Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 34

Diệp Chân uống trà xong liền cảm thất cả người không được tự nhiên, đối diện một mẹ kế, bên cạnh có một người ba có quan hệ huyết thống với cậu, trên lầu còn có một người chị ngay cả cả mặt mũi cũng chưa thấy, hiển nhiên trong nhà này không có một ai hoan nghênh cậu, ngay cả ngồi một chỗ cũng thấy xấu hổ, cậu dùng ngón tay miết miết mép ly, hỏi Lục Nguyên Khắc tối nay cậu có thể qua thăm mẹ hay không?

Lục Nguyên Khắc do dự một chút, vẫn là ngăn lại: "Giấc ngủ mẹ con không được tốt, để ngày mai lại đi..."

Nói xong có lẽ cũng cảm thấy để cậu ngồi im một chỗ có hơi kì lạ, kêu dì Triệu dẫn cậu lên lầu nghỉ ngơi, Diệp Chân không đợi y nói xong liền vội vàng mang hành lí lên lầu, một giây cũng không muốn ở chung với hai người "phụ huynh" có nhiều tâm tư này.

Ở lại Lục gia ngủ một đêm, cảm giác như là đang ở trong một khách sạn xa lạ.

Cậu tắm rửa xong một thân mệt mỏi vùi vào trong chăn, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, cậu có thể nghe được cuộc tranh cãi gay gắt của Đinh Đồng cùng với con gái cách vách, nhưng mà có thể cảm giác được hai người đã làm vỡ rất nhiều đồ vật, ngẫu nhiên lại truyền ra một vài tiếng thét chói tai.

Một lát sau bỗng nhiên an tĩnh lại, cậu còn tương là đã ngừng chiến, không ngờ cửa phòng lại bị gõ vang, tiếng khóc lóc của nữ nhân cùng với tiếng hét không thể nhịn được của Lục Nguyên Khắc.

Cậu tiến vào trong chăn, bao mình kín kẽ trong ổ chăn, tay chân lạnh lẽo.

Hoảng hốt như đang trở về quá khứ, mấy đứa bạn cùng lớp không ngừng mắng cậu là "dã chủng" "đồ đê tiện", cậu chỉ biết khóc, đi tới bên đường liền bị một người nắm chặt cổ áo, ngẩng đầu thì thấy Hạ Kiêu đang nhăn mày trừng cậu: "Làm gì vậy, qua đường mà cũng có thể ngẩn người?"

"Ca ca!" Diệp Chân ôm hụt, dưới chân thoáng dùng sức đột nhiên bừng tỉnh, trên trán cùng sau lưng đều ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trong một ngôi biệt thự sát bờ sông thành phố S, sáng sớm Diệp Minh Nhu đã rời giường chuẩn bị bữa sáng, đã rất nhiều năm rồi không xuống bếp, khóe miệng nàng mỉm cười vo sủi cảo, người giúp việc ở bên cạnh giúp đỡ nàng, cắt cà chua xong lại đánh trứng gà, Diệp Minh Nhu bảo cô không cần phải vất vả, cô đứng một bên có chút không biết làm sao.

Nửa tháng này đây là lần đầu thấy nữ chủ nhân vui vẻ, cô nhìn nàng cũng nhếch miệng cười, hỏi nàng: "Chị, con trai của chị lượng cơm lớn vậy sao, làm nhiều như vậy lỡ như không ăn hết thì sao?" Diệp Minh Nhu rửa cà chua cho cô ăn, cười cười không nói.

Thời điểm Diệp Chân đứng ở ngoài cửa, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi, mở cửa cho cậu là một chị gái không lớn hơn cậu bao nhiêu, trang điểm giản dị sạch sẽ, hỏi cậu tìm ai? Diệp Chân đang muốn mở miệng, liền thấy Diệp Minh Nhu đang vội vàng dùng tạp dề lau sạch tay, từ phòng bếp bước nhanh ra.

