Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 9

Thiếu niên vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào cậu ta.

Kiều Vân Tranh hời hợt liếc nhìn cậu ta: “Anh có cần phải lừa cậu không?”

“Nhưng chị ta là người chơi nữ mà.” Thiếu niên chỉ vào Phó Lam Tự, “Rank có đủ không vậy? Lỡ như tới đó phải bảo vệ ngược lại chị ta thì sao.”

Chưa kịp nói hết, cậu ta đã bị Kiều Vân Tranh quạt một cái vào đầu.

“Khuyên cậu khách sáo một chút.”

Phó Lam Tự tựa ở cạnh cửa, đôi mắt hạnh lười biếng ngước lên lộ ra vẻ lạnh lùng rất rõ ràng.

Cô hỏi Kiều Vân Tranh: “Đây là khách hàng anh giới thiệu cho tôi đấy hả?”

“Xem như thế đi.”

“Vậy bảo cậu ta phắn nhanh đi, không rảnh tiếp.”

Thiếu niên: “…”

Trong trường cậu ta đã gặp rất nhiều cô gái gắt gỏng rồi, nhưng rõ ràng người trước mặt này lại khác, cô chỉ mới nói hai câu thôi mà sống lưng cậu ta đã phát run rồi.

Chuyện này cũng có thể là do khí chất, khí chất của cô hơi giống với Kiều Vân Tranh, đều cùng kiểu áp đảo người khác.

Cậu ta im lặng một lúc lâu rồi ngập ngừng hỏi: “Ờ thì… Chẳng lẽ chị đều tự thăng cấp hết à?”

“Cậu em à, cậu đang nói bậy gì đấy?” Bạch Sanh không vui, cô ấy nhìn cậu ta như nhìn một tên thiểu năng, “Lam Lam nhà chúng tôi từ năm 15 tuổi đã bắt đầu xông pha trong hệ thống rồi, từ đó tới giờ chưa từng dựa dẫm vào người khác, so với cô ấy, có rất nhiều người chơi nam trông có vẻ rất mạnh như lại chỉ là vô dụng thôi đấy.”

“…”

15 tuổi sao.

Có lẽ là ảo giác mà khi Bạch Sanh nhắc tới keyword “15 tuổi”, Phó Lam Tự có cảm giác như Kiều Vân Tranh đã nhìn mình.

Nét mặt của anh rất vi diệu, không biết đang nghĩ gì nữa.

… Cô quan tâm anh nghĩ gì để làm chi chứ, thích nghĩ gì thì cứ nghĩ đi.

“Mấy người còn chuyện gì nữa không?” Cô hỏi rất lịch sự nhưng động tác tay lại không hề lịch sự chút nào, “Nếu không còn gì thì chúng tôi đóng cửa đây, trời không còn sớm nữa, phải đi ngủ rồi.”

Mới 8 giờ mà ngủ gì trời.

Thấy Bạch Sanh và Bạch Tiêu đã vào nhà hết, Kiều Vân Tranh giơ một tay chặn cửa lại, chống lại sức mạnh của cô.

Anh kiên nhẫn thuyết phục: “Thằng nhóc này không hiểu chuyện, vô tâm vô tính, cho cậu ta xin lỗi em nhé — Nhưng chuyện làm ăn vẫn phải bàn, đừng để tình cảm cá nhân chi phối chứ, đúng không?”

Vừa nói, anh vừa ấn vai thiếu niên rồi đẩy cậu ta tới trước, thu sức lại.

Thế thế thiếu niên suýt chút đã bị đụng vào cánh cửa.

“…” Dưới ánh mắt cảnh cáo của Kiều Vân Tranh, cuối cùng thiếu niên thở dài, nghiêm túc cúi đầu với Phó Lam Tự, “Xin lỗi chị Lam, tha thứ cho em với, là em có mắt không tròng, nhưng em thực sự tới để ký hợp đồng với chị, em có tiền mà.”

