Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 74

Sinh nhật của Bạch Tiêu vào đầu tháng 7, tình cờ là trong khoảng thời gian này đã xuyên việt hết nhiệm vụ bắt buộc rồi, lấy cớ đại thọ (?) qua 30 của anh ta, nhóm bạn bè quyết định cùng nhau tới nhà hàng tư nhân mới mở trên một hòn đảo.

Hòn đảo đó tên là đảo Thiên Thủy, vẫn đang trong quá trình kiến thiết nên chưa mở cửa cho khách du lịch bên ngoài, nhưng vì chủ đảo là người quen cũ của Cảnh Sam, cha Cảnh Hạc nên đã phá lệ cho phép họ ở lại ba ngày ba đêm để trải nghiệm, giá cả cũng rất ưu đãi.

Mọi người không phải dư tiền nên chốt là chia đều cho thoải mái.

Thế là ba cặp đôi cùng với Cảnh Hạc ham vui, từ sáng sớm đã xuất phát từ bến tàu thành phố C, đi tàu hơn hai tiếng rồi thuận lợi lên đảo.

Đảo Thiên Thủy giáp bốn mặt biển, cát trắng mịn, phong cảnh tuyệt vời, trên đảo còn có hơn mười biệt thự với phong cách cổ điển để lựa chọn, được trang bị bể bơi trong nhà, phòng bida, rạp chiếu phim tư nhân và các phương tiện giải trí khác.

Ngoài ra còn có cả xe kart và cano nhỏ, trang bị CS thực*, bộ dụng cụ nướng BBQ và các loại nguyên liệu nữa.

(*) Cái này mình không rành, có vẻ đây là những trang bị để chơi trò bắn súng giả ấy.

Bạch Sanh đội một chiếc mũ rơm to tướng che kín hết cả khuôn mặt, đua xe kart với Cố Mặc Trì hết cả buổi sáng, gần như đi quanh đảo mười vòng, quên hết trời trăng.

Bạch Tiêu và Kỷ Linh thì đi lặn, sau đó thấy hơi chán nên cùng tới bãi biển giăng ô che nắng, mỗi người một quả dừa ướp lạnh, bảo mình muốn hưởng thụ buổi chiều yên tĩnh.

Còn Cảnh Hạc… Cảnh Hạc muốn ăn BBQ nên đang tất bật chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, bảo tối mình sẽ tổ chức tiệc nướng ngoài trời.

Thân là anh chị của Cảnh Hạc, tất nhiên Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự không thể khoanh tay đứng nhìn được. Kiều Vân Tranh cũng vội giúp một tay, còn Phó Lam Tự thì ăn kha khá nguyên liệu sống được Cảnh Hạc cắt gọn gàng rồi, khiến cậu ta phải vừa năn nỉ cô vừa cắt lại lần nữa.

Còn làm gì được nữa chứ? Chỉ đành chiều theo thôi.

Nhân lúc Cảnh Hạc đi tới tủ đông lấy bò bít tết và thịt ba chỉ, Kiều Vân Tranh vừa xắt hành tây vừa nhàn nhã tán gẫu với Phó Lam Tự.

“Em Lam, em đã từng nghĩ nếu mình là một người bình thường, không có hệ thống ràng buộc thì có khi quá trình chúng ta gặp nhau trong hiện thực và yêu đương sẽ thuận lợi hơn chút xíu không.”

Giọng điệu Phó Lam Tự đầy ẩn ý: “Giờ cũng đâu long đong lắm đâu, hơn nữa…”

“Hơn nữa sao?”

Cô cười khó hiểu: “Hơn nữa, nếu chúng ta gặp nhau trong hiện thực, chưa chắc em đã thích kiểu như anh đâu.”

Kiều Vân Tranh không ngờ cô lại đáp như thế, anh hơi khựng tay lại: “… Thế năm đó em thích kiểu thế nào?”

“Không phải là thích, nhưng có một tiêu chuẩn mơ hồ đi, ví dụ như Bạch Tiêu ấy, tốt tính mà lại biết nấu ăn nữa.”

Chủ yếu là biết nấu ăn.

Anh thở dài: “Anh cũng tốt tính, dù không rành nấu ăn lắm nhưng sau này có thể học được mà.”

“Chà, cảm động quá nhỉ.”