Người còn chưa tới trước mặt, cậu đã có thể ngửi được mùi thơm của thức ăn, há miệng, tiếng "mẹ" còn chưa kịp nói, mũi đã chua xót làm cậu không thể cất lời, rõ ràng đã dặn chính mình là khi gặp lại không được khóc làm mẹ đau lòng, nước mắt đã không nhịn được mà rớt xuống.

Mà nháy mắt Diêp Minh Nhu nhìn thấy cậu đã không thể khống chế được cảm xúc, khóc lớn ôm con trai, liên tục gọi "Chân Chân", nhớ lại năm đó nàng ở góc đường hô lên vô số lần như vậy, khàn cả giọng, giống như người điên. Diệp Chân lại không thấy phiền mà đáp lại nàng từng tiếng từng tiếng, cậu biết chỉ có như vậy mới làm cho nàng an tâm.

Bữa sáng dọn đầy một bàn, cậu từng ngụm từng ngụm hút mì, giống như Bát Giới ăn được quả nhân sâm, Diệp Minh Nhu mỉm cười nhìn cậu, thỉnh thoảng nhắc nhở cậu ăn chậm một chút, đừng nghẹn, cô giúp việc kinh hãi, nhìn thì rất ốm yếu, sao lại có thể ăn nhiều như vậy? Đúng là không thể đánh giá bằng vẻ ngoài được, xem ra về sau phải nấu nhiều cơm mới được.

...

Công ty khoa học kỹ thuật Hồng Nhạn năm nay có một dự án không lớn không nhỏ muốn thu mua, công ty đối phương là bên dịch vụ đường bộ và hàng không, khác với khâu hậu cần ở trong nước làm một ít vận chuyển nhỏ, công ty này phát triển khá lớn trên lĩnh vực vận chuyển quốc tế, lúc thành lập tài chính hùng hậu, trang bị phần cứng vững chắc đáng tin, vốn chắc là sẽ phát triển không ngừng, ai ngờ năm trước lại đổi nữ tổng giám đốc.

Nữ giám đốc này vừa nhậm chức tạo ra tin tức lớn, đường sinh ý tốt đẹp không chịu làm, cứ muốn nhúng tay vào thị trường hậu cần trong nước, còn tuyên bố trong năm năm phải phân được một chén canh mới thỏa mãn, khoác lác xong ai ngờ được tình thế đảo ngược, công ty tốt như vậy lại bị cô ta ép buộc làm cho chỉ còn lại một hơi tàn.

Trợ lý Trương còn đặc biệt điều tra qua, nghe nói nữ nhân này là con gái duy nhất của một ông chủ lớn, tên là Lục Na, là đại mỹ nhân xếp hàng đầu trong S thành, y hỏi thăm được tin tức liền tập tức nói cho Hạ Kiêu nghe, Hạ Kiêu xem văn kiện đầu cũng chưa nâng một chút, thậm chí ngay cả biểu tình cũng không chút biến đổi.

Trương Thao có chút lo lắng cho hắn, từ tháng trước, Hạ Kiêu đột nhiên lâm vào tình trạng làm việc điên cuồng, quả thực công tác được xếp đầy ngày này qua ngày khác, tổ trưởng hạng mục không theo được tiết tấu của hắn, luôn oán giận, Trương Thao cũng không có cách nào, bọn họ nào có mệt bằng một phần của Hạ tổng chứ, may mà mọi người cũng biết tính tình của Hạ Kiêu, nếu không chăm chỉ làm việc thì sẽ bị mắng càng thảm hơn...

Phương án sau nhiều lần bị bác bỏ cũng dần dần hoàn mỹ.

Trước hội nghị thu mua một ngày, buổi tối nhân viên công ty được cho nghỉ, Hạ tổng mời ăn cơm, các nữ nhân viên nháy mắt không còn đau lưng nữa, mặt cũng không đổi, thay giày bệt bằng giày cao gót, son phấn gắn mi, tóc dài tung bay, làn váy phiêu phiêu; các nhân viên nam cùng cười một tiếng: Đi mẹ nó kế hoạch!

