Phó Lam Tự nhận mắt kính mà Kiều Vân Tranh đưa, đeo lên mặt với một sự nghi vấn.
Gọng kính kim loại màu vàng kim lạnh buốt, cô đeo kính vào rồi nhìn tới trước, sau vài giây thích nghi, tầm mắt mới từ từ rõ lại.
Thực ra cặp kính này không có gì khác với những cặp kính không độ bình thường cả.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là nhìn vào chỗ bình thường, sẽ không thấy sự khác biệt gì.
Nhưng nếu nhìn tới hai bên cửa kính sẽ phát hiện…
Sương mù trong cửa kính đang bắt đầu tan dần.
Cô thấy cửa kính dính một mảng máu tung tóe, có sáu con ma cực kỳ gớm ghiếc đang bị nhốt trong đó.
Bên trái gần cô nhất là một ma nam bị chặt đứt hai chân tới phần háng, nó đang ôm rìu đứng gần cửa, cổ bị toét ra hơn nửa, một bên đầu đầm đìa máu, đôi mắt trống rỗng đang dòm chừng cô;
Bên cạnh ma nam có con ma nữ bị trói hai tay sau lưng, cả người đều là dây xích sắt, gai trên xích đâm thẳng vào da ả khiến từ đầu tới chân ả rướm máu, vẻ mặt nhăn nhó trông rất đau đớn;
Trong cùng là một nhóc con mặt mày trắng bệch đang ngồi xếp bằng, trán nó bị một cây phi tiêu đâm xuyên qua, máu chảy đầy khắp mặt.
Phó Lam Tự im lặng một lúc lâu rồi quay đầu nhìn về phía bên phải.
Ở rất gần Kiều Vân Tranh là một con ma nam bị nát nửa đầu, nửa người trên đã nát tươm chẳng còn hình thù gì, bên tay trái đang cầm một cái mũ bảo hiểm xe máy, tay phải cầm gậy bóng chày, cô cực kỳ nghi ngờ nó chạy quá tốc độ trên đường cao tốc rồi đụng phải cột điện nên mới thành ra thế này.
Chính giữa là con ma tóc muối tiêu, khuôn mặt gầy guộc già nua, lúc nào cũng chắp tay trước ngực nói lẩm bẩm gì đó, không nhìn ra được nguyên nhân chết;
Kế bên là một con ma có thân hình cường tráng, nó cầm một cây rìu trong tay, bên hông thì giắt kẹp gắp than, nhưng cả người toàn là đinh sắt nhuốm máu như con nhím vậy, khiến người ta nhìn vào cực kỳ khó chịu.
Chúng đập cửa kính, rõ ràng là muốn phá cửa đi ra, có thể tưởng tượng nếu thả chúng ra sẽ có hậu quả gì.
Phó Lam Tự tháo mắt kính xuống, cảm thấy cực kỳ khó tin.
“Đây là những gì quy tắc nói không thể thấy được, giờ chúng ta đã thấy rồi.”
Nhưng thấy thì thấy, bước tiếp theo vẫn không có manh mối gì.
Kiều Vân Tranh nói: “Ở đây chỉ là tầng 5 thôi, e là tổng số ma chúng ta phải thấy còn nhiều hơn thế nữa, chúng ta nên xuống những tầng khác xem thử một chút, tiện thể chuẩn bị sẵn tâm lý luôn.”
“Ừm, đi ngay đi.”
Thế là tạm thời Phó Lam Tự vẫn là người đeo mắt kính, hai người nắm tay đi với nhau, băng qua hành lang dẫn tới cầu thang tầng 4.
Tầng 4 là chỗ cô gái dreadlocks ở, nhưng hai người không tìm cô ta, cũng không biết cô ta đang ngủ hay lại đi đâu đó tìm manh mối rồi.
Rất có thể là đi tìm manh mối, bình thường trong rank cấp cao thế này, rất ít người chơi thoải mái tới mức hình thành thói quen làm việc và nghỉ ngơi lành mạnh trong hai đêm liên tục, không thèm để ý tới tiến độ qua cửa.
