Hữu Túc đứng nhìn, cô biết dù là cô có khóc lóc la hét inh ỏi thì anh cũng sẽ làm theo ý anh thôi, tốt nhất là yên lặng và đi về phòng, cô vừa vào phòng thì nằm lăn ra giường, ê mông chết đi được, sao nhà anh lại xa như vậy chứ ? Cự Tàn Tôn lôi cô dậy và kéo cô vào nhà tắm, cứ thế là tự nhiên cởi sạch cô trước, Hữu Túc chính là đưa tay tắt luôn đèn trong nhà tắm, cô vô cùng lúng túng khi anh cứ nhìn chằm chằm vào người cô.
Hữu Túc thay đồ vội vàng rồi chạy ra ngoài, ở đây quá đẹp nha, cô chạy lại vào phòng và hỏi :
-Cho tôi mượn điện thoại đi.
Trong khi anh đưa tay tìm điện thoại trong túi thì Hữu Túc mở vội balo của cô ra, nó đây rồi, gậy tự sướng muôn năm của cô, dù gì cũng là con gái thế kỉ 21, không đẹp hơn ai nhưng cô chính là thích tự chụp hình, quay lại lấy điện thoại của Cự Tàn Tôn, quá xịn rồi đấy :
-Ra ngoài đi dạo đi, hôm nay có bắn pháo hoa đấy, lúc chiều còn thấy cả hội chợ nữa.
Cô cứ thế kéo tay Cự Tàn Tôn đứng dậy, anh không phản đối một chút nào, vừa đến sảnh khách sạn, Hữu Túc đã giương gậy chụp hình lên, hình ảnh anh và cô cùng xuất hiện ngay trong điện thoại của anh :
-Anh cúi xuống một chút …
-Làm gì ? – Anh hỏi lại.
Hữu Túc kéo vai anh xuống ngang tầm của cô rồi nói :
-Sau này không còn tôi thì anh có cái để nhìn lại … ha ha.
Cự Tàn Tôn nhíu mày, Hữu Túc vừa lúc đó chụp ngay, cô nhìn hình rồi bật cười ha hả :
-Nhăn nhó như ông già ấy, đi ra ngoài đi …
Cái nắm tay rất tự nhiên, Cự Tàn Tôn thoáng hài lòng, tối nay ở đây có phiên chợ đêm, rất náo nhiệt, Hữu Túc nắm tay anh rất chặt, cô sợ buông ra thì sẽ lạc mất anh giữa dòng người. Tiếng trò chuyện hòa vang cùng tiếng rao của các quán hàng làm vang động khắp khu chợ phiên vào lúc tối. Những người bản địa đi từng thành cặp, thành từng đoàn tụ tập trước các khu vui chơi và tích cực lựa chọn các trò chơi. Các em bé đi cùng người lớn cũng tập trung tại hàng thức ăn nhanh, lựa chọn những loại thức ăn thơm lừng nhất. Hàng bắn súng trúng được gấu bông cũng không ngớt các cặp đôi đứng vây xung quanh. Phía dưới nữa là những cửa hàng bán đồ lưu niệm rất đáng yêu … Những quán tạo kẹo bằng đất sét theo hình yêu cầu cũng thu hút rất nhiều người, hàng quần áo phục vụ cho cả người già, người trung niên và người trẻ đủ màu sắc xanh đỏ, tím vàng … rất ưa nhìn. Khi người càng ngày càng đông thì Hữu Túc vội kéo tay anh sang chỗ đu quay ở phía đối diện lại, lúc ngồi lên đu quay, cô cũng kéo anh xuống chụp chung, cô chụp rất nhiều, chụp anh ở mọi tư thế, nhưng chung quy các bức ảnh thì mặt anh đền nhăn nhó như nhau.
Về lại khách sạn, Hữu Túc nằm ngả người ra giường, sau đó Cự Tàn Tôn cũng nằm ra đấy giống như cô, Hữu Túc lấy điện thoại của anh ra và mở hình :
-Lần đầu tiên tôi chụp hình với người khác, tôi sợ nếu tôi chụp nhiều quá thì sau này tôi biến mất thì chắc chắn họ sẽ không quên tôi được.
Cự Tàn Tôn xoay người lại nhìn cô, anh đưa tay vuốt tóc mái trên trán của cô :
-Đừng bỏ tôi lại một mình, nếu muốn đi đâu, tôi nhất định sẽ đưa em đi.
Hữu Túc nhìn anh rồi nói :
-Nếu giờ tôi thích anh, anh có thấy phiền phức không ?
Cự Tàn Tôn đưa tay chạm vào môi cô và đáp :
-Thật tốt, đã gần 80 năm nay tôi mới có người bày tỏ.
Hữu Túc nhìn anh, mắt cô dấy lên tia khó hiểu, anh lại nói :
-Em có già đi rồi chết đi thì tôi vẫn là Cự Tàn Tôn của hiện tại.
Cô nhìn anh rất lâu, anh rốt cuộc là thứ sinh vật trời phú gì vậy ? Cự Tàn Tôn kéo cô sát lại lồng ngực anh, tim anh không đập, thậm chí nó đập rất rất rất chậm, anh im lặng nhìn cô, anh không nói dối. Số phận như trêu đùa cô và anh, anh cứ sống mãi và cô thì sắp kết thúc cuộc sống ?
Cô đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, sau đó cô gọi tên anh một cách làm cô đau lòng :
-Cự Tàn Tôn …
Anh giữ chặt đầu cô, ghì chặt cô vào cơ thể của anh, đêm trôi đi như thế, để khi ngày mai có những chuyện xảy ra thật khiến anh đau lòng. Sáng hôm sau, Cự Tàn Tôn vực cô dậy và nói :
-Đi nào, sắp đến rồi.