Hạ Kiêu ăn cùng bọn họ tới giữa chừng liền tìm cớ ra về, hắn cũng không muốn ngồi đó làm cho nhân viên câu nệ, ngày mai có cuộc họp nên không thể uống bia, vài ngày trước ngủ trong phòng nghỉ ở văn phòng, bây giờ về tới nhà cảm giác có chút trống trải.

Làm việc liên tục cường độ cao không ngừng, sau khi kết thúc, cả người hắn như bị rút hết nước, mất đi sức lực bình thường trực tiếp ngồi tựa vào cửa sổ sát đất, đèn cũng không bật.

Điếu thuốc kẹp giữ hai ngón tay cháy gần như không còn, khói thuốc lượn lờ bị một cơn gió ngoài cửa sổ thổi bay, tàn thuốc cháy gần một móng tay cái không chịu nổi sức nặng mà rớt trên áo sơ mi hắn.

Một vầng trăng tròn mọc giữa bầu trời yên tĩnh tối đen, sương mù mông lung dần dần tản đi, trong veo như đèn bạch ngọc, bốn phía sao trời quay quanh, vô cùng náo nhiệt.

Nửa khuôn mặt tuấn lãng của Hạ Kiêu chìm trong bóng tối, ánh trăng chiếu trên lông mi hắn, hình thành một vòng rẽ quạt, hắn nhớ tới ông thầy dạy ngữ văn thường xuyên gây phiền phức cho hắn, ông già đó thường thích đọc một câu thơ: Nhân có thăng trầm, nguyệt có âm tình tròn khuyết, việc này cổ nan toàn (*)...

(*) Cuộc đời có lên cũng có xuống, giống như ánh trăng có tròn có khuyết, mọi việc không thể lúc nào cũng hoàn mỹ.

Hắn nhắm mắt cười khổ, câu thơ này rõ ràng không đúng, ánh trăng đã tròn vô số lần nhưng người muốn gặp lại thủy chung không có bóng dáng.

Hội nghị thu mua đúng hạn diễn ra, Hạ Kiêu nhìn ông chủ lớn Lục Nguyên Khắc ngồi đối diện, cứ có cảm giác rất quen mắt, lúc này Trương Thao mới dẫn mỹ nhân tổng giám đốc Lục Na đến trễ đi vào, vốn hắn đối với nữ nhân đến muộn này có chút bất mãn, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của nàng, Hạ Kiêu lại nhất thời tim đập loạn nhịp, nhìn không dời mắt.

Trợ lý Trương Thao xấu hổ ho một tiếng, tầm mắt Hạ tổng nhìn Lục tiểu thư này quả thật có chút không kiêng nề gì.

Hội nghị vừa chấm dứt, công ty liền truyền ra tin bát quái, Hạ tổng thế nhưng chủ động mời Lục tiểu thư dùng cơm chiều, quả nhiên hắn thích phụ nữ mắt to lông mi dài.

Bồi bàn đứng bên cạnh biểu diễn violon, Hạ Kiêu cắt một miếng beefsteak chấm nước sốt bỏ vào miệng, nữ nhân đối diện dáng vẻ ưu nhã nhấp một ngụm rượu nhìn thẳng hắn, hai má có chút ửng hồng, như một đóa hoa đào nở vào ngày xuân.

Hạ Kiêu cong khóe miệng, ánh mắt như có như không đảo qua mặt cô ta: "Lục tiểu thư nhìn rất giống một người bạn của tôi."

"...Hạ tổng." Cô ta có chút ngượng ngùng tươi cười trừng mắt nhìn hắn, tiếng nói mềm nhẹ lại hoạt bát: "Anh luôn dùng phương thức cũ rích như vậy tiếp cận phụ nữ sao? Tôi thật sự là không muốn giống với ai cả."

"Thật ngại quá, tôi không phải có ý đó." Ngón tay cầm nĩa của hắn xiết chặt tới trắng bệch: "Không biết Lục tiểu thư có em trai hay không...Tên là Diệp Chân?"

Biểu tình Lục Na hơi cứng lại, chớp mắt lại nhanh chóng khôi phục tươi cười: "Không có."
Bình Luận (0)
Comment