Dung Hoa Tựa Cẩn

Chương 11

Edit: nguyetduongv


♡♡♡


Thiển Vân Cư yên lặng đã lâu, hôm nay lại phá lệ náo nhiệt.


Cố thị nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, gương mặt gầy ốm tái nhợt khó được có một tia huyết sắc.


Cố tứ tiểu thư ôn nhu săn sóc ngồi ở mép giường, Kỷ Nguyên khóe môi mỉm cười, Kỷ Dư ngày thường rất ít tới Thiển Vân Cư cũng lộ mặt. Hứa Cẩn Du ngồi bên cạnh Kỷ Dư.


Mấy thiếu nữ đều xinh đẹp tuyệt trần. Cố Thải Bình tú lệ khả nhân, Kỷ Nguyên lãnh diễm ưu nhã, Kỷ Dư tiếu lệ tươi đẹp, Hứa Cẩn Du dịu dàng mỹ lệ.


Thoáng liếc mắt một cái, dung mạo của Kỷ Nguyên duyên dáng nhất, Hứa Cẩn Du lại dễ nhìn nhất . Đôi mắt trong trẻo so với những người cùng lứa tuổi trầm tĩnh hiếm thấy, khóe môi cười nhạt làm người như tắm mình trong gió xuân.


Nữ tử ghé đầu vào nhau, nói chút chuyện quần áo trang sức, hoặc là chút bát quái về huân quý thế gia, coi như giết thời gian.


Kỷ Dư cố ý ở trước mặt 'kẻ nhà quê' Hứa Cẩn Du khoe khoang, nói phá lệ tốn sức, thường xuyên tự đắc liếc xéo Hứa Cẩn Du một cái.


Hứa Cẩn Du kiếp trước ở kinh thành mười mấy năm, đối với những thứ Kỷ Dư nói cơ hồ thuộc như lòng bàn tay. Lại giả bộ kinh ngạc cảm thán, thỏa mãn Kỷ Dư hư vinh.


Cố Thải Bình cùng Kỷ Nguyên ngày thường lui tới không nhiều lắm, bởi vì quan hệ với Cố thị, mới nhiều thêm một phần thân cận.


“Nguyên tỷ tỷ sắp tới hôn kỳ rồi đi!”


Cố Thải Bình tò mò hỏi.


Kỷ Nguyên khi nhắc tới việc hôn nhân của mình cũng không có gì ngượng ngùng:


“Định vào sơ tứ tháng sáu, còn hơn ba tháng nữa.”


Cố Thải Bình cười trêu ghẹo:


“Cô nương đãi gả nên vội vàng thêu của hồi môn mới đúng, tỷ mỗi ngày nhàn nhã xem ra thực nhàn nhã.”


Kỷ Nguyên đạm đạm cười, lại không giải thích cái gì.


Việc hôn nhân của nàng đã sớm định ra, là thứ đích tử Hình Bộ Lý thượng thư Lý Duệ. Vốn dĩ định năm trước thành thân, không nghĩ Tổ phụ Lý Duệ qua đời. Lý Duệ cần giữ đạo hiếu một năm, hôn kỳ cũng đành phải chậm lại một năm. Việc này không phải việc bí mật gì, người biết cũng không ít.


Ngườu Hầu phủ đều biết tính cách của nhị tiểu thư, bình thường không ai nhắc tới việc này, miễn cho Kỷ Nguyên trong lòng không vui. Cố Thải Bình lại không biết điểm này, tùy tiện liền nhắc tới.


Kỷ Dư xưa nay cùng Kỷ Nguyên bất hòa, vừa lúc nhân cơ hội làm cho Kỷ Nguyên ngột ngạt:


“Cố tứ tỷ tỷ có điều không biết. Của hồi môn của nhị tỷ năm trước đã chuẩn bị tốt, không khéo hôn kỳ lùi lại một năm, nhị tỷ không cần thêu lại của hồi môn, tự nhiên nhàn nhã tự tại.”


