Tiếng mũi dao lê trên đất từ từ tới gần, trong màn đêm tĩnh lặng quá đáng càng rợn người hơn.
Có thể tưởng tượng là chưa tới nửa phút nữa, đối phương sẽ đi tới trước mặt họ, tới lúc đó khó mà nói được chuyện gì sẽ xảy.
Trong tình thế cấp bách, ba người ở đây chẳng còn lựa chọn nào khác mà chỉ có thể cùng bước vào phòng làm việc, tiện thể nhẹ nhàng đóng cửa lại luôn.
Đóng cửa khiến không khí không được lưu thông, mùi máu hôi thối bên trong càng nồng hơn, Phó Lam Tự chỉ muốn tự sát cho rồi.
Cô muốn gỡ cái cà vạt quấn trên tay ra để bịt mũi nhưng bị Kiều Vân Tranh cản lại kịp thời.
“Đừng bậy bạ.” Kiều Vân Tranh thấp giọng nói bên tai cô, “Ở đây dơ quá, lỡ vết thương bị nhiễm trùng thì sao?”
“…”
Cô thở dài.
A Kiện đang tựa vào cửa, tập trung nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, quả nhiên kẻ xách dao đó càng lúc càng tới gần.
Cuối cùng, tiếng bước chân dừng ở trước cửa.
Sau một hồi yên tĩnh, cửa văn phòng đột nhiên bị gõ.
Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc.
Rất nhịp nhàng, theo âm thanh có thể đoán đối phương không dùng tay đập cửa mà là dùng dao để gõ.
Biết đâu ngay sau đó, kẻ này sẽ lấy dao chém thẳng vào cửa cũng nên.
Suy nghĩ đảo quanh trong đầu Phó Lam Tự, thậm chí cô đã hoạch định sẵn đường để xông ra và cách liều mạng để giảm thiểu tối đa thiệt hại rồi.
… Tiếc là phí công suy nghĩ của cô, kẻ đó chỉ gõ mười mấy tiếng rồi rời khỏi phòng làm việc, không hề có ý định muốn vào.
Theo tình huống bình thường, chuyện này có nghĩa là vẫn chưa tới thời gian NPC chính thức tấn công người chơi, có lẽ vẫn chưa thỏa mãn điều kiện bắt đầu tấn công.
Ba người trong phòng đều thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có cơ hội để bàn bạc bước tiếp theo của kế hoạch.
Giờ họ đã diệt trừ được quỷ nhỏ, có thể nói chuyện tự do, so với người chơi còn lại đã chiếm được ưu thế nhất định rồi.
Nhưng rõ ràng diệt quỷ nhỏ không phải nhiệm vụ qua cửa cuối cùng, tiếp theo phải làm gì lại cực kỳ mơ hồ.
“Có khi nào kẻ ở ngoài cửa khi nãy là viện trưởng không?” A Kiện thấp giọng suy đoán, “Trong bài đồng dao hát
“Viện trường cầm con dao, đứa bị giết nơi nao”, có thể tất cả đều là do kẻ đó giết.”
“Bản thân hắn cũng đã chết rồi, chết ở một căn phòng ký túc xá nào đó ở tầng 1, bị treo cổ cùng với vợ hắn.” Phó Lam Tự nói, “Về cơ bản có thể xác định được là những đứa trẻ đã trở thành ma đang trả thù.”
Tòa nhà này chẳng còn ai hết, đều là những oan hồn đang báo oán, chỉ có những người chơi xui xẻo như họ mới bị tai bay vạ gió thôi.
“Ở đây có nhiều đứa bé chết như thế, xem như là địa điểm quan trọng rồi, chắc chắn phải có manh mối.” Kiều Vân Tranh chống đầu gối đứng dậy, bắt đầu lục lọi xung quanh, “Chúng ta cố gắng lục soát xung quanh thật kỹ vào đi.”
Tất nhiên Phó Lam Tự đồng ý, A Kiện cũng không có ý kiến gì, cả ba lần lượt mò mẫm đi khắp các ngóc ngách của văn phòng, tìm kiếm khắp nơi.
Thi thể trên mặt đất đã chặn hết đường đi, họ đặt chân hơi khó, thỉnh thoảng sẽ đạp trúng cẳng tay và xương đùi của ai đó, phát ra tiếng vang “rắc” giòn tan.
Phó Lam Tự cúi người, nín thở sờ từ đầu tới chân của một thi thể, ở trên thi thể vẫn còn sót lại vài chỗ thịt, cô không thể không dùng tay áo bọc tay lại được.
