Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 20

Bên trong gian phòng thoải mái ấm áp, ánh đèn nhu hòa, Lý Túc Mai sử dụng động tác thành thục pha xong một bình trà xanh, nữ nhân ngồi đối diện đã rơi vào trong thế giới của chính mình, đó là bạn học cũ của nàng, cũng là bệnh nhân của nàng, một người mẹ đơn thân mắc chứng bệnh hậm hực. Ngón tay Lý Túc Mai gõ nhẹ mặt bàn kéo lại suy nghĩ của cô, đưa chén trà cho nàng, bắt đầu buổi cố vấn.

Nói tới cô gái tên Diệp Minh Nhu này, ấn tượng đầu tiên của Lý Túc Mai về cô là lịch sự ôn hòa, cử chỉ hào phóng, khi đó hai người là bạn cùng bàn kiêm bạn cùng phòng. Đệm chăn trên giường của Diệp Minh Nhu luôn luôn sạch sẽ chỉnh tề, ngũ quan của cô mang theo nét thah tú của người phương Nam, khóe miệng trời sinh hơi cong lên, làn da trắng nõn dưới ánh mặt trời có thể nhìn thấy rõ mạch máu.

Lý Túc Mai còn nhớ rất rõ, Diệp Minh Nhu được rất nhiều nam sinh yêu mến, nhưng cô lại không thích nói chuyện với bọn họ, không thích mặc váy cũng không thích để tóc dài, bộ dáng rất giống con trai, sau này mới biết được ba mẹ của cô đều là giáo viên trung học, nề nếp trong nhà rất nghiêm khắc, Lý Túc Mai còn nói đùa với cô rằng khó trách cậu lại không nói chuyện với nam sinh, thì ra là ba mẹ ước pháp tam chương(*).

(*): ý chỉ việc đặt ra những quy ước, ước định đơn giản.

Hai người coi như cũng có chút duyên phận, đều thi vào một trường đại học ở tỉnh N, vì khác chuyên ngành nên không thể làm bạn cùng phòng nữa, nhưng vẫn thường hẹn nhau đi chơi, làm những việc mà bọn sinh viên thường thích làm, Diệp Minh Nhu từ nhỏ đã bị quản giáo chặt chẽ, vừa mới thoát khỏi nên càng khát vọng tự do. Chỉ là mấy tuần sau, Lý Túc Mai phát hiện cô thường hay đi ra ngoài, cũng cười nhiều hơn, bên trong đôi mắt tràn đầy hạnh phúc, sau một phen "nghiêm hình bức cung" mới biết là cô đã gặp một nam nhân, đang cùng hắn nói chuyện yêu đương.

Nhưng cũng chính là nam nhân mà cô miêu tả là vừa chín chắn vừa hài hước này đã hủy hoại cả cuộc đời của cô.

Là một học sinh đại học, Lý Túc Mai không bao giờ ngờ rằng Diệp Minh Nhu sẽ mang thai, nhìn cô lo lắng đến sắc mặt trắng bệch, Lý Túc Mai không biết phải làm thế nào mới tốt, một nữ sinh mà lại mang thai, căn bản không có khả năng gạt được người khác, bụng to lên từng ngày như vậy, chỉ cần một cuộc điện thoại từ nhà trường là gia đình sẽ biết được. Lúc Lý Túc Mai tiễn cô lên xe lửa đã nghĩ rằng có khi nào ba mẹ cô sẽ đánh chết cô không, về phần tại sao người đàn ông kia vẫn mãi không xuất hiện, Diệp Minh Nhu lại cắn môi bảo nàng đừng hỏi, thì ra hắn là người đã lập gia đình rồi.

Ngày quốc khánh, Lý Túc Mai đi thăm cô, cô đã gầy đến nỗi da bọc xương, một mình nằm trong bệnh viện không có ai chăm sóc, chỉ có một cái bụng đã phồng cao, trên gương mặt tiều tụy của Diệp Minh Nhu lộ ra chút ý cười, cô kéo tay Lý Túc Mai nói: "A Mai, thiếu chút nữa là mình đã muốn phá thai rồi tự sát."