Kỷ Nguyên thần sắc lạnh lạnh lùng.
Cố Thải Bình lúc này mới hiểu ý, âm thầm ảo não chính mình nói sai, ngượng ngùng cười nói:


“Nguyên lai là như vậy.”


Vội đem đề tài đổi đi:


“Đúng rồi, ta đến Hầu phủ đã ba ngày, sao vẫn chưa thấy tỷ phu. Hắn ngày thường rất ít hồi phủ sao?”


Lời vừa nói ra, mọi người thần sắc đều rất vi diệu.


Một thiếu nữ chưa thành thân, mở miệng liền hỏi hành tung của tỷ phu.


Khó trách kiếp trước Cố Thải Bình không được như ý nguyện. Nhìn vào điểm tâm cơ này, sao có thể đấu thắng Tiểu Ngưu thị khôn khéo âm ngoan?


Hứa Cẩn Du bất động thanh sắc ngắm Cố thị một chút.


Cố thị trong mắt ý cười nhạt đi, thanh âm thực bình tĩnh:


“Thế tử phần lớn sinh hoạt ở quân doanh, nửa tháng mới hồi phủ một ngày. Tính ngày thì ngày trở về là hôm nay.”


Kỷ Dư từ đáy lòng coi thường Cố Thải Bình, ngoài cười nhưng trong không cười nói:


“Cố tứ tỷ tỷ cùng đại tẩu đúng là tỷ muội tình thâm, thế nhưng giúp đỡ đại tẩu quan tâm hành tung của đại ca.”


Lời này nói ra có vẻ chói tai.


Cố Thải Bình hai má nóng rát, không dám nhìn Cố thị, ngay cả bản thân cũng không biết chính mình nói lung tung cái gì.


Thanh âm ôn nhuận của Hứa Cẩn Du vang lên:


“Biểu tẩu cả ngày nằm trên giường, Cố tứ tỷ tỷ chắc là đau lòng biểu tẩu, mới có thể cố ý hỏi biểu ca khi nào hồi phủ.”


Cố Thải Bình không nghĩ tới Hứa Cẩn Du sẽ giúp nàng giải vây, cảm kích mà nhìn Hứa Cẩn Du một cái.


Hứa Cẩn Du đáp lại một cái mỉm cười thiện ý. Cố Thải Bình đối với vị trí Thế tử phi Uy Ninh Hầu muốn nắm chặt trong tay, một đời này, nàng lại không cùng Cố Thải Bình tranh đoạt cái gì, giúp đỡ một phen cũng không tiếc.


Đề tài rất nhanh đã bị kéo ra.


Cố Thải Bình khôi phục như thường, chỉ là nói chuyện cẩn thận hơn nhiều.
Cố thị không có nhiều sức lực để nói chuyện, phần lớn thời gian chỉ cười nghe. Nhiều người đến bồi nàng, tâm tình Cố thị hôm nay không tồi, chống đỡ hơn một canh giờ mới lộ ra mệt mỏi.


Hứa Cẩn Du luôn cẩn thận, là người đfaua tiên thấy được Cố thị mệt mỏi:


“Bọn ta tới lâu như vậy, quấy rầy biểu tẩu nghỉ ngơi.”


Hứa Cẩn Du vừa nhắc nhở, đám người Kỷ Nguyên cũng chú ý tới Cố thị khác thường, không hẹn mà cùng đứng dậy cáo từ.


Cố thị gượng lên tinh thần cười nói:


“Các muội ngồi thêm một lát cũng không sao, ta cả ngày ở trên giường, ngồi nằm cũng không có gì khác nhau. Có mấy người các muội bồi, tâm tình tốt hơn ngày thường nhiều.”


Kỷ Nguyên cười nói:


“Đại tẩu thích chúng ta bồi, chúng ta ngày mai lại đến là được. Hôm nay thời gian cũng đủ lâu rồi, vẫn là không quấy rầy đại tẩu.”


Cố thị cũng không cố giữ, cười nói:


“Cũng tốt, các muội nếu có rảnh, ngày mai lại đến. Tứ muội, muội thay ta đưa tiễn mọi người.”


Cố Thải Bình cười đáp ứng, đứng dậy đưa tiễn đám người Hứa Cẩn Du.


