Đừng Khóc Nữa, Làm Vợ Của Anh Đi

Chương 39

Ra khỏi siêu thị, hai túi to chứa đầy trái cây, đồ ăn cùng với đồ ăn vặt.

Sau khi Hạ Kiêu tự mình tiếp quản công ty tại S thành, công tác vô cùng bận rộn, ngày thường trừ bỏ những lần ra ngoài xã giao thì đều ăn ở căn tin trong công ty, đã lâu rồi không đi siêu thị mua mấy thứ như thế này, càng miễn bàn là vài món đồ ăn dành cho "trẻ em" trong túi, đều là hắn tiện tay lấy dưới ánh mắt mong chờ của Diệp Chân, mua một lát mà đồ ăn vặt còn nhiều hơn cả đồ nấu ăn.

Chạy xe vào trong gara, hắn ném áo khoác cho Diệp Chân cầm, tự mình xách hai túi đồ đi phía trước, căn hộ của hắn ở hộ thứ ba, may là có thang máy, Diệp Chân ôm áo khoác của hắn cảm thấy rất ngượng ngùng, hai túi đồ nhìn có vẻ rất nặng...Chắc là rất nặng, nhưng Hạ Kiêu chân dài đi nhanh, cậu muốn tranh xách giúp một túi cũng không được.

Từ tầng 1-10 là dùng một thang máy, từ tầng 11-21 là dùng thang máy còn lại, số tầng nhiều nên thang máy có hơi chậm, cậu xoa xoa lòng bàn tay dính đầy mồ hôi, nói với Hạ Kiêu: "Để em cầm một túi."

"Cái nào?" Hạ Kiêu nhìn cậu một cái, tưởng nhầm là cậu muốn ăn, liền bất đắc dĩ cười cười mở cái túi to hơn ra cho cậu chọn: "Lại đói bụng? Lên nhà rồi ăn."

Diệp Chân cuống quít xua tay: "Không phải, không phải, em muốn xách giúp anh một túi."

"Không cần, tự anh xách được."

"Vâng..."

Hạ Kiêu đã nói vậy rồi thì cậu cũng không nên cố chấp muốn khách sáo nữa, chỉ là có chút cảm giác hoảng hốt kì lạ, rất không chân thật. Cậu không biết tại sao Hạ Kiêu lại không hỏi cậu về chuyện bắt cóc năm đó, cũng không hỏi mấy năm nay cậu đi đâu, trở về lúc nào?

Thậm chí hôm nay chỉ vừa mới gặp lại mà đã cảm giác vô cùng thân thiết hệt như trước đây, phảng phất như nhiều năm chia xa này đều đã biến mất, cảm giác ngăn cách hay xa lạ cũng chỉ là do cậu suy nghĩ quá nhiều, tám năm cô độc sợ hãi cũng chỉ là một giấc mộng dài.

Vậy bây giờ nam nhân trước mặt này chẳng lẽ cũng chỉ là một giấc mơ?

Tỉnh mộng, cậu sẽ biến trở về thành một cái hũ nút không thể hòa hợp với quần thể bên ngoài như trước kia. Giống như lần vừa gặp mặt buổi sáng, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm Hạ Kiêu, không dám rời đi, cũng không nỡ dịch chuyển, cậu giống như là đang mớ ngủ mà đi vào thang máy, lúc sắp đến tầng 21 thang máy bỗng nhiên giảm tốc đột ngột, cậu sợ tới mức nắm chặt cánh tay Hạ Kiêu.

"Sao vậy?" Hạ Kiêu buông túi đồ trong tay, hơi nhíu mi nhìn ngón tay đang bóp chặt cánh tay chính mình, đang yên ổn sao lại khác thường như vậy, hắn vỗ vỗ hai má cậu: "Thấy quỷ hả? Mắt trừng to như vậy làm gì?"

Diệp Chân không đáp, phục hồi tinh thần lắc đầu cười ngây ngô với hắn, quản làm gì nó có phải là mộng hay không, nếu thật sự là mộng, chỉ cần có Hạ Kiêu, có mẹ thì đều là mộng đẹp.

