Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 97

Năm nay, Kiều Vân Tranh đã 32 tuổi, xuyên việt trong hệ thống mười ba năm, cuối cùng sinh mạng kết thúc trong rank Bạch Kim vào độ tháng 8 giữa hè.

Anh có một đôi mắt chan chứa tình cảm, giọng nói dịu dàng và trái tim kiên định nhất, qua nhiều năm vượt mọi chông gai, anh đạp lên mũi dao để tiến tới, chưa bao giờ lùi nửa bước.

Phó Lam Tự là điểm yếu duy nhất của anh.

Để rồi anh vì điểm yếu duy nhất này mà tự nguyện bước qua lằn ranh sinh tử.

Không hề hối hận, tới chết cũng chưa từng hối hận.

Tiếc là, cuối cùng Cảnh Hạc lại không đợi được anh Vân của mình.

Liên minh ba người chơi game đã không còn qua cửa được nữa.

Trời về đêm, thành phố C lại đổ mưa.

Đây là đêm thứ bảy sau khi Phó Lam Tự quay lại hiện thực.

Từ khi quay về, ngoài việc báo bình an với Bạch Tiêu một câu thì cô chẳng gặp bất cứ ai nữa.

Sự thật đau đớn này chỉ có thể chịu đựng một mình mà thôi.

Cảnh Hạc lái xe tới chung cư Tân Tinh, đi thang máy lên thẳng tầng trên rồi dùng chìa khóa dự bị mở cửa ra.

Vì trước đây hay giúp Kiều Vân Tranh chăm mèo nên cậu ta luôn giữ chìa khóa dự phòng của nhà anh.

Cậu ta đẩy cửa ra, thấy phòng khách tối như mực, chẳng hề bật đèn.

Cậu ta lặng lẽ đi tới trước, băng qua hành lang, cuối cùng dừng bước trước cửa phòng ngủ.

Cửa phòng ngủ khép hờ nhưng cậu ta vẫn gõ cửa mấy cái.

Rất nhanh đã có tiếng Phó Lam Tự đáp lại bên trong.

“Ai đấy?”

“Là em.”

“Vào đi.”

Cậu ta bước vào, thấy Phó Lam Tự đang ngồi trên xích đu ngoài ban công, mặc áo ngủ đôi với Kiều Vân Tranh trước đây, ôm con mèo Maine trong lòng.

Ánh đèn dịu nhẹ từ bóng đèn trên tường ban công hắt xuống mái tóc dài rối bời của cô, khiến cô toát ra một vẻ đẹp dịu dàng mà yếu đuối khó diễn tả nổi bằng lời.

Mặt dây chuyền hình bông tuyết vẫn đang lấp lánh trên cổ cô.

Đó là vật đính ước mà Kiều Vân Tranh tặng cho cô.

Cảnh Hạc đi tới cạnh xích đu, ngồi xổm xuống rồi ngước mắt nhìn cô.

Cậu ta mở miệng, không kiềm chế được mà hơi nghẹn ngào: “Chị à.”

“Ừm.” Vẻ mặt Phó Lam Tự bình tĩnh, ánh mắt như giếng cổ tĩnh mịch giữa đêm, chẳng chút gợn sóng, “Đã trễ thế rồi mà tới tìm chị làm gì?”

“Em không liên lạc được với chị, gọi điện thoại chị cũng không nhận nên đành phải tới đây thôi.” Cậu ta thấp giọng đáp, “Bọn anh Bạch cũng không yên tâm, nhờ em nói chị biết, mong chị có thể về chung cư ở, mọi người chung nhà còn săn sóc nhau được.”

“Không cần đâu.” Phó Lam Tự lắc đầu, “Chị mà về thì nhà này chẳng ai ở nữa, sẽ phải trả, chị không muốn trả.”

Nơi này là chỗ mà Kiều Vân Tranh đã ở rất lâu, cô cũng từng ở đây với anh hai, ba năm, nói không có tình cảm là nói dối.