Cậu ta đã biết trước tên của Phó Lam Tự từ chỗ Kiều Vân Tranh nên cách xưng hô cũng tự động đổi thành như thế.

Phó Lam Tự đứng bên trong, nhận lấy cà phê Bạch Tiêu mới đưa, dừng một lát mới bình tĩnh hỏi lại.

“Cậu có tiền à?”

“… Vâng ạ.”

“Có tiền thì sao không ủy thác anh ta đi?”

Ý cô tất nhiên là Kiều Vân Tranh.

Thiếu niên ấp úng như thể đây là một chuyện rất khó mở lời.

Cậu ta bất đắc dĩ nói: “Cha em không yên tâm, phải thuê cho em hai vệ sĩ…”

Kiều Vân Tranh ở bên cạnh chậm rãi giải thích: “Cha cậu ta có quen với tôi, nói tiền không phải vấn đề, chỉ cần có thể tìm được người chơi đáng tin ngoài tôi ra cho con ông ta thôi, hai kèm một.”

Chuyện này có mới lạ không? Thực ra cũng không mới lạ gì.

Bất cứ ai là người không thiếu tiền đều có thể ủy thác những gì mình muốn vì mạng sống, chỉ cần có tiền ủy thác là được.

Nhưng nói chung, tình huống phụ huynh biết chuyện con mình vào hệ thống này vẫn khá hiếm.

Xem ra quan hệ giữa hai cha con này rất tốt.

Thái độ Phó Lam Tự hơi dịu lại, nhưng cô vẫn chưa đồng ý.

“Người chơi đáng tin hơn ư? Anh ấy kìa, Vàng IV, cao hơn tôi nhiều.”

Bạch Tiêu đứng sau lưng hóng chuyện lại bị điểm danh vô tội vạ.

“Anh á? Rõ ràng người ta tới vì em mà, anh không cướp đơn đâu.”

“Nói thật nhé, cô bé à, tôi chỉ muốn hợp tác với em thôi.” Kiều Vân Tranh mỉm cười rất chân thành, “Dù sao hai ta cũng hợp tác với nhau một lần rồi, chẳng phải rất vui vẻ sao?”

Phó Lam Tự bất động: “Vui lắm à? Cũng tàm tạm thôi.”

“Dù có tàm tạm thì ít ra cũng hơi ăn ý mà.”

“Thế thì anh hơi khiên cưỡng rồi đấy.”

Thiếu niên thấy hai người này giằng co qua lại thì hơi nôn nóng, không kìm được mà nói: “Em mới Bạc I thôi, độ khó không cao mà lại không sợ tăng giá nữa, việc nhẹ lương cao như thế mà sao lại không chịu ạ?”

Bạch Sanh nghe vậy thì chợt hiểu ra: “Bạc I à? Ồ, hóa ra khách hàng ký hợp đồng thế thân với anh Kiều này là cậu hả?”

“… Vâng, cũng là ý của cha em, ông ấy sợ đấu thăng rank gặp sự cố gì đó.”

Tình cha như núi thật đấy.

Một lúc lâu sau mới nghe Bạch Tiêu dịu dàng nói: “Lam Lam à, hay là cứ nhận đi? Dù sao cũng chẳng phải chuyện gì to tát mà.”

Đối với họ mà nói, thế giới rank Bạc đúng là không phải to tát gì.

Phó Lam Tự bị Kiều Vân Tranh nhìn chằm chặp một lúc lâu, chẳng biết có gì đáng nhìn nữa, cô khoanh tay lại, từ từ hơi mất kiên nhẫn.

Cô nhíu mày, né người sang chỗ khác.

“Thôi, vào nhà đi.”

Thiếu niên ngạc nhiên nói: “Vào nhà làm gì?”

“Đăng ký khách hàng, chứ không chẳng lẽ mời cậu uống trà?”

“… À.”

*

Tầng 1 căn hộ duplex ba người thuê được thiết kế theo kiểu hai sảnh một phòng, có một phòng ăn riêng nhỏ, bên trong chỉ có một cái bàn, bình thường dùng để ăn lẩu.

