Lục Na nghe thấy việc bỏ thuốc đã thành công, trong lòng vừa sảng khoái lại vừa có chút lo sợ bất an, sau khi tạm biệt Đinh Tồn liền quay về công ty, không khí vô cùng vi diệu, mọi người đều lén lút nhìn cô ta, một bộ muốn nói lại thôi, Trần phó tổng thì càng khác với trước, sắc mặt mỏi mệt, lúc thấy cô ta cũng không có khuôn mặt tươi cười.
"Không phải chỉ là hội nghị thu mua không thành công thôi sao, trưng cái sắc mặt đó ra làm gì..." Cô ta vừa chửi thầm vừa vào phòng, vừa đặt ly cà phê lên bàn mới phát hiện Diệp Chân còn chưa trở về.
Cô ta không khỏi đắc ý, đuôi lông mày dài mảnh thoáng nhướng lên, hừ cười ra tiếng, ở công ty của người ta làm ra loại chuyện gièm pha này quả thật là không có mặt mũi xuất hiện, thật không biết là cậu ta làm thế nào có thể trước mặt mọi người che đũng quần, vừa nghĩ đến trên mặt Hạ Kiêu xuất hiện khiếp sợ cùng không vui, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đều cười đến vặn vẹo.
Nói không chừng Diệp Chân làm như vậy sẽ bị Hạ Kiêu đuổi ra khỏi phòng, hừ...Chuyện khó mở miệng như vậy chắc chắn cậu ta sẽ không dám cáo trạng với ba, nghĩ nghĩ càng cảm thấy anh hai lợi hại, cô ta nhàn nhã mở hộp phấn trang điểm, một chút cũng không ý thức được sóng gió sắp đến.
Trong phòng chủ tịch, Diệp Chân ngủ thẳng đến chạng vạng mới giật mình tỉnh giấc, cửa phòng được khép lại, trong phòng yên tĩnh u ám.
Lúc cậu ngồi dậy còn có chút mê muội, ôm đầu nhớ lại trước đó Hạ Kiêu ôm cậu dỗ cậu ngủ, khi đó vừa mới bắn tinh, trong đầu chỉ còn cảm giác xấu hổ và giận dữ, chôn đầu khóc cũng thấy không có gì, bây giờ vừa nghĩ lại...
Cậu xốc chăn lên nhìn quần lót dưới thân, vật giữa hai chân đã mềm xuống, nhưng vẫn có cảm giác tê mỏi như trước, phảng phất còn có thể cảm giác được khoái cảm khi bị Hạ Kiêu nắm trong tay chăm sóc, lập tức trong đầu "oanh" một tiếng, mặt đỏ tim đập, hận không thể biến ra cánh cửa thần kì mau mau chạy trốn.
Cậu mặc quần lo lắng từ trên giường trèo xuống, trong đầu thầm nghĩ không biết hội nghị thu mua thành ra thế nào rồi, lấy hiểu biết của cậu về Hạ Kiêu, chắc chắn hắn rất tức giận, vậy hẳn là không thành công... Tuy rằng chỉ mới làm ở công ty vài ngày nhưng nói đến cùng thì cậu cũng đã chuẩn bị rất nhiều cho lần thu mua này, hôm qua còn thức đêm kiểm tra lại tài liệu, không khỏi có chút nản lòng.
Trên di động hiển thị mười mấy cuộc gọi nhỡ của Trần phó tổng, không biết nên hồi đáp như thế nào mới tốt, trong lòng cậu vô cùng kháng cự việc kể lại chuyện xấu hổ này với người khác, về phần người bỏ thuốc...Phùng Linh Linh cùng cậu không oán không thù, chắc chắn là do Lục Na sai sử, chỉ là không nghĩ tới cô ta là một đại tiểu thư giàu có mười ngón tay không dính nước xuân, chỉ được nuông chiều mà thôi, thế nhưng lại có thể dùng đến loại thủ đoạn dơ bẩn này, đúng là không tưởng tượng nổi.
Sau khi xối nước lên mặt thì có thể trở nên tỉnh táo một chút, mấy giọt nước thưa thớt theo hai má trượt xuống, tụ ở trên cằm, cậu cũng không lau mà đi mở cửa, sau đó, Hạ Kiêu cùng với trợ lý Trương, còn có hai quản lý một cao một thấp đồng thời quay đầu lại nhìn cậu.
Không khí nhất thời trở nên quỷ dị.
"Khụ..." Hạ Kiêu vỗ vỗ văn kiện ý bảo bọn họ hồi thần: "Nhìn đủ chưa? Cho các cậu năm phút sửa lại hạng mục công trình cùng với tổng kết. Lý Đại Hoàn, cậu làm trước, Vương Nhị Toàn bổ sung, tốc độ nhanh một chút."
Diệp Chân cầm nắm cửa ngây ra như phỗng, ra không được mà vào cũng không xong, sao ở đây lại đột nhiên nhiều người như vậy...Cậu xấu hổ đến nỗi chân mềm nhũn, như thế rất tốt, cậu yên lặng lùi vào phòng ngủ mặc áo khoác, hít sâu một hơi ổn định tâm trạng, cố gắng thẳng lưng từ bên trong đi ra, từng bước một lưu loát vững chắc, đương nhiên, nếu trên chân cậu không mang dép lê thì càng giống.