Nghỉ đông năm thứ tư, chỉ mới là buổi trưa nhưng bầu trời đã chứa đầy mây đen che khuất mặt trời, gió lạnh ào ào, từng bông tuyết chậm rãi hạ xuống, Lý Túc Mai mang theo hộp giữ ấm giẫm lên nền tuyết, bước nhanh đến lầu hai bệnh viện, vừa tới cửa phòng bệnh, nàng đã nghe thấy tiếng kêu đau đớn của Diệp Minh Nhu, trong bắp đùi của cô thấm đầy máu đỏ.

Tiếng gào thảm thiết, ngón tay tái nhợt dữ tợn, mùi tanh của máu không ngừng lan tỏa trong không khí, là báo hiệu việc con trai của cô muốn gặp cô.

Lý Túc Mai ngồi im trên ghế trước cửa phòng phẩu thuật, là một sinh viên sắp tốt nghiệp chuyên ngành tâm lý, nàng không chút nào ngạc nhiên nếu bạn tốt của nàng sẽ mắc phải hoặc là đã mắc chứng bệnh về tâm thần.

Quả nhiên, sau khi đứa nhỏ được sinh ra, Diệp Minh Nhu ngày càng yên tĩnh ít nói, cô rất gầy, không có sửa để cho con bú, Lý Túc Mai ôm đứa nhỏ mặt mày còn chưa nảy nở tới bên cạnh cô, làm cho cô nghe tiếng khóc nỉ non yêu ớt của đứa nhỏ.

"Diệp Minh Nhu, cậu còn có con trai."

Một sản phụ nằm cách vách thấy Diệp Minh Nhu đáng thương, có lúc sau khi cho con mình bú xong sẽ đút cho đứa nhỏ một ít, còn lại thì phải uống sữa bột.

Diệp Minh Nhu chạm vào gò má đỏ lên của con trai, trái tim đóng chặt cuối cùng cũng có một tia giao động, cô bắt đầu ăn cơm đậu Hà Lan, uống canh giò heo, tự mình cho con trai uống sữa. Thân thể nhỏ bé yếu ớt của đứa nhỏ đã rút đi nếp nhăn, lộ ra làn da trắng nõn tựa như những bông tuyết đang rơi ngoài cửa sổ, tròng mắt màu đen không ngừng chuyển động nhìn cô, thỉnh thoảng lại cười rộ lên, lộ ra mấy chiếc răng sữa, vô cùng dễ thương.

Lục Nguyên Khắc cũng không biết chuyện Diệp Minh Nhu đã sinh con trai cho hắn, thân phận của hắn tuyệt đối không cho phép đứa nhỏ này tồn tại, huống hồ hắn cho rằng nữ sinh đơn thuần này sẽ chọn cách phá thai, cho nên hắn đã bồi thường cho cô một phong bì chứa tiền, ngoài ý muốn là cô gái trước giờ vốn luôn ôn nhu lại cãi nhau một trận với hắn, quyết tuyệt rời đi.

Cho đến khi hắn đã nhớ nhung không kiềm chế nổi, lúc tìm được cô, cô đã ôm một đứa nhỏ trong ngực, dưới khăn choàng màu da cam là một đôi mắt to tròn đang hiếu kì nhìn hắn, giống với hắn khi còn nhỏ tới bảy tám phần.

Diệp Minh Nhu hoảng sợ muốn đóng cửa lại, cô không thể để hắn biết mình đã sinh con, nếu không hắn nhất định sẽ không tha cho đứa nhỏ này.

"Lục Nguyên Khắc, nếu anh dám mang nó đi, tôi sẽ chết cho anh xem!"

Cô cầm chặt con dao gọt hoa quả đè trên cổ tay, chất lỏng màu đỏ theo đầu mũi dao không ngừng nhỏ xuống đất, được ăn cả ngã về không(*).

(*): thành công thì được cả, thất bại thì mất hết. Ý chỉ thái độ kiên quyết không sợ thất bại.

Diệp Chân đã sợ tới mức oa oa khóc lớn, vẫn luôn gọi mẹ.

Đây chính là ấn tượng ban đầu của cậu về người ba của mình, không nhớ rõ mặt mũi, chỉ nhớ rõ đó là một bóng hình, là ma quỷ đã nắm chặt cậu trong tay.