Lúc này Phó Lam Tự đang ngồi trước cái bàn này, làm tờ đăng ký cho thiếu niên đối diện.

“Họ tên.”

“Cảnh Hạc.”

“Tuổi.”

“18.”

“Giới tính.”

Kiều Vân Tranh ở gần đó chợt cười khẽ.

Cảnh Hạc ai oán nhìn anh: “… Nam.”

Phó Lam Tự gật đầu gõ bàn phím, giọng điệu không hề có chút dao động nào: “Vui lòng mô tả ngắn gọn trải nghiệm xuyên việt của mình.”

“… Đã qua hai mươi lăm cửa Đồng, trong đó có hai mươi cửa anh Vân dẫn em qua, đấu thăng rank cũng là anh Vân qua thay em.”

“Ừm.” Cô bình tĩnh tổng kết, “Cơ bản không có năng lực tự qua cửa.”

“…”

Cảnh Hạc khóc không ra nước mắt.

Chị ta đang trả thù vì khi nãy mình xem thường người chơi nữ à? Chắc chắn là thế rồi!

Phó Lam Tự hỏi: “Ở chỗ tôi rank Đồng là 30 ngàn, rank Bạc 50 ngàn, có ý kiến gì không?”

“Em có thể ý kiến à?”

“Có thể, nhưng tôi không chấp nhận mặc cả, có ý kiến thì vui lòng tự phắn.”

“…”

Xem như Cảnh Hạc đã hiểu rồi, cô gái này khó chơi hơn Kiều Vân Tranh nhiều.

Chẳng trách mà Kiều Vân Tranh lại chọn trúng chị ta, nhất quyết tìm chị ta hợp tác.

Phó Lam Tự lại hỏi: “Có ý định hợp tác lâu dài không?”

“… Hợp tác lâu dài là sao?”

“Nếu cậu chịu ký hơn 5 đơn với tôi, tôi sẽ giảm cho cậu 1%.”

Cảnh Hạc lập tức đập đầu xuống bàn: “Khỏi cần, khỏi giảm giá cũng được.”

“Thế thì tốt.” Phó Lam Tự cũng chẳng ép, cô đứng dậy lên lầu, một chốc sau đã cầm một tấm thẻ hợp đồng quay lại, “Cậu muốn chơi trận rank Bạc đầu tiên khi nào? Nói đi.”

Cô đang cầm thẻ màu tím, là thẻ hợp đồng hỗ trợ phổ biến nhất.

Hai bên đều ký tên lên thẻ, viết thời gian cụ thể rồi trao đổi thẻ hợp đồng với nhau, hợp đồng có hiệu lực ngay lập tức.

Trước đó Cảnh Hạc đã ký một lần với Kiều Vân Tranh rồi, giờ ký với cô thêm lần nữa, tới khi đó hệ thống sẽ tự kéo ba người vào rank Bạc chung.

“Em với anh Vân ký vào lúc 6 giờ tối ngày mốt.”

“Được.”

Phó Lam Tự đồng ý rất ngắn gọn, cô không buồn ngẩng đầu lên mà nhanh chóng ký tên, đồng thời viết ngày giờ cụ thể ra.

Cô đẩy tấm thẻ hợp đồng của mình qua, nét chữ trên thẻ rõ ràng và mạnh mẽ, rất đẹp.

Kiều Vân Tranh đã đi tới từ khi nào, anh nhìn thẻ hợp đồng của cô, nhướng mày một lúc lâu, có vẻ như tâm trạng rất tốt.

“Trước khi xuyên việt chúng ta có cần dùng bữa ăn để giao lưu và gắn kết với nhau tí không?”

Phó Lam Tự tiện tay đẩy anh ra, như thể anh đang hỏi một câu cực kỳ ngu ngốc vậy.

“Rank Bạc mà cần gắn kết gì? Hay là anh đi chùa thắp nhang luôn đi?”
Bình Luận (0)
Comment