Hành lang tầng 4 lặng ngắt như tờ, không có ma đập cửa kính, cũng chẳng có gì bất thường.
Song, khi Phó Lam Tự đi ngang qua một phòng, cô bất ngờ phát hiện trên cửa phòng này có thêm một ô cửa sổ nữa có thể kéo đẩy, cửa sổ đó cũng gắn kính.
Cô cẩn thận kéo tấm ngăn của cửa sổ ra rồi ghé mặt vào.
… Có mắt kính giúp đỡ, Phó Lam Tự rất dễ dàng thấy một bóng ma mặc quần áo bệnh nhân đang treo lủng lẳng trên trần nhà.
Đầu của con ma đó bị đóng trong một cái lồ ng sắt hình vuông gỉ sét, một số cọng sắt đã bị đứt ra khiến mặt nó bị cắt tới mức biến dạng.
Nó vừa cười như điên vừa cào vào hư không, tựa như phát khùng vậy.
Sau đó, nó ngửa đầu lên, tình cờ đối diện với ánh mắt của Phó Lam Tự.
Phó Lam Tự bình tĩnh đóng cửa sổ lại, đưa mắt kính cho Kiều Vân Tranh.
Kiều Vân Tranh cũng bước tới nhìn thoáng qua, anh nhíu mày, dường như đang suy nghĩ gì đó.
“Đây là con thứ mấy rồi nhỉ?”
“Thứ bảy, nếu tính cả ma nữ tối qua thì là con thứ tám rồi.”
Đây là một con số khiến người ta không thể nào vui nổi.
Nhưng vẫn còn thứ gây khó chịu hơn nữa.
Đi chưa được bao xa, Kiều Vân Tranh lại tìm thấy một căn phòng khác cũng có cửa sổ kéo.
Rõ ràng, trong này giam giữ hai ác ma nữa.
Hình như hai con ma này là mẹ con với nhau.
Bà già bên dưới có dáng người gầy gò, lưng còng, gầy gần như là chỉ còn trơ lại bộ xương, bà ta cõng một thanh niên cao lớn khỏe mạnh nhưng nét mặt lại khờ khệch, rõ ràng là không được tỉnh táo ở trên lưng.
Hốc mắt hai mẹ con đều thâm đen, môi tím đậm, có lẽ chết do trúng độc.
Hiện tại, số lượng ma quỷ đã tăng lên mười rồi.
Hai người tiếp tục xuống lầu.
Tầng 3, cánh cửa kim loại có cơ quan kia vẫn đóng, không hề có bất cứ dấu hiệu nào mở ra.
Nếu không có gì bất ngờ thì hẳn đây là chỗ dành cho nhiệm vụ cuối.
Dù chẳng ai biết nhiệm vụ cuối rốt cuộc là gì.
Còn tầng 2 thì…
Khéo thế nào mà hai người lại đụng mặt hai anh em sinh đôi ở khúc cua.
Lúc đó người em đang đeo cặp mắt kính, y gặp phải Phó Lam Tự, tự dưng phía trước có người nên cả hai đều nghĩ là thấy ma, đều vô thức lùi ra sau một bước.
Người anh và Kiều Vân Tranh nhanh chóng tiến lên, cảnh giác phòng thủ.
Người em tháo mắt kính xuống, sau khi nhìn rõ người trước mặt là ai thì ảo não thở dài.
“Đúng là oan gia ngõ hẹp thật, căn biệt thự hơn nghìn mét vuông mà đi đại cũng đụng phải hai người.”
Phó Lam Tự nhàn nhạt nói: “Nói cứ như chúng tôi muốn đụng phải hai người lắm vậy, chuyện xui rủi ai mà muốn.”
“… Đêm hôm khuya khoắt rồi, có thu hoạch gì không?”
“Tầng 5 có đồ tốt đấy, nếu anh thấy hứng thú thì lên xem thử đi.”