Ở mọi ngóc ngách chỗ này đều có dấu vết tồn tại của Kiều Vân Tranh, ly nước, khăn mặt, bàn chải đánh răng, bát đũa anh thường dùng… Tất cả đều còn nguyên đó, từng bộ quần áo được treo trong tủ cũng được sắp xếp gọn gàng như lúc anh còn sống.

Những thứ cô có thể bám víu vào không nhiều, những ký ức còn sót lại này phải được bảo vệ cẩn thận.

Như Bạch Sanh vậy, tới giờ vẫn kiên trì trả tiền thuê nhà cho Cố Mặc Trì, tới quét dọn định kỳ, có đôi khi còn mua thêm đồ trang trí mới nữa.

Người mất đã mất, dù sao người sống vẫn phải giữ lại chút gì đó để có động lực sống sót chứ.

“Hạc Hạc.” Cô nói, “Khi nào chị đi rồi, cậu nhớ nuôi Cà Phê nhé, mà cha cậu đang nuôi hai con Alaska đúng không? Đừng để bọn chó ăn hiếp nó nhé.”

Mắt Cảnh Hạc đỏ hoe, cậu ta nén lắm mới không để nước mắt lăn xuống.

“Sao lại bắt em nuôi? Mà sao chị lại phải đi? Giả thiết của chị không thực tế tí nào hết.”

Phó Lam Tự nhìn ra màn mưa đang rì rào ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi khẽ nheo mắt.

“Nhưng dẫu gì chị cũng phải đi thôi, dù sau này có qua được cửa Bạch Kim IV, chị cũng sẽ phải đi, chị không thể ở lại với cậu tới cuối được.”

Lúc trước khi cậu ta vẫn là một con gà mờ 18, 19 tuổi rank Bạc, cô và Kiều Vân Tranh đã chỉ dạy cậu ta rất nhiều để cậu ta rèn luyện lòng can đảm, học tập trau dồi bản thân. Dù sao cũng sẽ phải có lúc cậu ta một mình đảm đương, lỡ sau này cả hai đều không thể tiếp tục đi cùng cậu ta được, cậu ta phải chắc chắn mình đủ can đảm và nhẫn tâm.

Giờ cậu ta đã thăng lên Bạch Kim, cuối cùng cũng đã có kinh nghiệm và thực lực, nhưng cuộc chia ly vận mệnh cũng đang từ từ tới.

Thời gian tàn nhẫn hơn tưởng tượng nhiều.

Cậu ta rơm rớm nước mắt hỏi lại: “Em đã nghe người chơi khác nói về tấm thẻ hợp đồng sau khi qua cửa Bạch Kim IV rồi, có thể tìm lại người chơi đã bị đào thải trong game, nhưng phải trả giá đắt, đúng không chị?”

“Đúng thế, nhưng chẳng ai biết cái giá phải trả rốt cuộc là gì hết.”

“Chẳng phải cựu thủ lĩnh Đảo Ngầm cũng ký hợp đồng hay sao? Giờ người đó vẫn chưa quay về.”

Không chỉ có thế, dường như tất cả những người chơi qua cửa ký hợp đồng đều không quay về, chẳng ai có thông tin gì từ họ hết.

Họ cũng chọn như thế, từ đó bốc hơi khỏi thế gian, chẳng còn chút tung tích nào.

“Đường chị muốn đi giống với thủ lĩnh Đảo Ngầm, vì thế chị mới nói với cậu là cậu phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

“Chị nói thế thì em hiểu được, nhưng mà…” Cảnh Hạc ngồi bên cạnh xích đu, vô thức giơ tay che mặt, giọng điệu cực kỳ suy sụp, “Em không muốn chuẩn bị tâm lý bây giờ, cả đời em cũng chẳng chuẩn bị được — Chị ơi, chị tàn nhẫn với em lắm, thật đấy.”

Cậu ta cực kỳ ngột ngạt, không muốn bật ra tiếng khóc để cô nghe thấy nên cả người run lên bần bật.