Đồ ăn mua rất nhiều loại lộn xộn, cậu chủ động rửa tay nấu cơm, phân loại thức ăn cho vào trong tủ lạnh. Hạ Kiêu liền dựa vào bên cạnh nhìn cậu, ngẫu nhiên nghe hai ba cuộc điện thoại cũng không tránh đi, may mà phòng bếp tuy đã lâu không sử dụng nhưng gia vị vẫn còn đầy đủ. Cậu sống một mình ở nước ngoài, ăn chán đồ ăn dầu mỡ ở ngoài nên tự mình mua chút đồ về nấu, cũng không làm được nhiều món lắm, mùi vị cũng bình thường.

Nồi canh khoai tây nấu xong, hương thơm nhất thời tràn ra, Hạ Kiêu đi tới lấy đũa gặp một miếng chân gà cho vào miệng, Diệp Chân vừa lo lắng vừa mong chờ nhìn hắn, thấy hắn gật đầu khen ngon mới thở dài một hơi, cười tủm tỉm nói: "Em không nấu được ngon như mẹ, sau này sẽ nhờ mẹ dạy thêm."

Ánh mắt Hạ Kiêu tối sầm, đặt đũa xuống, vốn muốn nựng cằm cậu nhưng lại chuyển hướng sang xoa tóc cậu, ánh mắt ôn nhu: "Được, học xong thì mỗi ngày nấu cho anh ăn."

Có lẽ là do phòng bếp chưa thoáng khí nên có hơi nóng, khói trắng bay ra từ nồi cơm làm cho không khí trở nên có chút ái muội, Diệp Chân chỉ ngây ngốc nhìn hắn, ý của hắn là muốn sau này ở cùng nhau sao? Không biết vì cái gì, cậu cứ có cảm giác ánh mắt của hắn đang lưu luyến trên môi mình, mặt cậu đỏ lên cuống quít quay đầu đi, lại nghe thấy tiếng cười khẽ bên cạnh.

Hai người dùng ba mặn một canh, Hạ Kiêu hiếm khi ăn no như vậy, nhưng Diệp Chân lại không yên lòng, lúc nãy vừa vào cửa không để ý đến đôi dép lê, bây giờ nhìn lại thì thấy có tới hai đôi, đũa cũng là hai đôi, vào buồng vệ sinh rửa tay thấy bàn chải đánh răng với ly nước cũng là hai, cậu im lặng cúi đầu nhìn họa tiết mặt trên đôi dép, giống như là kiểu của nữ.

Ngón chân bên trong dép giật giật, cậu nghĩ: Cũng phải, đã qua nhiều năm như vậy, ca ca có bạn gái cũng là chuyện bình thường.

Có lẽ là do dạo gần đây hay nghe Lục Na mắng cậu là "đồ trộm cắp", cậu ngồi ở trên ghế mà cả người không được tự nhiên, trong đầu cảm thấy đã xông vào nhà người khác mà còn dùng đồ của người ta là không đúng, lỡ như nàng trở về thì sao?

Nghĩ đến đây, cậu một phút cũng không muốn ngồi nữa, cầm đũa nhưng cơm cũng không dám ăn, Hạ Kiêu chỉ nghĩ là do lúc nãy cậu vừa mới ăn cơm trưa nên bây giờ chưa đói bụng. Kết quả cậu rửa xong chén bát liền nói muốn về.

Hạ Kiêu thấy thời gian vẫn còn rất sớm cũng không vội, nhưng cậu lại nói muốn rời khỏi, vừa rồi chẳng phải vẫn còn tốt đẹp sao, bây giờ lại bị cái gì kích động rồi? Hạ Kiêu không đồng ý, bắt cậu ngồi trên sô pha xem TV, Diệp Chân tay cầm ly nước đứng ngồi không yên, thường thường liếc nhìn về phía cửa, hoàn toàn không để ý trong TV đang phát cái gì.

"Em phải đi..."

Ánh mắt Hạ Kiêu nhìn màn hình, kỳ thật sự chú ý cũng không đặt trên đó, lần thứ ba nghe cậu nói muốn về, giọng nói rụt rè cầu xin, hắn không khỏi nhíu mày: "Ở đây có hồng thủy mãnh thú gì sao? Em không muốn ở chung một chỗ với anh đến vậy à?" Nói xong cầm chìa khóa xe kéo cậu đứng lên: "Đi, bây giờ đưa em về nhà."

"Không phải..."