Mấy năm sau đó Diệp Minh Nhu một mình mang theo con sinh sống, Lục Nguyên Khắc đến cùng thì vẫn còn một chút gọi là niệm tình cũ, mỗi tháng đều cấp đầu đủ sinh hoạt phí cho cô, thường thường còn gọi điện thoại hỏi thăm cô sống thế nào, nhưng hắn không bao giờ đề cập tới Diệp Chân. Ban đầu Diệp Minh Nhu còn tưởng hắn nhắm một con mắt mở một con mắt là muốn bỏ qua cho đứa nhỏ này, cho đến một ngày kia Lý Túc Mai nhắc nhở cô: "Lục Nguyên Khắc làm người lòng muông dạ thú (*), ngoài mặt hắn làm như là đứa nhỏ này không tồn tại, chỉ sợ trong lòng cũng đang tính toán tùy thời làm cho Diệp Chân biến mất."

(*): tâm địa độc ác, mất hết tính người.

Biện pháp duy nhất là nuôi lớn Diệp Chân, đứa con càng lớn, hắn càng khó xuống tay, lâu ngày cũng sẽ khong tránh khỏi sinh ra tình cảm.

Diệp Minh Nhu vô cùng sợ hãi hắn sẽ xuất hiện, rõ ràng vẫn là khuôn mặt giống như lúc còn yêu đương, nhưng lại làm cho cô không rét mà run, vị thế của hắn càng ngày càng cao, cho đến một ngày vẫn bị vợ của hắn phát hiện, vào đầu năm đại náo một hồi, ánh mắt Lục Nguyên Khắc nhìn Diệp Chân ngày càng phát ra chán ghét, hắn nói: "Mười năm trước, đứng trước gia thế của Đinh gia, ngay cả em tôi còn không thể đảm bảo được, Tiểu Nhu, em chỉ biết đau lòng cho con trai, từ trước tới nay chưa từng lo lắng cho tôi."

Chứng bệnh hậm hực của Diệp Minh Nhu tái phát, lấy cái chết uy hiếp hắn, cắt đứt liên lạc với hắn.

Vốn tưởng rằng chỉ cần mỗi ngày cô chịu cực chịu khổ tăng ca nhận nhiều tiền lương một chút, đến khi đủ tiền là có thể chuyển nhà, từ nhỏ Diệp Chân đã không có bạn bè, Hạ Kiêu xuất hiện làm cho cậu ngày càng hoạt bát, trong lòng Diệp Minh Nhu luôn luôn cảm thấy biết ơn với đứa nhỏ này, hai đứa nhỏ cùng đi học cùng đi về, khi làm việc cô cũng thấy yên tâm hơn một chút, nhưng lúc cô đang cảm thấy cuộc sống đã có chút hi vọng, Lục Nguyên Khắc lại xuất hiện một lần nữa.

Lý Túc Mai nghe cô kể, trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng nàng cũng không có cách nào, chỉ có thể khuyên nhủ Diệp Minh Nhu đừng suy nghĩ bậy bạ: "Có lẽ là hắn chỉ nhớ cậu, cậu không cần lo lắng như vậy, hãy thả lỏng đi."

Diệp Minh Nhu lại không dám nghĩ như vậy: "Vợ của hắn đã biết đến mẹ con mình, hắn đến một lần nữa, chắc chăn cô ta sẽ không để yên, công việc của mình bận rộn, lỡ như Diệp Chân ở nhà một mình thì phải làm sao, hơn nữa, hắn nói...Hắn nói bây giờ có rất nhiều người đưa con ra nước ngoài học tập, A Mai, cậu nói xem là hắn có ý gì?"

Lý Túc Mai không thể trả lời vấn đề này của cô, Lục Nguyên Khắc muốn làm gì, không khó đoán, nhưng hắn có thật sự sẽ làm như vậy hay không, ai biết được?

Chỉ có thể cố gắng khuyên cô thả lỏng, chắc có lẽ hắn chỉ thuận miệng nhắc đến, giáo dục ở nước ngoài rất tốt, huống hồ Diệp Chân đã lớn như vậy rồi, nếu muốn đưa cậu đi thì cũng phải có sự đồng ý của mẹ ruột, trong lòng Diệp Minh Nhu lúc này mới an tâm một ít, đi đến quầy thuốc mua một ít thuốc về nhà.
Bình Luận (0)
Comment