Dù tâm lý vững nhưng đụng phải tình huống này vẫn thấy buồn nôn.
Hình như A Kiện bị OCD nhẹ, để dễ chia ra, anh ta đã kéo từng thi thể mình đã kiểm tra tựa vào tường rất chỉnh tề, dần dà, mặt đất trong văn phòng đã trống bớt, mọi người đi tới đi lui cũng tiện hơn.
Phó Lam Tự thuận miệng nói: “Anh A Kiện giỏi dọn dẹp quá nhỉ.”
“Ừm.” A Kiện đáp, “Bình thường đều là tôi làm việc nhà hết, Băng Băng…”
Hẳn Băng Băng là tên bạn gái anh ta.
Lời nói đột ngột dừng lại, anh ta đứng im lặng một lúc lâu rồi bỗng nấc lên một tiếng nghẹn ngào.
Chưa kịp nói lời tạm biệt mà người mình yêu thương nhất đã âm dương cách biệt, cảm giác đau đớn tàn nhẫn này chẳng ai thấu nổi.
Phó Lam Tự không giỏi an ủi người khác, huống hồ gì lúc này, mọi lời an ủi đều trở nên nhạt nhẽo và cực kỳ thừa thãi.
Chuyện duy nhất cô có thể làm là cố gắng đổi chủ đề.
“Trên bàn làm việc ngoài một lớp bụi ra thì chẳng có gì nữa hết.”
Kiều Vân Tranh trầm ngâm: “Biết đâu manh mối đang ở trong này.”
Anh đang giữ cánh cửa tủ quần áo khép hờ, tay kia thì kéo thi thể đứa bé bên trong ra.
Một lúc lâu sau, anh thò ngón tay vào cái miệng đang hé của thi thể, móc ra một chiếc chìa khóa giữa hàm răng cứng ngắc.
“Có chìa khoá.”
Chỉ là không biết để mở cánh cửa nào thôi.
Ba người bàn nhau đợi tới lần sáng đèn tiếp theo sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để ra ngoài tìm cửa, cùng lắm thì thử một lượt hết tất cả tầng lầu, thế nào cũng phát hiện ra chỗ chính xác thôi.
Kết quả là chưa kịp dứt lời, tiếng chuông 3 giờ sáng đã vang lên, tầm nhìn lại sáng rõ.
Phó Lam Tự mới mở mắt đã đối diện với bộ xương khô bên cạnh Kiều Vân Tranh, cô khựng lại một giây rồi lạnh mặt quay sang chỗ khác.
“Đi thôi, tranh thủ thời gian nào.”
Ai ngờ ba người còn chưa kịp bước ra ngoài đã nghe tiếng khóa cửa, lúc này, cửa văn phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một người chơi nam cường tráng xuất hiện ở cửa ra vào, đối phương ăn mặc theo phong cách punk, tóc ngắn nhuộm màu xanh, lại còn đeo mấy cái khuyên tai nữa.
Gã punk vừa thấy họ đã giật mình.
Chuyện này cũng hiểu được, dù là ai đi nữa, khi thấy ba người sống ở cùng một nơi với mười mấy bộ xương khô đều sẽ phản ứng như thế mà.
Nhưng ánh mắt của A Kiện lập tức thay đổi, anh ta trở nên vừa cảnh giác vừa hung hãn.
Anh ta nhìn chằm chằm đối phương, giọng điệu từ từ trầm xuống: “Là mày?”
Gã punk cũng nhìn anh ta một lát, dường như nhớ ra gì đó: “À, là mày à?”
Kẻ thù từng đánh nhau, dù trong môi trường tối mù, cũng sẽ có chút cảm giác.
Nếu là người ngoài nhìn thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ nghĩ hai người giở trò, nhưng Phó Lam Tự lại hiểu ngay.
Cô thì thầm với Kiều Vân Tranh: “Tên này là người đã đẩy A Kiện xuống cầu thang, trên người gã có mùi Eau de Cologne*, em ngửi ra được.”
(*) Loại nước hoa với nồng độ rất nhẹ của tinh dầu (từ 2 – 4%) nên chúng chỉ có thể lưu hương từ 2 – 4 giờ.Kiều Vân Tranh cười: “Em cừ thật đấy, trong mùi máu của phòng này mà còn phân biệt được mùi Eau de Cologne cơ đấy.”
Phó Lam Tự đập anh một cái.