"Không phải? Vậy chẳng lẽ là em vội vàng muốn đi gặp ai?"

"Em không có..." Diệp Chân bị hắn ép hỏi đến không biết nên trả lời thế nào, sao lại không muốn ở cùng với hắn chứ? Cậu ở nước ngoài không ngày nào là cậu không nhớ đến hắn, nhưng mà...Cậu nỗ lực nở nụ cười: "Bạn gái của anh chắc cũng sắp về rồi, em mang dép của cô ấy có làm cho chị ấy không vui hay không?"

Hạ Kiêu không nói hai lời nắm eo cậu hôn lên, nháy mắt hai đôi môi dính cùng một chỗ không thể vãn hồi, đầu lưỡi thò vào giữa đôi môi mềm mại để giải tỏa nỗi nhớ, Diệp Chân sợ tới mức sửng sốt một giây, quay đầu ra sức giãy dụa: "Không được, ca ca, cô ấy...cô ấy sẽ tức giận."

Đối phương lại giống như là con sói ngửi thấy mùi máu tươi, nhắm mắt làm ngơ, thở hổn hển đè lại ót cậu tiếp tục hôn xuống, đầu lưỡi duỗi vào quấn chặt lấy cái lưỡi ngượng ngùng của cậu, bá đạo xâm nhập khuấy đảo trong khoang miệng ướt át mềm mại, nụ hôn triền miên say đắm làm cho cậu run rẩy, nếu không phải bên hông được hắn đỡ lấy, chỉ sợ cậu đã sớm đứng không vững.

Cho đến khi Hạ Kiêu dừng lại, Diệp Chân nhắm mắt, hai tay nắm chặt lấy quần áo của hắn, ước chừng là chịu không nổi tình cảm nhiệt liệt thình lình kéo đến như vậy, khóe mắt không tự chủ chảy xuống nước mắt sinh lý, Hạ Kiêu ôm cậu thở dài, lại hôn lên đôi mắt cậu, xuống tới cái miệng đang hé ra, ôn nhu muốn mạng.

Một hồi lâu sau, Diệp Chân mới mở ra đôi mắt to ướt sũng nước, lông mi đen dài dính cùng một chỗ, nhìn qua vừa đáng thương lại dễ bắt nạt. Cậu cắn cắn môi, giống như đã làm ra chuyện xấu, ngay cả thở cũng không dám: "Ca ca, không thể làm như vậy."

Giọng Hạ Kiêu khàn khàn: "Không thể? Vậy làm sao đây, hôn thì đã hôn rồi."

"Em..Em phải về."

"Sau đó cả đời cũng không gặp lại anh?"

Diệp Chân nghe hắn nói như vậy liền khóc lớn, liên tục lắc đầu: "Em không biết...Ô...Em muốn gặp anh."

Hạ Kiêu nhìn cậu dùng tay lau lau mắt, giống y như đúc trước đây, không nhịn được nở nụ cười, ấn đầu cậu dựa vào trong ngực: "Sao em vẫn ngốc như vậy chứ? Có gì phải khóc, em đoạt lại anh không phải là được rồi sao?"

"Hả ~?" Diệp Chân có chút ngốc, nhìn dép bông dưới chân một cái rồi lại nhìn hắn.

"Hả cái gì mà hả?" Hạ Kiêu giúp cậu lau nước mắt: "Anh không có bạn gái, mấy thứ này đều là của mẹ anh, thỉnh thoảng nàng sẽ về nước ở vài ngày, cho nên em không cần lo lắng về sau không thể gặp anh."

"..."

Bóng đêm mê người, đường về ngắn ngủi, trên đỉnh đầu đèn đường mờ nhạt ấm áp, cây cối bốn phía nhẹ nhàng lay động, Diệp Chân ôm túi đồ ăn vặt to xuống xe, ngượng ngùng liếc mắt nhìn Hạ Kiêu, chỉ nói một câu "hẹn gặp lại" đã chạy đi, rất mất mặt, mới ngày đầu tiên gặp lại đã khóc lóc, rõ ràng ở nước ngoài nhiều năm như vậy cũng chưa từng khóc qua.

- -------

Editor: Ngày nay có hơi bận nên chỉ ra được 1 chương thôi nhaaaa
Bình Luận (0)
Comment