“Thế em nói thử xem, ấn tượng đầu tiên về anh là gì nào?”

Cô nghiêm túc suy nghĩ câu hỏi này một lúc rồi trả lại một đáp án khá đúng trọng tâm.

“Cảm giác anh là f*ckboy thích chơi đùa tình cảm phụ nữ ấy.”

“…”

Hiếm khi Kiều Vân Tranh không nói nên lời thế này, anh cảm thấy cực kỳ khó tin.

“Cảm giác gì ảo thế?”

“Thì cảm giác từ khuôn mặt anh đem lại trong tình huống bình thường đấy.”

Đúng lúc này, Bạch Sanh đua xe kart mệt rồi nên quay về, tìm nước uống.

“Lam Lam, anh tớ bảo trong tủ lạnh có trà sữa đá anh ấy mới làm à? Ở đâu vậy?”

Kiều Vân Tranh liếc mắt ra hiệu với Phó Lam Tự một cái, bảo cô chứng minh cho mình thấy ngay tại chỗ.

Phó Lam Tự chấp nhận, cô mở cửa tủ lạnh ra, tìm ly trà sữa đá đưa cho Bạch Sanh rồi thuận miệng hỏi.

“Sanh Sanh à, hỏi ý cậu một chút nhé.”

Bạch Sanh vui vẻ hút trà sữa, nghe vậy thì gật đầu: “Cậu hỏi đi.”

“Cậu nghĩ f*ckboy là như thế nào?”

Dù hơi không hiểu nhưng Bạch Sanh vẫn nghe lời, đưa ra suy nghĩ đầu tiên của mình.

Cô ấy thản nhiên chỉ tới Kiều Vân Tranh: “Chẳng phải là như anh Kiều hay sao?”

Kiều Vân Tranh: “…”

Bạch Sanh tò mò ghé tới, thấy hơi bất ngờ.

“Anh Kiều, sao mắt anh đỏ thế, nghĩ tới chuyện gì buồn lắm à?”

Kiều Vân Tranh im lặng, sau một lúc lâu mới bình tĩnh giơ dao ra hiệu: “Tôi đang xắt hành tây nên bị cay mắt.”

“… À.”

Bạch Sanh cầm trà sữa, quay đầu lại, rời khỏi phòng bếp với tràn đầy nghi hoặc.

Phó Lam Tự dùng ống tay áo lau mắt cho Kiều Vân Tranh, khẽ cong môi: “Nếu không phải vì anh đang xắt hành tây thì chắc em cũng tưởng mình chọc anh bật khóc rồi đấy.”

Kiều Vân Tranh cười bất đắc dĩ: “Hóa trong f*ckboy trong lòng em là hình tượng dễ bị chọc cho khóc à?”

Cô suy nghĩ một lúc, giọng điệu rất thong thả: “Em đâu có nghĩ thế, từ trước tới giờ, chỉ có anh là chọc người khác bật khóc thôi.”

“Anh phải làm rõ hiểu lầm của em, anh chưa bao giờ đùa giỡn tình cảm của phụ nữ, tình cảm của anh đã trao cho em từ lâu rồi mà — Dù em không muốn, nó cũng là của em.”

Phó Lam Tự nhướng mắt đầy ẩn ý: “Em biết rồi, bởi vậy em vẫn chưa nói hết.”

“Hở?”

Cô nhìn anh chăm chăm, tốc độ nói chậm dần, từng chữ rất rõ ràng.

“Thực ra kể từ khi gặp anh, em mới phát hiện, tình yêu thật sự không có bất cứ tiêu chuẩn nào để quy chụp cả.”

“Anh là kiểu gì thì em thích kiểu đó.”

*

Màn đêm buông xuống, sóng biển vỗ bờ, ánh trăng tựa như một mảnh lụa mỏng trùm lên cả hòn đảo.

Trên bãi biển, khói lượn lờ bay lên, Cảnh Hạc đội mũ đeo tạp dề đang cầm kẹp nướng thịt.

Nướng lâu như thế, câu cậu ta nói nhiều nhất là: Chị Lam, chín rồi này, chị mau tới nếm thử đi!

Tất nhiên Phó Lam Tự rất vui vì chuyện này.

Bạch Sanh ngậm cánh gà trong miệng, tìm vài lượt rồi ú ớ gọi: “Mặc Trì! Sốt tiêu đen của em đâu rồi?”

