Kiều Vân Tranh mỉm cười nói: “Thế nhiệm vụ qua cửa tối nay của chúng ta là gì nhỉ? Đừng nói là phải giúp Phụng Tiên tìm người yêu về đấy nhé?”

“Cũng có lý, nhưng chúng ta phải đi đâu tìm đây?”

Câu hỏi này quá khó, chẳng ai biết được đáp án.

Ăn sáng xong, bốn người tự động chia thành hai nhóm, rời khỏi đó theo hai hướng ngược nhau.

Trước khi đi, cô gái đeo kính nhìn Phó Lam Tự một chút, đôi mắt sau lớp kính của cô ta thật sự rất đẹp, nụ cười cũng đầy ẩn ý.

“Cô Phó.” Cô ta nói, “Tiếc là chúng ta gặp nhau trong game, nếu trong hiện thực, nhiều khi bốn chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau, cùng nhau chơi board game nhỉ.”

“Tiếc thật.” Phó Lam Tự bình tĩnh gật đầu, “Nhưng kể từ khi chúng ta bị trói buộc với cái hệ thống này thì cuộc sống đã bị bóp méo rồi, không còn lựa chọn nào khác nữa, cô Tôn cũng nên quen đi.”

“Ừ, tôi đã quen từ lâu rồi, mà tôi nghĩ mình sẽ sống sót qua đêm nay thôi.”

“Trùng hợp quá, tôi cũng nghĩ thế.”

Tối nay là trận chung kết bốn loại ba.

Bước vào game này, ngoài thực lực ra còn phải có niềm tin.

Ngoài bản thân ra, đừng tin còn ai chiến thắng được nữa.



Đêm khuya, gió đêm thổi lồ ng lộng, trời có sao nhưng không trăng.

Lúc Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đi tới gác Trông Quân đã thấy tên tóc xoăn và cô gái đeo kính chờ sẵn ở trước.

Dù sao ngọc bội cũng đang trong tay họ mà, tất nhiên hai người này không thể phớt lờ được.

Phó Lam Tự lấy miếng ngọc bội trong ngực ra, đặt vào khóa cửa ở chính diện, quả nhiên, lần này có một tiếng “Cạch” vang lên, cửa phòng đã được mở ra.

Bốn người lần lượt đi vào phòng.

Bày trí của gác Trông Quân rõ ràng khác hẳn với những phòng khác, trong tủ, trên chao đèn, hộp gương lược*, gương soi, đồ sứ,… ở đây đều dán chữ Hỉ đỏ chót, trên giường thì trải một bộ chăn đệm có hoa mẫu đơn tươi tắn, trước giường là một cặp uyên ương bằng bông màu đỏ thuần, đung đưa ngay cả khi không có gió.

(*)

Rất rõ ràng, đây là phòng cưới của nam nữ chủ nhân nhà này.

Nhưng không hề có cảm giác vui vẻ mà trái lại còn toát lên vẻ quỷ dị không tả nổi.

Tên tóc xoăn tìm khắp phòng một vòng nhưng chẳng thấy cơ quan ở đâu hết, gã hơi nhụt chí, cáu kỉnh ngồi xuống giường.

“Chẳng có gì hết, rốt cuộc là chúng ta phải làm sao mới qua cửa được đây?”

“Theo lý thì hẳn đây là địa điểm nhiệm vụ cuối cùng rồi.” Cô gái đeo kính ngồi bên cạnh gã, trầm tư, “Lẽ nào chúng ta đã bỏ sót manh mối quan trọng nào sao?”

Ai ngờ chưa kịp dứt lời thì ván gỗ tưởng cứng cáp đã đột nhiên sụp sang một bên, cả hai không kịp đề phòng nên lập tức ngã ngửa ra sau, biến mất trong tầm mắt của Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh.

Hóa ra dưới cái giường này còn một tầng hầm ẩn nữa, cần một nam một nữ cùng ngồi lên mới có thể kích hoạt được.

Kiều Vân Tranh chống hai tay bên giường rồi nhảy xuống, sau đó xoay người đón Phó Lam Tự.