Người em nhướng mày: “Tầng 2 cũng có đồ tốt, cô cứ đi tiếp là thấy ngay.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở, chúng tôi đi ngay đây.”
Lúc lướt qua nhau, hai bên vẫn không quên duy trì khoảng cách an toàn, đều ép sát tường mà đi, sợ bên kia đột nhiên đánh lén mình.
Ở trong game này không bao giờ được thiếu sự cảnh giác.
*
Thực ra ban ngày hôm nay Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đã đi qua hành lang tầng 2 một lần rồi, bởi vậy họ không còn gì xa lạ nữa.
Nhưng lúc ban ngày, dù đeo mắt kính cũng không thấy được những thứ đó, chỉ có ban đêm mới thấy mà thôi.
Tầng 2 còn sạch hơn cả tầng 4, không có cửa kính trấn áp ác ma, cũng chẳng có cửa phòng có cửa sổ.
Chẳng lẽ tên em trai đó nói bậy?
Lúc đi qua một con đường chật hẹp, Phó Lam Tự đang tập trung quan sát hoa văn trên gạch dưới chân và những bức tranh lạ lùng treo trên tường thì chợt thấy Kiều Vân Tranh khẽ vỗ vai mình.
Cô quay đầu sang chỗ khác, để anh đeo kính vào cho mình.
Nếu anh đã làm thế, ắt hẳn lại thấy ma rồi.
Nhưng cô nhìn xung quanh mà vẫn chẳng thấy có gì khác lạ hết.
Kiều Vân Tranh vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, chỉ cô nhìn lên trên.
“Ở đây này.”
“…”
Trần nhà tầng này được làm bằng kính trong suốt, trên kính vẫn có phù văn kỳ lạ, có lẽ là bùa chú để giam cầm ác ma.
Ở trung tâm trần nhà là một con ma mặc quân phục, trên người đầy vết đạn, hai tay có móng vuốt như thú hoang, sắc bén mà đẫm máu, khóe mắt nó toác ra, điên cuồng gào thét, cả người đều tràn ngập sự thù hận.
Bên cạnh nó là một ma nữ nửa người cháy đen, tóc tai bù xù để để lộ ra một con mắt, ả đang lẳng lặng nhìn Phó Lam Tự chằm chằm.
OK, mười hai con.
Đám ma này đúng là toàn hình thù kỳ dị, trăm hoa đua nở, mỗi con đều có đặc điểm riêng của mình, rất dễ phân biệt.
Căng rồi đây.
Phó Lam Tự hơi cạn lời, cô rời khỏi chỗ đó rồi bước lên trước, vừa đi vừa lắc đầu.
“Tối nay hai chúng ta cứ như đi tham quan bảo tàng ma quỷ ấy.”
“Anh cũng có cảm giác thế.” Kiều Vân Tranh thấp giọng cười, “May mà chỉ còn tầng 1 là chưa đi thôi, chúng ta kết thúc nhanh nào.”
…
Ai ngờ xuống tầng 1, hai người lại đụng phải gã người chơi áo trắng kiệm lời kia.
Tổng cộng sáu người, trong căn biệt thự lớn như thế vậy mà lúc nào cũng gặp mặt nhau được, đúng là tâm linh thật chứ.
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh nhìn nhau, cô đánh tiếng trước.
“Này anh, có phát hiện ra gì không? Hay là chia sẻ tí đi.”
Gã áo trắng đang đứng trong một căn phòng tắm, vẻ mặt điềm tĩnh nhìn chằm chằm vào trong.
Gã nói: “Phát hiện ở đây có một dòng thư pháp của ma viết.”
Phó Lam Tự đi tới trước, đứng cạnh gã, nhìn xuyên qua cửa phòng tắm đang khép hờ. Quả nhiên cô thấy được một bức tường đầy máu, thảm khốc y hệt cảnh tượng hôm qua.
Trên đất trong góc tường có một dòng chữ tiếng Anh đang từ từ hiện lên.
I am watch…
Chà, vẫn là dòng tiếng Anh hôm qua, chẳng có gì mới hết.