“Đây, bà nội anh ơi.”

Cố Mặc Trì cầm sốt tiêu đen tới, thuận tay khẽ vuốt tóc cô ấy rồi được cô ấy hôn cho một cái.

Kỷ Linh bày một loạt ly lên bàn, tất cả đều rót đầy bia ướp lạnh, gọi mọi người tới lấy.

“Mọi người, hôm nay là sinh nhật 30 tuổi của Bạch Tiêu, chúng ta hãy cùng lắng nghe bài phát biểu đầy tình cảm của anh ấy nào.”

Bạch Tiêu: “… Anh không nghĩ 30 tuổi có gì đáng vui đâu, tình cảm gì chứ.”

“Thế thì anh cũng nói vài câu tượng trưng chứ, làm gì có ai sinh nhật không nói mà chỉ biết ăn đâu.”

Thấy mọi người đều đã nâng ly, nghiêm túc đợi mình nói, Bạch Tiêu cụp mắt suy nghĩ một lúc rồi khẽ bật cười.

Anh ta nói: “Lúc đầu khi mới bước vào trò chơi, anh không bao giờ nghĩ mình có thể bình an sống được tới 30, hơn nữa giờ còn có nhiều bạn bè đồng hành thế này nữa.”

“Những năm qua thật sự rất khó khăn, nhưng nhờ có mọi người giúp đỡ lẫn nhau nên cũng đã đi tới hôm nay rồi. Điều ước sinh nhật của anh không có gì khác, chỉ mong mọi người ở đây sau này đều có thể qua cửa Bạch Kim IV, lấy được tự do.”

“Dù sao thì cũng cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Phó Lam Tự thấp giọng nói: “Bọn em cũng muốn cảm ơn anh.”

Cảm ơn anh đã không phân biệt thân hay lạ, đối xử chăm sóc công bằng, cảm ơn anh đã quan tâm và bao dung với những điều nhỏ nhặt nhất.

Anh ta là anh trai của Bạch Sanh, cũng là anh trai của tất cả mọi người.

Mép ly cụng vào nhau, cả bảy người ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Cả ngàn lời chúc chân thành đều gói gọn trong ly rượu.

*

Trời về khuya, gió biển cũng lạnh dần.

Phó Lam Tự chọn một căn phòng có view rất đẹp trên tầng 3 biệt thự, cô ngồi trên xích đu ngoài ban công là có thể nhìn thấy ánh trăng lăn tăn trên mặt biển phía xa xa.

Cô cầm ly nước ép nho, tựa vào xích đu lắc lư, lúc đang hơi buồn ngủ thì chợt nghe tiếng bước chân sau lưng.

Cô nheo mắt quay đầu lại.

Kiều Vân Tranh mới tắm xong, thắt lưng trên áo choàng tắm vẫn chưa thắt xong, anh đi tới chỗ cô, tóc vẫn đang nhỏ nước, giọt nước chảy qua xương quai xanh, cơ ngực, cuối cùng là biến mất ở chỗ cơ bụng bị che đậy.

Công bằng mà nói, cô rất ít khi nhìn kỹ thân hình của anh, nhưng giờ lại tự nhiên phát hiện anh bước ra từ bồn tắm thật sự là vừa gợi cảm vừa mê hoặc.

Người đàn ông này thực sự không có tì vết nào hết.

Cô vội ho một tiếng, tự giác nhìn sang chỗ khác.

“Sao thế?” Kiều Vân Tranh cùng ngồi trên xích đu với cô, ngón tay thon dài lướt qua mái tóc cô, thân mật vuốt v e, “Anh là người của em mà, cứ nhìn thoải mái, không cần ngượng ngùng gì đâu.”

“…” Phó Lam Tự đẩy tay anh ra, “Bớt cợt nhả lại giùm được không?”

“Ừm, anh không nói nữa, em nói đi.” Kiều Vân Tranh tựa ra sau, đôi mắt đào hoa dịu dàng chan chứa tình cảm nhìn cô chằm chằm, “Em Lam à, view đẹp, tối đẹp thế này, anh cũng tắm rửa xong rồi, em thật sự không có ý gì với anh à?”

Phó Lam Tự cong môi hỏi lại: “Ý anh là ấy ấy hả?”