Ở dưới tầng hầm vừa thấp vừa hẹp, chỉ cao vỏn vẹn nửa thước, bốn người phải bò tới trước trên mặt đất phủ đầy bụi, bò rất lâu mới lờ mờ thấy được một tia sáng.

Phía trước có một tấm rèm mềm đầy những vết cào cấu đẫm máu, tên tóc xoăn vén nó lên, cuối cùng cũng có thể đứng dậy được.

Hiện tại trước mặt bốn người là một căn mật thất vuông vức, diện tích rất nhỏ, thậm chí đứng trong đó có hơi chen chúc.

Trên vách tường có hai ngọn đèn chong, trong góc là hai cái quan tài được chạm khắc tinh xảo đang bày cạnh nhau.

Có lẽ đây là thứ mà người trông coi cô dâu nói từ đầu: Hỉ quan Kim Ti Nam Mộc.

Cô gái đeo kính bước tới gần quan tài một chút, rất cẩn thận đứng yên, cuối cùng vẫn là Kiều Vân Tranh vươn tay lướt qua người cô ta để nhấc nắp quan tài lên.

Tên tóc xoăn cũng nhấc nắp quan tài thứ hai lên.

Trong quan tài bên trái có một thi thể nữ mặc váy cưới xinh đẹp, hai tay đặt trước ngực, nhắm nghiền hai mắt, ở cổ có một vết dây hằn bầm tím, có vẻ là chết vì treo cổ.

… Mà trong quan tài bên phải lại không có thi thể, chỉ có một bộ đồ cưới nam được xếp gọn gàng.

“Thế này là sao?” Tên tóc xoăn ngạc nhiên nói, “Anh Kiều, có vẻ anh đoán đúng rồi, chúng ta phải giúp Phụng Tiên tìm nam chủ nhân về, đặt hắn vào trong quan tài này à?”

Ánh mắt Kiều Vân Tranh vẫn dán vào bộ đồ cưới nam, nét mặt từ từ trở nên lạnh toát.

“Nhiệm vụ đúng là thế, nhưng thường nhiệm vụ trong game rất trừu tượng, chúng ta không nhất định phải tìm ra nam chủ nhân thật sự đâu.”

Anh vừa dứt lời, ba người kia đều đã hiểu.

Không nhất định phải tìm ra nam chủ nhân thật sự, chỉ cần chọn ra một người nam mặc đồ cưới vào nằm trong quan tài là nhiệm vụ sẽ hoàn thành.

Phụng Tiên luôn lãng vãng trong nhà này, cố gắng tìm người ngủ trong huyệt với mình trong số rất nhiều người chơi.

Tới khi nào ả mới tìm được đây?

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Phó Lam Tự và cô gái đeo kính đều cùng lúc rút con dao găm thủ bên người ra, nhắm vào phía đồng đội nam.

“Không ngờ thật đấy, cô Phó.” Cô gái đeo kính nói, “Cuối cùng dù thế nào chúng ta cũng sống được, chỉ có một trong hai người họ chết thôi.”

Ánh mắt Phó Lam Tự lạnh dần, ngón tay nhỏ nhắn siết chặt cán dao: “Thế thì chúng ta tự thân vận động đi.”

“Cô thật sự muốn bảo vệ anh ta à? Quan tâm làm gì.” Tên tóc xoăn vô thức bộc phát, bắt đầu thuyết phục, “Cô vào game này cũng chỉ để sống thôi mà, chúng ta tốc chiến tốc thắng, đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm vì người không quen biết thế này, cô nghĩ có lời không?”

“Tôi bảo có thì là có, anh là cái thá gì mà dạy tôi?”

“…”

Trong lúc bốn người đang giằng co, chợt có tiếng gọi ai oan mơ hồ từ đường hầm chật hẹp khi nãy vang lên.

“Chồng ơi… Chồng ơi…”

Từng tiếng một vang lên nghe cực kỳ ớn lạnh.