Dù đã qua nhiều năm nhưng ở trước mặt cô, cậu ta vẫn không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, cậu ta vẫn mãi là một cậu nhóc.

Phó Lam Tự im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài vươn tay ra, khẽ xoa đầu cậu ta vài cái như an ủi.



Mưa càng lúc càng nặng hạt, tối đó Cảnh Hạc ở lại chung cư Tân Tinh, ngủ trên ghế sô pha ngoài phòng khách.

Lúc Phó Lam Tự bước ra khỏi phòng sáng sớm đã phát hiện phòng khách vắng tanh, chẳng biết cậu ta đã đi đâu rồi.

Ai ngờ nửa tiếng sau, tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.

Cô mở cửa ra, thấy Cảnh Hạc cầm sữa đậu nành và bánh quẩy đi vào, hai người đối mặt nhau, cậu ta tỏ ra rất bình tĩnh, còn huơ huơ cái túi đang cầm cho cô thấy nữa.

“Ăn sáng không?”

Phó Lam Tự không thèm lắm, nhưng vì không muốn từ chối ý tốt của cậu ta nên bèn lấy một ly sữa đậu nành rồi chọt ống hút vào uống.

Cảnh Hạc ngồi đối diện cô, cụp mắt suy tư thật lâu.

Sau đó cậu ta lấy thẻ hợp đồng trong túi ra, đẩy tới trước mặt cô.

“Chị, ký vào cái này đi.”

Phó Lam Tự liếc qua, phát hiện đó là thẻ hợp đồng xuyên chung dài hạn màu trắng của người chơi nên không khỏi nhíu mày.

“Ý cậu là sao?”

“Em nghe nói, cả chị và chị Bạch Sanh đều không có ý định xuyên việt chung với nhau đúng không?”

“… Ừm.”

Thứ không cần thiết nhất trong hệ thống này là làm bạn trong lúc đồng bệnh tương liên, đây cũng là sự ăn ý giữa cô với Bạch Sanh.

Cả cô và Bạch Sanh đều đã mất đi người quan trọng nhất, tình cảm thật sự là thứ dễ gây ảnh hưởng đến nhau, hai người đều không mong thấy nhau rồi nhớ lại những cảnh tượng đau đớn đó, nhất là trong trò chơi sinh tử này.

Họ đều đã sai lầm, không thể cứu chữa được.

“Chị tự xuyên việt một mình.” Cô khẽ nói, “Cậu sẽ làm chị phân tâm, chị đều phải tránh hết tất cả những nhân tố khiến mình phân tâm.”

“Sao em lại khiến chị phân tâm chứ? Em đã vào game được tám năm rồi, chị là người hiểu rõ trình độ hiện tại của em nhất, từ lâu em đã không còn cần chị bảo vệ nữa, trái lại, em còn có thể bảo vệ chị mà.”

Phó Lam Tự cụp mắt: “Chị cũng đâu cần cậu bảo vệ.”

“Em biết chị không muốn, nhưng em muốn đi theo chị, em trải qua một lần chuyện của anh Vân là đủ rồi, em không muốn trải nghiệm lần thứ hai đâu.”

“…”

Vừa nhắc tới Kiều Vân Tranh, Cảnh Hạc bắt đầu lưng tròng, cậu ta cắn răng một lúc lâu mới miễn cưỡng khiến giọng nói của mình bình tĩnh lại.

Cậu ta gằn từng chữ chắc nịch: “Nếu sớm muộn gì chị cũng đi thì ít nhất phải để em đi chung với chị trong mấy năm cửa cuối này chứ.”

“Chị à, yên tâm đi, em có thể gánh chịu hết mọi hậu quả.”

Cậu ta chẳng còn sợ gì nữa, chỉ sợ tiếc nuối.

Có đôi khi tiếc nuối là cả đời, mà trước đó, có thêm ký ức cũng tốt.

Phó Lam Tự nhìn tấm thẻ hợp đồng chằm chằm, rất lâu chẳng nói gì.