Không đợi mọi người nhấc chân, Bích Lạc đã mỉm cười tiến vào bẩm báo:


“Khởi bẩm Thế tử phi, Thế tử đã trở lại.”


Thế tử đã trở lại?!


Cố Thải Bình trong lòng thình thịch nhảy dựng, lại sợ cho người khác phát hiện bản thân khác thường, vội gục đầu xuống.


Cố thị nghe nói trượng phu trở về, cũng không có nhiều vui mừng, nhàn nhạt đáp:


“Ta đã biết.”


Dừng một chút lại nói:


“Ta thân mình không tiện, không thể xuống giường nghênh đón thế tử. Thế tử khó có dịp hồi phủ, tứ muội cùng Cẩn biểu muội vừa lúc ở lại gặp qua một lần.”


Hứa Cẩn Du cố nén xúc động muốn rời đi, làm cho mặt giãn ra mỉm cười ứng một tiếng, đôi tay đặt trong áo lặng yên nắm chặt.


Ước chừng một chén trà nhỏ, một nam tử xuất hiện ở trước mặt mọi người.


Nam nhân hai bốn hai lăm tuổi, ăn mặc một bộ áo gấm xanh ngọc, bên hông đep ngọc bội thượng thừa, ngón cái tay phải ngón cái đeo một chiếc nhẫn phỉ thúy. Đôi mắt hẹp dài, thâm thúy xinh đẹp, môi mỏng hơi gợi lên.


Dáng người cao dài, tướng mạo tuấn mỹ, phong độ nhẹ nhàng, giơ tay nhấc chân tỏa ra mị lực thành thục và khí chất quý công tử phong lưu. Như vậy đã đủ để lấy đi tâm tư thiếu nữ đang hoài xuân.


Nam nhân này chính là Uy Ninh Hầu Thế tử, trượng phu của Cố thị - Kỷ Trạch.


Cố Thải Bình lặng yên ngước mắt nhìn thoáng qua, mặt đẹp nhiễm đỏ ửng.


Hứa Cẩn Du trên mặt cũng hiện lên hai mạt đỏ ửng, nhưng không phải vì thẹn thùng mừng thầm. Ngực kịch liệt kêu gào kích động, hận không thể ăn thịt uống máu năm nhân trước mặt này.


Chính là nam nhân này, huỷ hoại cả đời nàng!


Kiếp trước nàng nhất định mắt mù, thế nhưng đối nam nhân trong ngoài không đồng nhất nhất kiến chung tình. Cũng vì thế, nàng đã phải trả cái giá thảm thống đại giới.


Sau khi Cố thị qua đời, Kỷ Trạch phải vì cố thê giữ đạo hiếu một năm mới có thể tái hôn. Nàng sống nhờ ở Hầu phủ, một sợi tình ý đặt trên người Kỷ Trạch. Tiểu Ngưu thị phát hiện tâm tư nàng, lén cùng Ngưu thị thương nghị đem nàng gả cho Kỷ Trạch làm kế thê.
Kỷ Trạch niên thiếu đắc chí, tướng mạo gia thế ngàn dặm không có một người. Cố thị cũng không lưu lại huyết mạch, nàng nếu gả cho Kỷ Trạch, về sau sinh hạ nhi nữ, đều là con vợ cả đứng đắn.


Ngưu thị tâm động, lén hỏi nàng có hay không nguyện ý, nàng bị tình yêu mê hoặc, liền đáp ứng yêu cầu.


Tiểu Ngưu thị lấy lí do Cố thị qua đời chưa đầy một năm, chưa chính thức hạ định. Nàng trong lòng tràn đầy vui mừng, đã đem Kỷ Trạch như phu quân của mình. Dù Kỷ Trạch âm thầm sai người đưa lời nhắn mời nàng dưới ánh trăng ở núi giả gặp gỡ, nàng tuy cảm thấy lén gặp gỡ không ổn, song vẫn kích động nhảy nhót thấp thỏm đáp ứng.