Chỉ là tối nay ma nữ viết cực kỳ chậm, có lẽ đây là nhắc nhở gì đó.
Cô đeo kính lên lần nữa, quyết định xem thử bộ dạng thật của đối phương.
Không ngoài dự đoán, ngay khi đeo kính vào, trong căn phòng tắm đầy màu máu đã có thêm một con ma nữa.
Không phải chỉ một con ma, mà là một người phụ nữ lõa lồ.
Ma nữ khỏa thân, trên da thịt tái nhợt chằng chịt những vết dao gớm ghiếc, trong tay nó cũng đang cầm một con dao.
Nó thấm máu từ vết thương của chính mình để viết tiếp chữ dưới đất.
I am watching you.
Cuối cùng cũng viết xong.
Phó Lam Tự nhạy bén phát hiện trên cổ ma nữ có đeo một sợi dây chuyền, dây rất nhỏ, nhưng ở góc độ này thì không thấy được rốt cuộc mặt dây chuyền là gì.
Trực giác mách bảo cô rằng đây là manh mối, cũng là giá trị tồn tại của ma nữ này.
Nếu không tại sao đám ác ma khác đều bị nhốt lại mà chỉ có con ma nữ này được thả ra, lại còn được lang thang khắp nơi nữa?
Chắc chắn là giúp người chơi làm nhiệm vụ rồi.
Nghĩ tới đây, cô đẩy cửa phòng tắm ra thêm chút nữa, đạp lên máu tươi trên đất, rón rén đi tới gần đối phương.
Ma nữ đang ngồi xổm trong góc tường đưa lưng về phía cô, hình như cũng không có ý muốn quay lại.
Cô nín thở, cẩn thận giơ tay ra, đầu ngón tay khẽ khều sợi dây chuyền của ma nữ.
Ai ngờ lúc cô đang tính luồn qua mái tóc dài của nó để lấy sợi dây chuyền xuống, ma nữ lại chợt động đậy.
Nó đột nhiên quay đầu lại, cười gằn giơ tay chém xuống thẳng đỉnh đầu của cô.
Gần trong gang tấc, theo lý mà nói, dù tốc độ phản ứng của Phó Lam Tự có nhanh thì cũng không thể nào tránh khỏi cú này được.
Mũi dao đã chạm tới cổ họng cô, sắp cắt vào yết hầu của cô, nhưng không ngờ trong khoảnh khắc mấu chốt, một tia sáng lóe lên khiến con dao b ắn ra như kỳ tích.
Ma nữ ré lên rồi lùi lại như phải bỏng, cùng lúc đó, Phó Lam Tự cũng trở tay dùng sức giật đứt sợi dây chuyền, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Cô còn chưa kịp đứng dậy đã thấy eo mình bị siết chặt, bị Kiều Vân Tranh ôm từ đằng sau tới, nửa ôm nửa kéo ra khỏi phòng tắm.
Kiều Vân Tranh đóng sầm cửa phòng tắm lại, anh toát hết cả mồ hôi lạnh, liên tục cúi đầu kiểm tra.
“Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không em?”
Anh không đeo kính nên không thấy được tình hình cụ thể trong phòng tắm, nhưng từ khi Phó Lam Tự ngã xuống khi nãy, anh đã đoán được hẳn cô gặp phải phiền phức rồi.
Phó Lam Tự sờ lên cổ, không có vết thương, chỉ là phù hiệu thánh giá cài trước ngực đã vỡ làm hai rồi.
Hóa ra phù hiệu có tác dụng thế này.
Nếu không có phù hiệu cản lại, hẳn khi nãy cô đã chết tươi rồi.
___________
Tác giả có lời muốn nói:
Cửa game này lấy cảm hứng từ bộ phim “Mười Ba Oan Hồn” năm 1960.
Vì phim khá lâu rồi nên không mấy nổi tiếng, nhưng cũng là tuổi thơ của rất nhiều người đấy.
Độc giả can đảm có thể tìm xem thử, nhưng hình ảnh khá đẫm máu đấy nhé.