Phó Lam Tự hơi xoay người lại, nín thở ngóng tai, sau một lúc lâu thì nhíu mày, cô còn nghe thấy tiếng vải cọ xát với mặt đất nữa.

“Phụng Tiên đang bò tới đây.”

Thời gian còn lại của họ không nhiều, nếu đợi phu nhân ma bò vào mật thất này thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi, e là cả bốn người đều sẽ phơi thây ở đây mất.

Tên tóc xoăn nghiến răng, khuôn mặt vốn thân thiện cuối cùng cũng lộ ra nét hung hãn.

“Cô Phó, nếu cô đã không hạ được quyết tâm thì tôi cũng chỉ có thể… Ưm!”

Gã còn chưa kịp thốt ra lời cay nghiệt thì đã cảm thấy trước ngực mình mát lạnh, cúi đầu xuống lại thấy chỗ trái tim mình có một mũi dao sắc nhọn thò ra.

Cô gái đeo kính đứng sau gã, mỉm cười rút con dao găm cắm sau lưng gã ra.

“Xin lỗi nhé, cô Phó không hạ quyết tâm nhưng tôi hạ được.”

Chỉ phải giết một người thôi mà, giết ai chẳng được?

Không quan trọng.

Phó Lam Tự không hề bất ngờ với sự lựa chọn của cô gái đeo kính, người chơi rank Bạch Kim ai cũng ác hết, chọn thế âu cũng hợp lý.

Cô không hề lãng phí thời gian mà lập tức dựng thi thể của tên tóc xoăn lên với Kiều Vân Tranh, cô gái đeo kính thì nhanh chóng mở bộ đồ cưới ra, bọc lên người gã.

Ba người cùng nhau ném tên tóc xoăn vào quan tài.

Cô gái đeo kính cười: “Cô Phó, xuyên chung với người yêu trong rank Bạch Kim đôi khi rất an toàn, cũng nhiều khi phiền lắm đấy.”

Cô ta nhìn ra được quan hệ thật sự của Phó Lam Tự với Kiều Vân Tranh.

Phó Lam Tự hờ hững nhướng mày: “Đó chỉ là cách nhìn của cô thôi, thứ cho tôi không thể gật đầu bừa được.”

Cô gái đeo kính chưa kịp nói gì thì tấm rèm đã bị gió xoáy lên, phu nhân ma mặc váy cưới đã bò vào mật thất.

Phu nhân ma ngước gương mặt gớm ghiếc chỉ còn xương khô, máu chảy ra từ mắt kia lên, vẫn đang lẩm bẩm.

“Chồng ơi… Chồng ơi…”

Trong ống tay áo rộng thùng thình của ả, năm ngón tay như lưỡi dao sắc bén, gió tanh khắp nơi, như đang sắp chộp tới phía Kiều Vân Tranh.

Nghìn cân treo sợi tóc, Phó Lam Tự quả quyết khép nắp quan tài bên phải lại, ra sức ném miếng ngọc bội đang cầm về phía bên kia.

“Chồng của ngươi đã về rồi, ở trong quan tài kìa.”

Phu nhân ma bắt được ngọc bội, một giọt nước mắt máu chảy qua gò mà, tình cờ rơi lên khóm hoa phượng tiên.

Ả dừng hành động tấn công lại, gần như là sững lại tại chỗ một lát rồi mới chậm rãi quay đầu lại, nhìn tới cái quan tài bên phải.

Đó là người mà ả ngày đêm ngóng trông ư?

Hay lại là một giấc mơ huyễn hoặc từng lặp đi lặp lại trong nỗi thất vọng.

Sống chung chăn, chết chung huyệt.

Đó là một vòng luân hồi không bao giờ tận.

Game sẽ không có đáp án.

Mặt dây chuyền hình bình nước trên cổ ba người chơi lại lóe sáng lần nữa.

Ánh sáng trắng che khuất tầm mắt, Phó Lam Tự khẽ nheo mắt lại.

Ngay trong khoảnh khắc đó, cô cảm giác như Kiều Vân Tranh đang nắm tay mình.
Bình Luận (0)
Comment