Đêm hôm đó, ánh trăng như hoa.
Hắn mỉm cười đứng lặng ở bên bụi hoa cạnh núi giả, dung nhan tuấn mỹ, trong ánh mắt toát ra tình ý nhè nhẹ, nhẹ nhàng cầm tay nàng, hô Cẩn Nhi.
Trong người nàng bỗng khô nóng khó nhịn, không tự chủ được ngã vào lòng hắn.


Quần áo hỗn độn ném tại bụi hoa, làn da non mịn bị cành hoa cắt qua, trong mê man cảm thấy đau đớn. Thần trí hỗn loạn, tiếng bước chân ồn ào vang lên.


Sau đó, là thanh âm hoảng sơ của Ngưu thị, còn có Tiểu Ngưu thị tức giận trách cứ.


Nàng xấu hổ không dám ngẩng đầu nhìn bất luận kẻ nào. Nữ tử chưa lấy chồng đã mất trinh tiết, còn là nàng chủ động nhào vào trong ngực. Chuyện này đủ để huỷ hoại hết danh dự và danh tiết của nàng. Ngày đêm ở trong khuê phòng lấy nước mắt rửa mặt.


Ngưu thị tức đến sinh bệnh, huynh trưởng Hứa Trưng vừa đau lòng vừa phẫn nộ, xanh mặt đi chất vấn Kỷ Trạch. Không biết đã nói cái gì, thời điểm Hứa Trưng trở về, thần sắc bình tĩnh, hai mắt sưng đỏ khóc ách giọng nói với nàng một câu:


“Muội muội, muội yên tâm, Kỷ Trạch sẽ cưới ngươi qua môn.”


Tiểu Ngưu thị ngay sau đó cũng tới:


“Cẩn Nhi, sự việc hôm đó ta đa  nghiêm lệnh kêu hạ nhân không được loạn truyền, ngươi cùng Thế tử mau chóng thành thân. Có dì ở đây, nhất định không để ngươi chịu ủy khuất.”


Buổi nói chuyện, nàng cảm kích lại cảm động.


Tiểu Ngưu thị thương yêu nàng thể nhược, sai người nấu thuốc bổ đưa tới.


Một tháng sau, Cố thị qua đời tròn một năm. Nàng cũng gả cho Kỷ Trạch, thành thê tử của hắn.


Đêm động phòng hoa chúc, nàng đội khăn voan đỏ, thấp thỏm ở mép giường ngồi đến nửa đêm, mới chờ được trượng phu tới. Sau khi xốc lên khăn voan, khuôn mặt tuấn tú lại không có nửa điểm vui mừng, đôi mắt hẹp dài lạnh băng dị thường, khinh miệt cười lạnh.


Nàng lòng như vướng vào hầm băng, ủy khuất và chua xót hỗn loạn. Nàng không rõ bản thân xưa nay đoan trang biết lễ tại sao lại làm ra chuyện như vậy. Một đêm kia, giống như một kẻ ngu ngốc, nhưng mặc kệ nói như thế nào, người huỷ hoại trong sạch của nàng cũng là hắn. Hắn tại sao lại dùng ánh mắt khinh thường như vậy nhìn nàng?


Hắn không chạm qua nửa ngón tay của nàng, nửa đêm rời tân phòng, không biết tung tích. Để nàng một mình rơi lệ đến sáng.


Ngày thứ hai trước khi hừng đông, hắn trở lại cũng không buồn nhìn nàng, chỉ lạnh lùng nói:


“Đêm qua ta nghỉ ở trong phòng ngươi, hiện tại đi kính trà cho mẫu thân.”


Trước hết cảnh cáo nàng không được đem sự tình hắn nửa đêm rời đi nói ra, sau lại là nói cho nàng biết ở trước mặt người khác không được lộ ra điểm khác thường.


Cái nam nhân thoáng cười nhạt đêm đó, giống như chỉ là một giấc mộng.


Nàng quỳ gối trước mặt Tiểu Ngưu thị ý cười doanh doanh, phá lệ kièu mị, ngoan ngoãn dâng trà.


#15/3/2020

Bình Luận (0)
Comment