Cô đã cạn hết nước mắt, giờ cô lạnh lùng và thong dong hơn bất cứ lúc nào, nhưng lúc đối diện với Cảnh Hạc, cô vẫn cảm thấy có chút bất lực.

Cô chẳng còn cách nào với cậu ta hết.

“Cậu chắc chứ?”

Cảnh Hạc không nói gì, cậu ta cầm bút ký tên mình lên thẻ hợp đồng.

Đó chính là câu trả lời của cậu ta.

Cây bút máy xoay vài vòng giữa ngón tay Phó Lam Tự, ngay trong khoảnh khắc đặt bút xuống, cô đột nhiên nhắm mắt theo bản năng.

Cảm giác chua xót đột nhiên ập tới chẳng có ngôn từ nào có thể hình dung chính xác được.

Trên đời này có muôn vàn hỉ nộ sầu bi, cuối cùng lại khó mà nói thành lời, quá khứ khó mà tìm lại được.

*

Trước khi nhiệm vụ rank Bạch Kim tháng 9 tới, Phó Lam Tự và Bạch Sanh đã gặp nhau một lần sau rất lâu.

Tóc của Bạch Sanh đã dài hơn một chút nhưng chưa kịp cắt đi, chỉ buộc gọn ra đằng sau.

Cô ấy không trang điểm, khuôn mặt mộc mạc nhưng toát ra vẻ kiên nghị và khí khái.

Ở khóe mắt cô ấy có một vết sẹo dài tấc rưỡi, màu rất nhạt nhưng vẫn có thể nhìn ra được, đó là vết thương trong một rank Bạch Kim nửa năm trước, suýt chút đã phải bỏ mắt phải.

Nếu là trước đây, cô ấy thích chưng diện như thế chắc sẽ khóc rống lên, nhưng giờ dường như cô ấy không còn để ý nhiều nữa, thậm chí là còn trêu mình may mắn, trải qua nhiều chuyện này rồi mà đều bình an vô sự, chưa từng nguy hiểm tới tính mạng.

Mục tiêu của cô ấy chỉ có một, là sống qua cửa, ngoài ra chẳng còn gì quan trọng nữa.

“Cậu và Cảnh Hạc xuyên chung ư?” Bạch Sanh hỏi, “Thực lực của cậu ấy có đủ không vậy?”

“Đủ, cậu ấy rất có thiên phú.”

“Thế thì tốt.” Bạch Sanh thở dài, “Tính ra thì cùng lắm hai năm nữa là cậu có thể qua Bạch Kim IV rồi.”

Phó Lam Tự nhìn cô ấy một cái: “Cậu thì còn ba, bốn năm nữa.”

“Ừm, sắp tới rồi.”

“Đã tạm biệt với anh cậu chưa?”

Tách cà phê trong tay vẫn đang bốc khói, Bạch Sanh thả viên đường vào rồi khuấy lên chầm chậm. Cô ấy im lặng một lúc rồi chợt bật cười.

“Chuyện này ấy à, tớ với anh tớ đã chuẩn bị từ lâu rồi.”

“… Ừm.”

“May mà còn chị Linh ở bên anh ấy, sau này tớ đi rồi cũng không phải lo quá nữa.”

Cô ấy không phải không có ràng buộc gì như Phó Lam Tự, cô ấy gánh trên vai lời hứa với Cố Mặc Trì mà lại chẳng buông bỏ nổi Bạch Tiêu, nhưng cuối cùng vẫn phải lựa chọn giữa người yêu và anh trai.

“Lam Lam, cậu nghĩ… Cái hệ thống chó má này có dừng vào một ngày nào đó không?”

“Có.” Phó Lam Tự khẽ gật đầu, “Dù chúng ta không đợi được thì cũng sẽ có người đợi được thôi.”

Sẽ có một ngày như thế, sương tan trời sáng.

Dù con đường có dài cỡ nào, rồi cũng sẽ có điểm kết thúc.
Bình Luận (0)
Comment