Bên này, gã punk lại nói: “Hóa ra là mày chưa chết mà chỉ bị què thôi à? Chà, nếu biết trước là thế thì tao xuống chém thêm nhát nữa rồi.”
A Kiện cười lạnh: “Đúng thế, mày nên hối hận vì lúc đó không giết tao.”
“Giờ cũng đâu có muộn.” Gã punk nói xong quay sang Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự, tốc độ nói rất nhanh, “Thế nào, hai người kết thành đồng minh chung không? Hai người kết đồng minh với tên què không có lợi đâu, tôi tìm được kha khá manh mối rồi, chúng ta cùng chia sẻ, nói không chừng sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn đấy — Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là xử nó trước để bảo đảm số người được sống sót.”
A Kiện không nói gì mà chỉ quay lại nhìn hai người một chút, ánh mắt cực kỳ phức tạp, rõ ràng là trong lòng anh ta cũng không biết nên làm sao.
Dù nhìn ở mặt nào thì phần thắng của gã punk đều lớn hơn anh ta một chút.
Anh ta cũng không hề có lòng tin rằng Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự nhất định sẽ giúp mình.
Dù sao trong game này, lợi ích và ưu thế mới là ưu tiên hàng đầu mà.
Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh nhìn nhau, Kiều Vân Tranh thong thả đứng dậy, chậm rãi bước tới phía gã punk.
Anh nhướng mày, ôn tồn mở miệng.
“Hợp tác cũng được, nhưng phải xem anh có bao nhiêu đã.”
Gã punk nói: “Đây là cô nhi viện, sau lưng mỗi người chơi đều có một con quỷ nhỏ đi theo, chỉ có dùng gương mới nhìn thấy chúng thôi, tôi có gương đây.”
“Xin lỗi nhé, chúng tôi cũng có mà.”
“…” Gã punk nói tiếp, “Nhưng giờ không chỉ có quỷ nhỏ thôi đâu, tôi nghi ngờ viện trưởng của cô nhi viện này cũng xuất hiện rồi, giờ hắn đang xách dao đi khắp nơi, tôi vẫn còn một tấm gương nữa, có thể nhìn thấy viện trưởng đang di chuyển — Gương bình thường của hai người không thấy được viện trưởng đâu.”
Một manh mối mới, trước đó chưa tìm thấy.
Kiều Vân Tranh mỉm cười hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”
“Còn nữa, hiện tại tôi đã hạ hai người chơi rồi, thằng què này miễn cưỡng tính là một nửa, tôi chắc chắn hai người sẽ không gặp được đồng đội mạnh hơn tôi đâu.” Gã punk hùng hổ nói, “Đã thắng được thì còn gì để do dự nữa?”
“Ừm…”
Gã punk liên tục thúc giục: “Nhanh đi, bắt thằng què này mau, lát nữa tắt đèn rồi, đừng để nó chạy trốn.”
Ngay khi gã thốt ra câu này, tất cả ánh đèn vụt tắt, tầm nhìn của mọi người lại rơi vào một màu đen kịt.
Cùng lúc đó, cả người gã đột nhiên cứng đờ.
Kiều Vân Tranh không cho gã cơ hội nói tiếp nữa, con dao phẫu thuật giấu trong ống tay áo đã dứt khoát đâm thẳng vào xương sườn gã, vì môi trường tối mù nên lưỡi dao bị chệch một tấc, không trúng điểm trí mạng.
Cơn đau đột nhiên xuất hiện khiến gã punk lập tức kinh ngạc và phẫn nộ, nhưng đằng sau gã vẫn còn quỷ nhỏ, gã không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Gã thực sự là một kẻ hung hãn, chẳng hề chần chừ mà trở tay rút con dao phẫu thuật đang cắm trên sườn mình ra, hung ác tới mức muốn liều mạng đánh với Kiều Vân Tranh.
Tiếc là Phó Lam Tự cũng đã chạy tới.
Sau khi xác nhận vị trí của gã, Phó Lam Tự đặt tấm gương đang cầm xuống rồi sấn người tới trước, lấy một con dao phẫu thuật khác trong túi của mình ra.
“Xin lỗi nhé.” Cô khẽ nói, “Loại người hung hãn như anh thường sẽ phản bội lúc lâm trận, hai chúng tôi không yên tâm nếu kết thành đồng minh với anh — Huống hồ gì, chúng tôi cũng không thích đổi đồng minh qua lại lắm, vẫn phải giữ uy tín cơ bản chứ.”