“Em muốn ấy hả?”

Cô khẽ nhướng mày: “Thế phải xem anh đủ quyến rũ không đã.”

“Em phải tự thử mới biết có đủ hay không chứ.”

Anh đưa tay chống lên khung xích đu, chậm rãi nghiêng người tới gần cô, chỉ còn thiếu một chút nữa thôi…

Lúc này, cửa phòng không khóa chợt bị đẩy ra.

Kỷ Linh mặc đồ ngủ bằng lụa xinh đẹp xuất hiện.

“Hai người có ăn sữa chua trái cây không? Bạch Tiêu mới làm này.”

Kiều Vân Tranh đứng dậy, mỉm cười quay đầu lại rồi lịch sự từ chối.

“Không cần, cảm ơn.”

Kỷ Linh là người biết điều nên vội nháy mắt đầy ẩn ý với Phó Lam Tự rồi yểu điệu đi mất.

Tiếp theo, tất nhiên phải hoàn thành chuyện chưa xong rồi.

Kiều Vân Tranh vén gọn lọn tóc rối bên tai Phó Lam Tự rồi cúi đầu xuống lần nữa, định hôn cô.

Kết quả là chưa kịp hôn thì…

Cửa lại mở.

Bạch Sanh và Cố Mặc Trì đang thò đầu từ ngoài cửa vào.

“Anh Kiều, Lam Lam!” Bạch Sanh hào hứng, “Xuống lầu đánh bài không?”

May mà Cố Mặc Trì đủ thông minh, nhìn tình hình đã đoán được bảy tám phần nên lập tức bịt miệng Bạch Sanh lại, kéo cô ấy rời khỏi hiện trường.

“Ngoan nào, chúng ta đánh bài riêng, đừng cản công chuyện của anh Kiều.”

“Nhưng bọn họ…”

“Nghe lời nào, em không muốn bị anh Kiều ám sát lúc nửa đêm đúng không?”

“?”

Thế là thế giới lại khôi phục sự yên tĩnh.

Nhưng hiện thực với tưởng tượng luôn khác xa nhau.

Ngay lúc Kiều Vân Tranh ôm eo Phó Lam Tự, muốn hôn cô lần thứ ba…

Cảnh Hạc lại hùng hổ mở cửa ra.

“Anh Vân, chị Lam, đã ngủ chưa? Hay là chúng ta…”

Kiều Vân Tranh ngẩng phắt đầu lên: “Cút!”

“… Vâng anh!”

Cảnh Hạc chạy trốn nhanh như chớp, chẳng dám quay đầu lại, chỉ trong chốc lát đã nghe tiếng “Uỳnh” ở dưới lầu, chẳng biết đã đụng phải thứ gì nữa.

Sau đó, một lúc lâu vẫn không ai quấy rầy nữa.

Gió khẽ lướt qua ban công, thổi tung mái tóc dài của Phó Lam Tự, cô đặt cái ly đang cầm xuống, chợt nghe Kiều Vân Tranh khẽ thở dài.

Cô khẽ cười, nghiêng người tới, vòng hai tay ôm cổ anh rồi chủ động hôn lên môi anh.

Trên người cô có mùi bạc hà, là mùi hương mà anh đã quá quen thuộc.

Ánh mắt Kiều Vân Tranh tối sầm xuống, anh ôm cô vào lòng, dùng đủ kiểu dịu dàng để đáp lại.

Xa xa là vùng biển đang gợn sóng, trên đầu là bầu trời sao vô ngần, trước mặt là tình yêu trong tim.

Nụ hôn này kéo dài triền miên, là minh chứng cho vô số lần hoạn nạn có nhau, là lời hứa không nói ra thành lời nhưng lại khắc vào tận xương tủy.

Hỡi người tôi yêu, tôi nguyện trao trái tim này cho người, mong người hãy trân trọng nó nhé.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Bắt đầu từ chương sau, thời gian sẽ là hai năm sau nữa, dưới đây là tuổi của nhóm nhân vật chính:

Cảnh Hạc (23) < Phó Lam Tự (26) < Bạch Sanh (28) < Kiều Vân Tranh (30) < Cố Mặc Trì (31 tuổi) < Kỷ Linh (32) = Bạch Tiêu (32)
Bình Luận (0)
Comment