Hai tổ trưởng hạng mục rất thức thời, sau khi nói hươu nói vượn thì nhanh chóng trốn đi, Trương Thao cầm theo một xấp tài liệu cũng muốn rời khỏi, ra khỏi cửa lại thăm dò đi vào, không mặt không mũi cười đến đầy mặt tiện hề hề: "Hạ tổng...Ngày mai có còn làm việc ở phòng này nữa không?"
Hạ Kiêu nhíu mày: "Cậu nói xem?"
Trợ lý Trương ha ha cười, chạy.
Nụ cười trêu chọc này ý tứ hàm xúc mười phần, làm cho Diệp Chân mặt đỏ tai hồng, vội vàng ôm cánh tay Hạ Kiêu nhỏ giọng hỏi: "Anh ta có ý gì nha? Không phải anh nói là không có ai thấy sao?"
"Cậu ta bị bệnh thần kinh, em đừng để ý."
Diệp Chân bán tín bán nghi: "Vâng..."
Cậu ngủ đến mụ đầu, đã một ngày rồi vẫn chưa ăn cơm, lúc này bụng đã đói đến reo vang, Hạ Kiêu trước tiên dẫn cậu đi lấp đầy bụng, dọc theo đường đi sắc mặt có chút âm trầm, không giống như ngày thường dùng cơm xong thì đưa cậu về nhà, ngược lại lại trở về nhà hắn, Diệp Chân cũng không nói gì ngoan ngoãn đi theo, cừa vừa mở ra, chưa kịp phản kháng liền bị hắn đặt ở trên tường hôn lên.
Khác với trước đây nhu tình mật ý, động tác hắn thô bạo như đang phát tiết bất mãn, bắp thịt Hạ Kiêu cứng ngắc, cánh tay ôm chặt cậu đến sinh đau, cậu không thể không ghé sát vào thừa nhận, nụ hôn nhanh đến mức làm cho không khí trong ngực bị đè ép tới không còn, hô hấp không kịp, tiếng rên rỉ mềm mại truyền ra, đầu lưỡi bị quấn chặt không có cách nào trốn chạy, chỉ cảm thấy đầu lưỡi đã bị mút đến tê rần nhưng Hạ Kiêu vẫn không buông tha cậu.
Nụ hôn kịch liệt lâu dài làm cho cậu mất đi năng lực tự hỏi, ngay khi sắp hít thở không thông thì cánh tay sau gáy bỗng nhiên rời đi, giữa hai đôi môi ướt át ửng hồng mang theo một tiếng vang dâm mĩ.
"Có biết anh rất tức giận không?" Hạ Kiêu nắm bả vai cậu, giấu đi dục vọng dưới đáy mắt, cúi đầu chống lại con ngươi ướt sũng của cậu, giống như một con báo ngủ đông đã lâu, vừa nguy hiểm lại vừa tràn ngập nhẫn nại.
Diệp Chân ôm lấy vai hắn, liếm liếm môi, trong đầu loạn thành một đống tương hồ: "Biết..."
"Vậy em nói xem là ai đã bỏ thuốc em?"
Trán kề trán, chóp mũi thanh tú của Diệp Chân như có như không đụng vào Hạ Kiêu, khoảng cách gần đến nỗi có thể nghe thấy hô hấp của nhau làm cho mỗi mạch máu của cậu đều đang kêu gào, mặt cậu đỏ như trái cà chua, lắp ba lắp bắp không tự biết: "Là...Là em...cô ta...một trợ lý tư nhân của công ty."
"Cô ta là ai?" Môi dán lên môi, như gần như xa, khí thế bức người.
"Là là...Lục...Em không biết chắc có phải là cô ta hay không, cô ta..."
Hạ Kiêu nghe cậu ấp úng nhất thời giận dữ, dùng lực nâng cằm cậu lên, ngữ khí lạnh lẽo: "Trước đây anh không hỏi không có nghĩa là anh không biết gì cả, mặc kệ là tám năm nay em đi đâu, nhưng hôm nay đến cũng chỉ có vài người, sau khi điều tra thì thấy là một nữ nhân trò chuyện vui vẻ với em, anh tùy tiện hỏi cũng biết cô ta là người của ai. Em cũng có năng lực quá nhỉ, trước đây bị người ta bắt nạt còn chưa tính, lớn lên còn nghiêm trọng thêm, hôm nay bị lừa uống xuân dược, vậy ngày mai thì sao? Em lại muốn mất tích vài năm nữa?"
Diệp Chân bị bộ dáng hung thần ác sát của hắn dọa tới run rẩy, gì mà mất tích nữa chứ? Sợ tới mức cậu lập tức ôm cổ hắn, khóc nức nở: "Sẽ không...Em không đi, em không muốn đi, chỗ đó em không biết một người nào cả...Mùa đông rất lạnh."
Trong phòng còn chưa bật đèn, đèn khẩn cấp ngoài hành lang cũng tắt ngúm, bóng đêm yên tĩnh, trong không khí tràn đầy thống khổ áp lực cùng với nhớ nhùn nhiều năm, tiếng khóc thút thít nức nở của Diệp Chân từ trong tai truyền vào trong máu, tiện đà rót vào cốt tủy, rốt cuộc ngay cả hung dữ hắn cũng không nỡ, thờ dài ôm lấy cơ thể đang run nhè nhẹ.
Hôm nay là do hắn mất lý trí, hắn sợ Diệp Chân lại mất tích, nhưng Diệp Chân sao lại không sợ?
"Ngày mai chuyển đến nhà anh ở." Trong bóng đêm truyền đến giọng nói không cho phép cự tuyệt.