Gã punk cực kỳ sốc, gã không ngờ cô lại tự do nói chuyện mà không sợ bị quy tắc trừng phạt, tại sao chứ?
Gã như phát điên, ra sức giãy giụa để đánh trả lại, thậm chí trong lúc nhất thời Kiều Vân Tranh còn không đè nổi nữa, cả ba đánh nhau quyết liệt trên đất, hất đống thi thể mà A Kiện mới xếp bên tường ra tứ tung.
A Kiện lọ mọ bò dậy, rõ ràng là muốn giúp nhưng tầm mắt lại tối sầm, không thể nào phân biệt được đâu là bạn, đâu là địch hết.
Anh ta hét lên: “Hai người nói gì đó đi!”
Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự đồng thanh: “Ở đây!”
Anh ta lập tức xác định được vị trí của gã punk, nhanh chóng níu hai chân của gã rồi kéo ngược về.
Anh ta đấm liên tục vào phần bụng của gã punk, có mấy cú trúng vào vết đâm của gã khiến máu chảy tợn hơn.
Gã punk luôn cắn chặt răng, cuối cùng lại không nhịn nổi nữa mà chửi đổng.
“Đm. Cm tụi mày, đám ch ó đẻ, sớm muộn gì cũng phải xuống địa ngục thôi… Chết hết cho tao!!”
Câu này như một tín hiệu, Kiều Vân Tranh và Phó Lam Tự lập tức thoát khỏi trận chiến, lùi ra sau mấy mét, trong lúc đó Kiều Vân Tranh còn thuận thế lôi A Kiện ra.
Kẻ làm trái quy tắc ắt có quy tắc tới trừng phạt.
Gã punk vẫn đập phá tứ tung, cố gắng kéo một người chết chung với mình, khoảng nửa phút sau, tiếng chửi của gã ngưng bặt, thay vào đó là tiếng kêu thảm thiết.
Tiếng xé da quen thuộc, tiếng quỷ nhỏ cười khanh khác lại vang vọng khắp phòng lần nữa.
Mùi máu trong văn phòng càng nồng hơn.
A Kiện dùng một tay chống đầu gối ngồi ở góc tường, im lặng rất lâu rồi đột nhiên trầm giọng nói: “Cảm ơn hai người nhé.”
“Có gì mà cảm ơn chứ.” Phó Lam Tự bình tĩnh nói, “Chúng tôi chỉ nghĩ anh có thành ý kết thành đồng minh, hợp tác sẽ an toàn hơn thôi mà.”
“Nhưng rốt cuộc hai người vẫn cho tôi cơ hội.”
“Cơ hội gì?”
Anh ta cười tự giễu: “Nếu sống tới lúc qua cửa Bạch Kim IV là còn có cơ hội để gặp lại Băng Băng.”
Nếu không phải vì mục tiêu này, anh ta đã muốn đi theo người yêu từ lâu rồi.
Chuyện này khiến Phó Lam Tự nhớ tới Bạch Sanh, cô hơi khựng lại rồi hỏi.
“… Hình như anh biết chuyện về hình vẽ trên mặt dây chuyền nhỉ?”
“Ừm, tôi có biết.”
“Có thể nói cho chúng tôi biết không?”
Giang Hà, cựu thủ lĩnh Đảo Ngầm, Bạch Tiêu và cả Kỷ Linh đều biết rõ chuyện này.
Nhưng trước đây Giang Hà không muốn nói sự thật, Bạch Tiêu và Kỷ Linh lại chỉ biết ý nghĩa của bia mộ chứ không biết hết.
Hiếm khi gặp được người chơi biết rõ, tất nhiên phải hỏi thêm vài câu rồi.
A Kiện nói: “Sau khi qua cửa Bạch Kim IV, mỗi người chơi đều sẽ nhận được một tấm thẻ hợp đồng màu vàng kim, chuyện này hai người đã biết rồi nhỉ?”
“Biết rồi.”
Anh ta gật đầu thở dài: “Thực ra tôi cũng không hiểu quá rõ, vì sau khi gia hạn hợp đồng, tiền bối của tôi đã không quay về nữa, tôi cũng chẳng có ai để chứng thực.”
“Tôi chỉ có thể nói cho hai người biết, trong ba loại hình vẽ của mặt dây chuyền, bia mộ tượng trưng cho
đứng im, đồng hồ bỏ túi tượng trưng cho
quay lại, còn thánh giá tượng trưng cho
sống lại.”